Đừng Gọi Em Là Diana Phần 9 phần cuối



 Tôi khóc ! Lần đầu tiên, tôi khóc một cách thương tâm đến thế. Trong đêm, tình cảm của tôi hoang mang như không tìm được nơi cư trú… Con bạn thân ngồi bên cạnh, vỗ về, mà tôi thấy nó vô hình quá !
Ngày hôm sau, mắt tôi mọng đỏ vì một đêm không ngủ. Và, tôi quyết định “Nếu hôm nay vẫn không liên lạc được với hắn, tôi… sẽ tin lời anh họ hắn nói”.
Đúng là… không liên lạc được ! Cả một ngày… Tôi
cuống cuồng, tìm. Không gặp.
Thôi… Thế đành tin ! Phũ phàng…
Mới 21 giờ, tôi đã leo lên giường, cố dỗ mình vào giấc ngủ… Tôi muốn quên… Nhưng, nghĩ lại tất cả, hy vọng của tôi vẫn sống. Tôi không nghĩ người tôi yêu lại tồi tệ thế ! Tôi nên tin vào trực giác của bản thân, tin vào tình cảm của chúng tôi. Tôi gia hạn để níu kéo niềm tin ấy, trong một tuần. Một tuần nữa, hắn không xuất hiện… Tôi mới coi là bị lừa dối !
Tôi thiêm thiếp…

– Tít… Tít… Tít tít… ! – Tiếng tin nhắn.
Tôi mở, vội vã. Mắt tôi bỗng nhòa đi…
– “Diana ơi ! Nhớ quá ! Mấy hôm trước điện thoại rơi vào nước, bị cháy. Có quà cho Diana này ! Ra đầu phố chỗ mọi ngày gặp nha !”
Không cần phân tích cái tin nhắn ấy, tôi chạy như lao theo tiếng gọi của người tôi thương mến…
Tôi dừng lại, thở dốc. Hắn ở ngay phía trước, vẫn nụ cười rạng rỡ với cái hộp khá to ôm trên tay…
Không nhích thêm bước nào nữa, tôi khóc. Tôi quệt nước mắt, nhưng tủi thân nên lệ vỡ, cứ đứng trơ mà quệt. Hắn phải tất bật bước đến.
– Diana ! Sao thế ? Sao lại khóc thế ? – Hốt hoảng đặt cái hộp xuống đất, rồi hắn thẳng người dậy, ôm gương mặt tôi đang giàn giụa nước…
– Đi đâu thế ! Quá đáng thế ! Mất tích thế ! Sao lại lừa dối tôi thế !? Sao lại… cá cược… tình cảm của tôi thế !?? Sao lại…
– Xin lỗi ! Không nghĩ có bốn hôm đi vắng, mà làm Diana tổn thương thế ! Xin lỗi… ! – Hắn vồn vã lau những giọt nước mắt…
Tôi ôm chầm lấy hắn. Lần đầu tiên tôi ôm lấy hắn. Hắn không vòng tay ôm lại, cứ đứng trơ…
– Có phải… tôi là một trò… cá cược… không !? Có phải… cậu với anh họ… cá cược… không !?
– Không ! Không !
Tôi cứ ôm riết lấy, như sợ đây chỉ là ảo giác, nếu tôi buông tay, hắn sẽ tan biến.
– Diana này ! Đừng khóc ! Có quà cho Diana đấy. Đừng khóc !
Tôi ngước nhìn hắn. Tôi nhận thấy sự bối rối trong đôi mắt của hắn… Bối rối của thứ cảm xúc chân thật nhất.
– Tự tay tôi làm đấy ! Tôi muốn giống như Diana… Làm một món quà tặng người tôi thích…
Tôi lặng đi khi nghe hắn nói…
– Cùng mở nhé ! Bốn hôm, tôi học làm. Xong, mang đến luôn.
Tôi nhìn chiếc hộp gắn nơ đang được hắn từ từ mở. Ánh sáng huyền hòa của đường phố vào đêm, càng làm chiếc hộp trở lên thần bí.
– Xong lớp vỏ ngoài. Bây giờ, đến lượt Diana tự khám phá nhé !
Tôi lắc lắc đầu. Bây giờ, đối với tôi… Món quà chính là hắn… Tôi chỉ cần hắn… Nhưng… Tôi cũng muốn được ôm thật chặt món quà hắn làm !
Hắn cúi xuống, nhấc hộp quà, đặt vào tay tôi.
– Món quà này, có cả linh hồn của tôi đấy ! Diana hãy trân trọng nó… cũng giống như tôi đã trân trọng món quà của Diana nhé !
Tôi gạt nước mắt, bất giác ôm siết chiếc hộp… Như ôm hạnh phúc của trái tim con gái. Hắn nhìn tôi… Tôi thấy hắn mỉm cười… ! Đây không phải lần đầu…
_____Hết_____
Sưu Tầm: Internet


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên