Những ngày sau, tôi cố tình tránh chạm mặt hắn tại quán sinh viên. Nhưng, cái số của tôi cứ ứng với những tình huống oái oăm. “Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”. Không gặp hắn tại quán sinh viên, tôi lại gặp cái tên “dai như đỉa” đang nhằng nhẵng theo đuổi tôi ở địa điểm tôi chọn để “hạ cánh”. Tôi không thích anh ta một chút nào, thậm chí là một xíu xiu bé như móng tay. Anh ta con nhà giàu, vung tiền như vung lá rụng, bóng bẩy mà… nội tâm rỗng. Bao nhiêu lần, anh ta dùng những chiêu “lãng mạn” đến… phi thực tế để ghi điểm với tôi. Tôi lại là người không ưa cái kiểu thổ lộ phô trương và bay bổng không cần thiết. Tôi thậm chí còn từng bị anh ta cưỡng hôn, tôi phản cảm từ khi ấy. Tôi thích sự trắc ẩn, giản dị, mà ấm áp trong tình cảm… cho dù, chỉ được nhận món quà mà người ta gọi là “tầm thường” nhưng tôi thấy được ý nghĩa của nó, từ người mà tôi quý mến tặng, tôi sẽ trân trọng. Đằng này, anh ta toàn mang vật chất ra để chinh phục. “Của biếu là của lo. Của cho là của nợ”. Tôi không muốn dính dáng đến…
– Dạo này, sao gặp em khó thế ? Anh mua cho em cái lắc tay đang rất thịnh hành của giới trẻ. Đợi anh gọi con Sen ( anh ta hay gọi người ở là “Sen” ) nó mang đến cho em luôn !
– Em không hợp dùng đồ đắt đỏ. Anh đừng mua gì cho em ! Em không nhận đâu.
– Kìa em ! Anh thật lòng ! – Anh ta vồn vã nắm tay tôi, khi thấy tôi toan đi.
Tôi giựt tay lại. Sao mà khó chịu thế chứ ! Tôi rất áp lực khi đối diện với anh ta. Nếu có con bạn thân lúc này, nó đã kéo tôi xềnh xệch ra khỏi anh ta mà không để tôi phải chào theo phép lịch sự. Tôi bước được chừng một mét, định rời khỏi…
– Dạo này, sao gặp em khó thế ? Anh mua cho em cái lắc tay đang rất thịnh hành của giới trẻ. Đợi anh gọi con Sen ( anh ta hay gọi người ở là “Sen” ) nó mang đến cho em luôn !
– Em không hợp dùng đồ đắt đỏ. Anh đừng mua gì cho em ! Em không nhận đâu.
– Kìa em ! Anh thật lòng ! – Anh ta vồn vã nắm tay tôi, khi thấy tôi toan đi.
Tôi giựt tay lại. Sao mà khó chịu thế chứ ! Tôi rất áp lực khi đối diện với anh ta. Nếu có con bạn thân lúc này, nó đã kéo tôi xềnh xệch ra khỏi anh ta mà không để tôi phải chào theo phép lịch sự. Tôi bước được chừng một mét, định rời khỏi…
– A ! Diana ! Có phải Diana không ?
Tôi quay ngoắt về phía có tiếng gọi. Cái chất giọng réo rắt, vô tư, nụ cười vẫn rạng rỡ trên gương mặt “anh chàng oan gia” lúc này, sao bỗng nhiên làm tôi phấn khởi thế chứ ! Tôi chưa kịp đáp lại, đã như chết đứng, khi hắn chạy đến:
– Xin lỗi anh ! Em đến muộn. Tại tắc đường quá ! Sao Diana lại ở đây ?
Tôi tròn mắt. Rút cuộc… hai con người này có quan hệ gì với nhau ?
– Em quen cô ấy hả ? Giới thiệu với em luôn. Đây là “nữ Hoàng” mà anh vẫn thường kể với em đấy !
Gì vậy trời !?
– Rất dễ thương phải không ? – Anh ta ra chiều hồ hởi nói với hắn.
Tôi bỗng thấy ngột ngạt.
– Ồ… ! Ra là… Cô ấy hả anh ?
Cái gì thế ? Sao… Oan gia của tôi với kẻ “dai như đỉa” này, lại… thân thiết với nhau vậy trời ?
– Thế này mà anh bảo “nàng đáng yêu ! Nàng như công chúa bé bỏng !” Em thấy bình thường mà !
Tự nhiên, tôi không hiểu nổi cảm giác của mình. Nhìn hắn, tôi… bực. Tôi bỏ đi. Không chào hỏi.
– Ơ, này… ! Diana !?
– Đừng gọi Diana ! – Tôi tức mình, quay ngoắt lại, cuồng tay “lột” ngay cái mũ trên đầu quăng phắt vào người hắn. Rồi, tôi rảo bước rõ nhanh, như để kéo giãn khoảng cách với hai con người đó càng xa càng tốt. Với tôi, họ có là gì đâu ? Cần gì tôi phải áy náy ! Kệ. Từ sau, tôi cứ xuất hiện ở cái quán sinh viên đấy ! Tôi chẳng tránh nữa. “Tránh vỏ dưa, gặp cả dưa lẫn dừa”, còn thê thảm hơn !
Tôi quay ngoắt về phía có tiếng gọi. Cái chất giọng réo rắt, vô tư, nụ cười vẫn rạng rỡ trên gương mặt “anh chàng oan gia” lúc này, sao bỗng nhiên làm tôi phấn khởi thế chứ ! Tôi chưa kịp đáp lại, đã như chết đứng, khi hắn chạy đến:
– Xin lỗi anh ! Em đến muộn. Tại tắc đường quá ! Sao Diana lại ở đây ?
Tôi tròn mắt. Rút cuộc… hai con người này có quan hệ gì với nhau ?
– Em quen cô ấy hả ? Giới thiệu với em luôn. Đây là “nữ Hoàng” mà anh vẫn thường kể với em đấy !
Gì vậy trời !?
– Rất dễ thương phải không ? – Anh ta ra chiều hồ hởi nói với hắn.
Tôi bỗng thấy ngột ngạt.
– Ồ… ! Ra là… Cô ấy hả anh ?
Cái gì thế ? Sao… Oan gia của tôi với kẻ “dai như đỉa” này, lại… thân thiết với nhau vậy trời ?
– Thế này mà anh bảo “nàng đáng yêu ! Nàng như công chúa bé bỏng !” Em thấy bình thường mà !
Tự nhiên, tôi không hiểu nổi cảm giác của mình. Nhìn hắn, tôi… bực. Tôi bỏ đi. Không chào hỏi.
– Ơ, này… ! Diana !?
– Đừng gọi Diana ! – Tôi tức mình, quay ngoắt lại, cuồng tay “lột” ngay cái mũ trên đầu quăng phắt vào người hắn. Rồi, tôi rảo bước rõ nhanh, như để kéo giãn khoảng cách với hai con người đó càng xa càng tốt. Với tôi, họ có là gì đâu ? Cần gì tôi phải áy náy ! Kệ. Từ sau, tôi cứ xuất hiện ở cái quán sinh viên đấy ! Tôi chẳng tránh nữa. “Tránh vỏ dưa, gặp cả dưa lẫn dừa”, còn thê thảm hơn !
Chia sẻ:
Chia sẻ
