Tôi vào cửa hàng tạp hóa, nghiêng ngó một hồi, không thấy bà chủ quen thuộc đâu cả. Chỉ thấy một anh chàng năng động, khá duyên với nụ cười tươi khi trả tiền thừa cho khách. Xem ra, hôm nay, anh ta đứng hàng. Chắc là con trai bà chủ!?
Tôi ngần ngừ, vẫn đôi mắt xăm soi xem bóng dáng bà chủ ở chỗ nào.– Bé con! Mua gì để anh lấy giúp?
Trời! Hắn cười toét miệng, gọi tôi “bé con”, trong khi tôi cao 1 mét 60, đang là sinh viên năm nhất Đại Học. Mà bản thân hắn, cùng lắm cũng chỉ trạc tuổi tôi chứ mấy ? Hay, hắn gọi ai mà tôi tưởng nhầm là mình? Tôi quay ngược quay xuôi xác minh xem có “bé con” nào ?
– Gọi cô đó! Cô định mua gì? Sao cứ đứng trơ ra thế?
– À, ừ… Tôi mua… Bà chủ ở đâu vậy ạ!?
– Cô định mua bà chủ hả? Tôi không có bán mẹ.
– Hắn đùa, làm tôi phát ngượng.
– Tôi… Tôi hỏi bà chủ !
– Mẹ tôi trong nhà.
– Bạn… gọi giùm bà chủ ra được không ?
– Mẹ tôi bận. Cô mua gì, cứ bảo tôi. Tôi bán hàng cũng chuyên nghiệp lắm!
– Hắn cười toét cái miệng. Trời ơi… ! Nụ cười của hắn sắm ở đâu ra mà nhìn hay dữ thế chứ!? Cũng may, tôi không phải là đứa dễ bị “mỹ nam” mua chuộc. Tôi vẫn cứ trung thành với cái thông điệp:
– Tôi… muốn gặp bà chủ!
– Mẹ tôi bận. Phiền phức quá ! Hay cô đi hàng khác có bà chủ đứng hàng mà mua vậy !
– Ở đây, có mỗi hàng tạp hóa này mà ! – Tôi lí nhí.
– Thế thì ra chợ.
– Chợ… xa lắm !
– Xa thì ráng phóng xe ra.
– Không…
– Ơ hay cái cô này! Thế có mua không thì bảo!?
– Anh chàng bẳn lên.
Tự nhiên, nước mắt tôi chảy. Nghĩ mà tủi. Cái cảnh xa nhà… Nhớ cái quảng cáo cứ réo rắt: “Làm con gái thật tuyệt !”, nhưng… Xem trong tình huống này, có tuyệt được không ? Bụng tôi, đang âm ỉ đau. Bực cả mình !
– Hôm nay, mình gặp cá Sấu rồi. Nói có thế mà khóc. – Hắn lẩm nhẩm đủ để lọt lỗ tai tôi.
Tôi lủi thủi quay ra, chân nặng như đeo đá. Những lần trước, trong tình cảnh này, bà chủ rất tâm lý với tôi…
– Bán cho cô diana có cánh !
Tôi giật bắn mình, quay ngoắt lại. Người phụ nữ chừng khoảng 40 tuổi, đang chờ lấy hàng. Anh chàng loay hoay, cười trừ:
– Cái đó… Mẹ cháu để chỗ nào hả cô ? Cô lấy giúp cháu với !
– Ừ, hôm nay, con trai phụ giúp mẹ hả ? Ngoan quá !
– Vâng. Mẹ cháu bận. Được ngày nghỉ, cháu giúp.
Người phụ nữ vui vẻ, rất tự nhiên lấy thứ mà cô cần. Còn hắn, tỉnh bơ cười toét cái miệng nói chuyện với khách. Tôi thì chới với, chỉ muốn ào vào níu áo người phụ nữ cầu cứu: “Cô mua giúp cháu với!”, nhưng…
– Cháu bao nhiêu tuổi? Còn đi học không?
– Cháu 19. Đang sinh viên năm nhất Đại Học Kinh Tế!
Ôi… ôi… Cần mà không mở được miệng. Tôi tái cả mặt, không cần biết trời đất gì, ngồi thụp xuống, khóc.
– Cô ơi ! Con nhỏ đó nó sao á? Vào mua hàng mà nhất định đòi gặp bà chủ. Bây giờ ngồi đó khóc. Nó có vấn đề phải không cô!?
– Thế thì ra chợ.
– Chợ… xa lắm !
– Xa thì ráng phóng xe ra.
– Không…
– Ơ hay cái cô này! Thế có mua không thì bảo!?
– Anh chàng bẳn lên.
Tự nhiên, nước mắt tôi chảy. Nghĩ mà tủi. Cái cảnh xa nhà… Nhớ cái quảng cáo cứ réo rắt: “Làm con gái thật tuyệt !”, nhưng… Xem trong tình huống này, có tuyệt được không ? Bụng tôi, đang âm ỉ đau. Bực cả mình !
– Hôm nay, mình gặp cá Sấu rồi. Nói có thế mà khóc. – Hắn lẩm nhẩm đủ để lọt lỗ tai tôi.
Tôi lủi thủi quay ra, chân nặng như đeo đá. Những lần trước, trong tình cảnh này, bà chủ rất tâm lý với tôi…
– Bán cho cô diana có cánh !
Tôi giật bắn mình, quay ngoắt lại. Người phụ nữ chừng khoảng 40 tuổi, đang chờ lấy hàng. Anh chàng loay hoay, cười trừ:
– Cái đó… Mẹ cháu để chỗ nào hả cô ? Cô lấy giúp cháu với !
– Ừ, hôm nay, con trai phụ giúp mẹ hả ? Ngoan quá !
– Vâng. Mẹ cháu bận. Được ngày nghỉ, cháu giúp.
Người phụ nữ vui vẻ, rất tự nhiên lấy thứ mà cô cần. Còn hắn, tỉnh bơ cười toét cái miệng nói chuyện với khách. Tôi thì chới với, chỉ muốn ào vào níu áo người phụ nữ cầu cứu: “Cô mua giúp cháu với!”, nhưng…
– Cháu bao nhiêu tuổi? Còn đi học không?
– Cháu 19. Đang sinh viên năm nhất Đại Học Kinh Tế!
Ôi… ôi… Cần mà không mở được miệng. Tôi tái cả mặt, không cần biết trời đất gì, ngồi thụp xuống, khóc.
– Cô ơi ! Con nhỏ đó nó sao á? Vào mua hàng mà nhất định đòi gặp bà chủ. Bây giờ ngồi đó khóc. Nó có vấn đề phải không cô!?
Chia sẻ:
Chia sẻ
