Bốp !
Cả 5 ngón tay in hằn lên mặt Vũ.
Cái tát quả thật rất đau , nhưng Vũ vô cảm với cái đau thể xác này. Phải chăng với cậu , cái tát nàycòn quá dễ chịu so với những thứ cậu chịu đựng ở ngôi nhà này.
-*** , tao đã bảo mày không được động vào đồ của tao cơ mà !
-Nhưng thưa cậu chủ , tôi chỉ dọn dẹp phòng của cậu thôi mà?
Vũ luôn khiêm nhường trước Khánh-cậu 2 nhà họ Đặng.
Bốp ! Lại một cái đạp nữa vào bụng cậu. Vũ như là một cái bịch bông để mặc cho Khánh đánh đập hành hạ , đơn giản một điều. Khánh là chủ -còn Vũ là người hầu.
-Có chuyện gì vậy cậu Khánh.
Ông quản gia cùng một số người làm khác chạy đến.
-À ! Ông đây rồi ! Nhốt thằng này vào bếp , từ giờ nó không được phép làm bất kì việc gì ở trên nhà.
Nghe rõ chưa?
-Dạ ! Vâng !
Khánh nói kiểu rất hách dịch , đơn giản hắn là Chủ.
Vũ đi từng bước lếch thếch xuống bếp mang theo tâm trạng như mọi ngày……
Nhục !
Nhục nhã !
Cậu – Lâm Duy Vũ
Tuổi đời mới 17
Cách đây 5 tháng ,gia đình đấm ấm của cậu bị siết nợ, cha mẹ cùng đường đã ôm nhau về nơi vĩnh hằng.
Bỏ lại cậu với số tiền nợ lớn.
Cậu bị bắt về làm người ở để trừ nợ dần cho những sai lầm mà bố mẹ cậu để lại.
Những người làm khác xót xa nhìn Vũ nhưng biết làm gì để giúp cậu.
Bọn họ cũng như Vũ, đều gánh trên mình một món nợ với nhà họ Đặng nên luôn phải chịu kiếp trâu kiếp ngựa ở ngôi nhà này.
Tối hôm đó, nhà họ Đặng có một bữa tiệc lớn. Con gái duy nhất của dòng họ -Đặng Thái Quỳnh Anh vừa chữa bệnh thành công ở Mỹ về.
-Nhanh lên !
Tiếng ông quản gia thúc giục phòng bếp , người làm chạy đôn chạy đáo, vào những ngày này họ đều muốn thể hiện mình là một người làm tốt trước mặt chủ , chỉ mong muốn được những đồng tiền thưởng , để gánh bớt được phần nào những món nợ mà họ đang mang.
Duy nhất chỉ có một người làm là không như vậy.
Anh ta ngồi gục đầu vào thành bếp , hai tay ôm đầu gối. Mắt nhìn về khoảng không đen kịt ở sân sau.
-Vũ ! Mau mang cái này lên trên kia !
Tiếng quát của ông Thắng – Người đầu bếp già kéo cậu thoát ra khỏi những suy tư.
Cậu giật mình, bê vội đĩa gà quay ra tiền sảnh. Nhưng vừa đi cậu ta chợt nghĩ đến điều Khánh nói sáng nay. Cậu lúng túng không biết phải làm sao.
-Trông anh có vẻ mệt, để tôi giúp anh mang ra nhé ^^
Một cô bé xinh xắn tiến đến phía cậu.chưa đợi cậu trả lời cô bé đã đưa đôi bàn tay thon thả , trắng muốt ,đỡ lấy đĩa gà to bự từ tay cậu.
Tay chạm tay – Đôi tay thô ráp của cậu chạm nhẹ vào bàn tay thon thả đấy.
Một luồng điện sẹt qua người cậu.
Chia sẻ:
Chia sẻ
