A ! Hắn đi ra ngoài. Trời ơi… ! May mắn cho tôi quá. Đa tạ chư vị Thánh Thần hiểu được khổ tâm của tôi…
Nhưng… tôi lại không kịp “đa tạ” hắn, vì hắn đã cách xa tầm mắt tôi hàng 6 – 7 mét…
Tôi ôm gọn túi đồ, vồn vã đi ngược vào.
Bà chủ đang đứng hàng, nhìn tôi, nói:
– Cô đang bận mà nó kéo ra, bắt đứng hàng. Nó cố tình đi chỗ khác để cháu thoải mái.
Tôi thoáng chững lại, mặt không khỏi nóng ran lên.
– Vào đi cháu !
Tôi cảm ơn bà chủ, hấp tấp bước qua cánh cửa. Tôi đã quen địa thế ở ngôi nhà này, bởi mấy lần cần thiết đều được bà chủ cho vào trong… Bà chủ rất tốt bụng. Tôi cũng thỉnh thoảng trông hàng giúp bà mỗi khi đến mua đồ mà bà đang bận việc khác. Thành ra, bà hiểu và tin tưởng tôi…
Nhưng… tôi lại không kịp “đa tạ” hắn, vì hắn đã cách xa tầm mắt tôi hàng 6 – 7 mét…
Tôi ôm gọn túi đồ, vồn vã đi ngược vào.
Bà chủ đang đứng hàng, nhìn tôi, nói:
– Cô đang bận mà nó kéo ra, bắt đứng hàng. Nó cố tình đi chỗ khác để cháu thoải mái.
Tôi thoáng chững lại, mặt không khỏi nóng ran lên.
– Vào đi cháu !
Tôi cảm ơn bà chủ, hấp tấp bước qua cánh cửa. Tôi đã quen địa thế ở ngôi nhà này, bởi mấy lần cần thiết đều được bà chủ cho vào trong… Bà chủ rất tốt bụng. Tôi cũng thỉnh thoảng trông hàng giúp bà mỗi khi đến mua đồ mà bà đang bận việc khác. Thành ra, bà hiểu và tin tưởng tôi…
Sự việc “quê” muốn độn thổ ấy qua đi, cứ ngỡ tôi đã “hết duyên” với hắn. Ai ngờ… “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Một lần tình cờ, đang cùng cô bạn ngồi uống nước trong quán giải khát chuyên phục vụ sinh viên, tôi gặp lại hắn, trong vai trò “bồi bàn”. Hình như… hắn có khiếu “thu tiền của người khác” thì phải. Thấy tôi, hắn ngỡ ngàng thoáng chốc, rồi buột miệng:
– Diana !?
Tôi không tránh khỏi đỏ bừng mặt. Cái tên… chết tiệt ! Mọi lần có thấy hắn xuất hiện ở cái quán này đâu chứ ? Thế mà hôm nay, tự nhiên ở đâu “lòi” ra, lại còn thản nhiên khơi gợi cảm giác… “làm con gái thật… tệ” của tôi nữa chứ. Cô bạn thân của tôi nghe thấy, phá lên cười. Mặc dù, nó chẳng hề biết cái tên bồi bàn trước mắt chính là “oan gia” của tôi.
– Diana !?
Tôi không tránh khỏi đỏ bừng mặt. Cái tên… chết tiệt ! Mọi lần có thấy hắn xuất hiện ở cái quán này đâu chứ ? Thế mà hôm nay, tự nhiên ở đâu “lòi” ra, lại còn thản nhiên khơi gợi cảm giác… “làm con gái thật… tệ” của tôi nữa chứ. Cô bạn thân của tôi nghe thấy, phá lên cười. Mặc dù, nó chẳng hề biết cái tên bồi bàn trước mắt chính là “oan gia” của tôi.
– Khéo quá ! Tôi vừa mới nhận việc hôm qua, hôm nay gặp ngay người quen. – Hắn lại cười. Cái nụ cười… duyên hết sức của ấn tượng ban đầu, bây giờ bỗng trở lên “đáng sợ” trong suy nghĩ của tôi. Tôi… thật sự thấy ngại, khi nhìn vào nụ cười ấy.
– Hình như… có người còn nợ tôi một lời “cảm ơn” !? – Hắn nói, bâng quơ.
Tôi không phủ nhận điều đó. Đúng là, cần phải lên tiếng cảm ơn, phép lịch sự tối thiểu. Nhờ hắn hôm đó, mà tôi mới không phải khổ sở ngồi… ôm bụng…
– Xin lỗi ! Hôm đó không kịp nói. Cảm ơn… ! – Chẳng biết xưng hô với hắn thế nào. Tôi đành nói kiểu không có “chủ ngữ”.
– Tôi có duyên “anh hùng cứu… cá Sấu” mà ! Chấp nhận lời “cảm ơn” của cô Diana !
Trời… ! Trời… ! Hắn cố tình đang “đào lỗ” cho tôi chui xuống thì phải.
– Thôi, uống nước, thư giãn vui vẻ nhé cá Sấu. Chắc còn có duyên gặp lại ! – Hắn… lại cười.
Hắn đi phục vụ các bàn khác, tôi mới như trút được nhức nhối tâm lý. Cô bạn thân của tôi, thắc mắc:
– Tên này dễ thương thế ? Nhìn cười là mê à ! Mày quen lâu chưa ?
– Dẹp… ! Dẹp hắn đi ! Đừng gợi hình ảnh của hắn trong suy nghĩ của tao ! – Tôi nói thế, mà khổ nỗi cái sự “ám ảnh” của quá khứ kia cứ lởn vởn. Cô bạn thân căng con mắt, không hiểu thái độ của tôi với hắn.
– Hình như… có người còn nợ tôi một lời “cảm ơn” !? – Hắn nói, bâng quơ.
Tôi không phủ nhận điều đó. Đúng là, cần phải lên tiếng cảm ơn, phép lịch sự tối thiểu. Nhờ hắn hôm đó, mà tôi mới không phải khổ sở ngồi… ôm bụng…
– Xin lỗi ! Hôm đó không kịp nói. Cảm ơn… ! – Chẳng biết xưng hô với hắn thế nào. Tôi đành nói kiểu không có “chủ ngữ”.
– Tôi có duyên “anh hùng cứu… cá Sấu” mà ! Chấp nhận lời “cảm ơn” của cô Diana !
Trời… ! Trời… ! Hắn cố tình đang “đào lỗ” cho tôi chui xuống thì phải.
– Thôi, uống nước, thư giãn vui vẻ nhé cá Sấu. Chắc còn có duyên gặp lại ! – Hắn… lại cười.
Hắn đi phục vụ các bàn khác, tôi mới như trút được nhức nhối tâm lý. Cô bạn thân của tôi, thắc mắc:
– Tên này dễ thương thế ? Nhìn cười là mê à ! Mày quen lâu chưa ?
– Dẹp… ! Dẹp hắn đi ! Đừng gợi hình ảnh của hắn trong suy nghĩ của tao ! – Tôi nói thế, mà khổ nỗi cái sự “ám ảnh” của quá khứ kia cứ lởn vởn. Cô bạn thân căng con mắt, không hiểu thái độ của tôi với hắn.
Chia sẻ:
Chia sẻ
