Người yêu chưa có mà gió đã về!



Này, cái thời buổi nào rồi mà còn câu nệ như vậy chứ! Ừ thì FA đấy, ừ thì gió lạnh về rồi đấy! Có bị làm sao không?

Đâu cứ phải đông về là cuống quýt tìm người yêu, đâu có phải đông về là tìm ngay nơi trú ngụ, sưởi ấm. Đâu có phải, cứ kiếm là sẽ có người để yêu thương
Yêu thương trong vội vã thì thà đừng yêu thương. Mối quan hệ tạm bợ được coi là liều thuốc độc hại nhất trên đời. Khi mà không có yêu thương rồi thì mượn tạm và trú ngụ yêu thương của người khác, không chỉ làm tổn thương người ta mà còn tự mình làm tổn thương chính mình. Thế thì, vội làm cái gì

Gió lạnh đến mùa thì nó về, con người đến thì thì mới yêu, vậy thì tình yêu cũng phải đến duyên thì mới bén chứ. Đâu cứ nói yêu là yêu vào người ngay được. Tình yêu không phải là món hàng, rồi cứ bỏ tiền ra mua là có thể mua được. Tình yêu cũng không phải là động vật, cứ gọi tên là sẽ đến ngay đâu. Nếu xếp tình yêu vào món hàng để mua bán thì đó là tình yêu vật chất mất rồi, mà vật chất là gì? Là những thứ có khả năng làm tổn thương con người...


Này, nhìn những người đang yêu hạnh phúc rồi ghen tị với họ, có được cái gì đâu nào, ngoài bực bội và khó chịu rồi tủi thân ra đâu. Người ta tìm thấy tình yêu sớm, thì người ta yêu sớm. Mình chưa tìm thấy tình yêu, thì mình giành yêu thương đó cho gia đình, cho bạn bè. Đi đâu mà thiệt, để rồi phải cuống lên như vậy

Những người có tình yêu, họ chứng minh yêu thương của họ với đối phương là việc của họ. Họ yêu thương thì họ thể hiện ra, mắc mớ gì mình phải tự nhiên kéo bực bội vào người. Cứ bình thường rồi mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tầm thường ngay thôi ấy mà. Rồi mình cũng sẽ lại yêu, rồi lại thể hiện yêu thương thôi

Những người có người yêu, đôi khi họ cũng thể hiện yêu thương theo một cách quá đà làm chúng ta bực bội, đừng để ý làm gì, hãy coi như bản thân thấy một cảnh chiếu tình cảm trên phim vậy thôi

Một mình trải qua mùa đông, trải qua những ngày lạnh lẽo và có hơi chút cô đơn. Nếu nghĩ thì cũng tủi thân thật những xét cho cùng cũng là một điều vô cùng thú vị, hãy cứ tận hưởng cái rét nhè nhẹ của mùa thù đi, bởi mấy người yêu nhau rồi sao còn cảm nhận thấy nữa. Hãy cứ đi dạo trên phố nếu buồn, chọn một quán quen nhỏ, uống một tách càfê, đọc một cuốn sách hay lên mạng tán gẫu với lũ bạn. Thấy không, một mình thì có làm sao đâu, cuộc sống vẫn rất ổn, đôi khi lại còn rất vui nữa, tự do, muốn làm gì mình thích cũng được

Có thể đôi lúc tủi thân khi trời lạnh không có ai nhắc mặc thêm áo ấm, không có ai để xoa tay để tay bớt lạnh, không có ai mắng mỏ khi mặc ít áo. Nhưng một mình, lại có thể làm được nhiều thứ tú vị hơn mà, đúng không nào?

Lạnh thì mặc thêm áo, buồn thì hãy đi chơi, tủi thân thì hãy cứ tìm đến những người bạn. Vậy đấy, gió mùa thì đã về, người yêu chưa có, FA thì có bị làm sao đâu nào?

[Xem tiếp...]


Gủi cô gái ngốc nghếch của tôi !



Cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Hãy sống thật với con người của mình, cô gái nhé!

Này cô gái ngốc nghếch…

Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.

Cô gái ngốc của tôi ơi,

Tôi nhớ lắm cô gái có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tinh nghịch, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi cuộc vui, cô mang lại tiếng cười, mang niềm vui đến cho bạn bè, cho người thân, cô chẳng biết dấu diếm cảm xúc, khóc khi buồn và tươi tắn khi vui, cô trẻ con, cô hạnh phúc.

Vậy mà sao giờ đây…

Đứng trước tôi là một cô gái mệt mỏi với nụ cười gượng gạo. Cô vẫn cười vẫn nói, vẫn suốt ngày triền miên trong những cuộc vui bạn bè nhưng sao đôi mắt cô lại mênh mông thế kia.
Cô gái ngốc nghếch của tôi…

Cô học ở đâu cái cách che dấu cảm xúc, tự khoác lên mình chiếc mặt nạ vô hồn rồi lạc long giữa những huyên náo, ồn ào? Cô có thể tự đeo cho mình cái mặt nạ vui tươi nhưng làm sao cô có thể dấu đi đôi mắt buồn, trống rỗng kia được.

Ngốc… cô đang tự đánh mất chính mình đấy, biết không?

Cô đừng ngụy biện. Tôi biết, tôi biết hết chứ, cuộc sống màu hồng của cô đã vỡ vụn, những va vấp, tổn thương, trái tim chẳng còn vẹn nguyên nhưng cô không thể vịn vào đấy để trốn chạy con người của mình được, cô có biết điều bất hạnh nhất là việc không còn là chính mình nữa không?
Cô ngốc của tôi ơi!
Tôi biết đây là quãng thời gian thật tồi tệ với cô, có quá nhiều chuyện không vui cứ đến cùng một lúc đang khiến cô dần gục ngã. Cô mạnh mẽ, cô bướng bỉnh, cô kiên cường một mình chịu đựng, nhưng cô có biết cô chẳng phải trẻ con, nhưng cũng chưa đủ chín chắn và trưởng thành, cô không phải là badman để có thể tự gánh vác được mọi chuyện.

Ơ kìa, cô ngốc cô đang khóc đấy ư?

Ừ, thì cô hãy khóc đi, khóc thật to lên, đừng kìm ném, hãy để nước mắt xóa đi cái vỏ bọc dày cộp trên gương mặt kia, đôi mắt cô có thể sưng húp lên, nhưng đấy là đôi mắt có cảm xúc.
Cô gái ngốc của tôi ơi!

Gió mùa lại sắp tràn về, cái lạnh tê tái sẽ tiễn biệt tháng 11 nhiều cảm xúc nhưng tôi không cho phép cô xóa sạch mọi kí ức tháng 11 đâu, bởi cô là cô gái của tháng 11 kia mà. Đừng tự trách mình vì những hành động lố bịch, những lời nói ngu ngốc vì tất cả đều xuất phát từ cảm xúc của cô, cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ, sống thật với con người của mình đấy là điều tôi luôn muốn ở cô.

Cô ngốc ơi, tôi biết dù cô có lớn đến chừng nào nữa thì cô vẫn mãi chỉ là một cô ngốc mà thôi. Vì ngốc nên cô đã đẩy con người thật của mình đi quá xa rồi đấy. Hãy gọi cô ngốc của ngày xưa trở về đi, tôi muốn lại được nhìn thấy nụ cười trong veo và đôi mắt lấp lánh niềm vui của cô. Cô ngốc ơi, tôi tin rồi cô sẽ trở về…
[Xem tiếp...]


Áp má vào yêu thương...




Người ta cười nó,  thời nào rồi mà vẫn còn sử dụng Yahoo Messenger!
Nó cười… Nụ cười chỉ mình nó hiểu…
Người ta có thể tạo cho mình vài ba cái địa chỉ mail, vài ba cái FB thì vài ba cái nick yahoo cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nó vốn là người ” cổ hủ ” mà… Đôi khi cứ chung thủyvơi một thứ nào đó mới biết , nó là của riêng mình… Như khi người ta tranh nhau nghỉ ngày cuối tuần, thì nó lại thich làm chủ ngày thứ 2. Khi mọi người bận rộn với công việc đầu tuần, thì nó một mình một không gian rộng lớn. Lúc mọi người tranh nhau chia sẻ trên FB mọi thứ , thì nó một mình với vài trang nhật ký đã cũ  kỹ trên yahoo…

Khoảng cách  bao nhiêu để được gần một người là đủ? Chính Yahoo  là sợi dây kết nối giữa nó và nguời  ấy…. Tin nhắn khởi đầu từ mỗi sáng thức dậy…có khi kết thúc một câu ”cnn” lại vào một ngày mơi .

Lật lại từng trang nhật ký.. Tất cả vẫn sống động, mỗi câu, mỗi lời trò chuyện…  Bắt đầu từ những lời hỏi han, quan tâm, đến những chia sẻ, rồi những  đùa nghịch, hờn dỗi… Từ những vụng về, đến  chờ đợi…, từ nhớ nhung, trách móc.. rồi đau khổ, rồi hạnh phúc…

Nó muốn giữ lại hết! Dù đã từng làm mất mát……….

Trái đất dường như quá nhỏ hẹp cho nó và anh. Vô tình chạm mặt. Nó đưa ánh nhìn về hướng khác. Nó không muốn nhìn thẳng vào anh.  Chẳng phải cái cảm xúc mới mẻ , ngại ngùng ngày xưa. Trong đôi mắt ấy… nó không muốn phân tích thêm nữa. Với anh , thế là đủ! Còn nó, chỉ có thể dành cho anh ánh măt vô cảm và lạnh lùng mà thôi.

Nó muốn quên anh là sự thật! Không hối hận, những gì đã nhìn nhận!

Anh im lặng quay lưng về phía nó. Thật lâu…

Vậy là nó không phải đối diện vơi cái hiện tại đáng ghét giả dối kia thêm nữa. Nhìn bóng dáng ấy từ phía sau… vẫn bờ vai lặng lẽ … Nó chới với giữ lại hình ảnh đó, một điều duy nhất, chẳng bao giờ thay đổi . Dù  thời gian có cố tình lạc lối… Chẳng biêt nói gì thêm nữa… Nó nhớ… nhớ lắm… Đơn giản như vậy thôi, nhưng chưa một ai cho nó cái cảm giác nhớ nhiều đến vậy… Bần thần nghe từng bước chân mình dừng lại…

Nó khẽ áp má vào yêu thương…
[Xem tiếp...]


Yêu chầm chậm



Chúng ta yêu như để cho có người yêu, để bằng bạn bằng bè, để đỡ cô đơn, đỡ buồn tủi, đỡ hiu hắt. Chúng ta bước từ tình yêu này đến tình yêu khác một cách nhẹ nhàng, không vướng bận, không ràng buộc nhưng dường như không mặn mà.

Càng chóng vánh, vết thương càng sâu. Càng nhạt nhòa, những mối tình đi qua càng không để lại một điều gì cả.

Hãy cứ yêu chầm chậm thôi...

Nếu tình yêu vừa mang đến cho ta một vết cứa sâu hoắm, hãy cứ từ từ để chữa lành những đau thương ấy, đừng tìm vội một người để lấp đầy chỗ trống, để xoa dịu nỗi đau nhanh chóng bằng cách nhận lời một tình yêu khác. Hãy cứ yêu chầm chậm thôi, dành thời gian suy nghĩ về mối tình đã đi qua, những sai lầm vấp phải, những nuối tiếc cho những ngọt ngào bỗng dưng tan vỡ.

Nếu tình yêu lặng yên trong những lời thầm kín, hãy cứ yêu chầm chậm thôi, để mỗi ngày đi qua nhìn nụ cười người ấy cũng trở thành hạnh phúc, nhìn những niềm vui của người ta cũng hóa của mình, những giọt nước mắt lăn cũng thành nỗi đau khó tả. Cứ chầm chậm thôi để biết tình cảm mình dành cho người ấy đến đâu, là thật lòng hay chỉ là cảm xúc thoáng qua.

Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ như một cơn mưa pháo hoa, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm...

Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.

Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa nắng, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một công việc ổn định và tặng ta nhiều món quà đắt giá. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.

Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình muốn nhỏ bé, là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta rơi nước mắt mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một món quà dù chỉ là nho nhỏ.

Người đó là người không hoàn hảo, là người có nhiều khuyết điểm, là người mắc nhiều sai lầm và làm ta tổn thương. Là người mà ta sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm họ mắc phải. Là người mà ta muốn nhìn thấy khi thức dậy, và mở cửa cho ta lúc chiều tà.

Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.

Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.

Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy...
[Xem tiếp...]


Cuộc Nói Chuyện Giữa Hai Người Phụ Nữ





- Chị ơi, chị lo giữ người yêu đi nhé.

- Có chuyện gì sao em.

- Chị không biết người yêu chị tán tỉnh em, đi chơi với em hả chị.

- Vậy cơ àh !!!

- Chị như bù nhìn vậy, haha

- Vậy em đã ngủ với anh ấy chưa.

- Chị điên àh, tôi không phải người dễ dãi

- Àh thế hả, thế anh ấy có ôm hôn em chưa

- Chưa nhưng anh ta nói chuyện, quan tâm em suốt chị ạ

- Thế anh ấy có nói yêu em không !?

- Chưa nhưng sao chị hỏi mấy cái đó làm gì, dù gì anh ấy cũng lừa dối chị rồi

- Em biết anh ấy có người yêu ?

- Biết sao không, nhưng anh ta nói anh chị đang trục trặc

- Em biết anh ấy có người yêu sao em còn đi chơi vs anh ấy, nói chuyện và nhận sự quan tâm của anh ấy

- Nói chung là chị giữ ny đi nói nhiều làm gì

- Không phải chị nên giữ anh ấy mà EM NÊN GIỮ MÌNH.

- …..

- Thật ra thì em đừng đề cao mình quá

- Chị không thấy bị phản bội àh, chị nhu nhược thế

- Anh ấy không nói yêu em, không ôm hôn em, không ngủ với em - Anh ấy phản bội chị khi nào.

- Anh ta đi với tôi quan tâm lo lắng tôi

- Tốt với một người thì có lỗi gì

- Àh ừ, thế chúng mày cứ yêu nhau tiếp đi

- Em ạ, nếu em không bật đèn xanh chẳng người đàn ông nào người ta lại cứ nhào vào. Đừng đánh giá cao bản thân hấp dẫn - trong khi bản thân đơn thuần là dễ dãi!!!
[Xem tiếp...]


Thằng điên ở ngã ba đường





“Đủ đồ nghề chưa?” – tôi hỏi. Cả lũ đồng thanh: “Đủ rồi!”. Đồ nghề của chúng tôi là súng cao su và những túi đạn sỏi. Mục tiêu là thằng điên ở ngã ba đường.

Tự dưng ở đoạn ngã ba trên đường chúng tôi đi học về xuất hiện một người điên. Đoạn đường rất vắng vẻ và là nơi chúng tôi đua tốc độ trên những chiếc xe đạp. Khi đến đoạn đường cua rẽ phải ở ngã ba, bất thình lình xồ ra một thằng điên tay cầm gậy đứng múa may và nói những lời không đầu không cuối. Gọi là thằng điên nhưng người này chắc cũng lớn tuổi rồi. Người ta bảo rằng người điênkhông có tuổi. Nhìn vào bộ mặt nhem nhuốc, cáu bẩn đó, người thì đoán “thằng điên” cỡ gần 30, người thì nói phải 40 tuổi… Nhưng tựu chung lại từ trẻ con đến người lớn đều gọi gã là “thằng điên”.

Tôi đã vài lần bị giật mình phát hoảng vì bất thình lình gã nhảy ra chặn đường. Bực mình tôi về nhà mách bố: “Con bị thằng điên dọa sợ lắm, chắc phải đi đường vòng”. Bố ậm ừ: “Người điên ở ngã ba phải không? Người ta lớn tuổi rồi, con không được gọi là “thằng”. Từ “thằng” chỉ thích hợp với kẻ xấu thôi như “thằng trộm”, “thằng cướp”, “thằng giặc”… Người này biết đâu trước khi điên họ là người tốt….”. “Tốt cái nỗi gì ngữ điên ấy”- tôi lầm bầm trong miệng, dù sao đối với tôi, người đó vẫn là “thằng điên”.

Con đường qua có ngã ba mà thằng điên xuất hiện là đường ngắn nhất để về nhà. Khi đến ngã ba đó chúng tôi rẽ phải, đi theo con đường dọc bờ sông tràn ngập những đống cát, sỏi, đá, vật liệu xây dựng. Chúng tôi để ý thấy thằng điên không đứng ở ngã ba cả ngày mà chỉ xuất hiện lúc giữa trưa, đúng lúc chúng tôi đi học về. Nhiều khi, gã còn bê gạch vỡ ở nơi tập kết vật liệu xây dựng ra ngã ba, xếp thành một vòng bán nguyệt. Giữa cái vòng đó, hắn vẽ những hình loằng ngoằng kỳ dị. Chúng tôi và nhiều người lớn đi qua đó rất khó chịu vì phải tránh cái vòng gạch chiếm đến ¼ lòng đường.

Mấy đứa bạn về cùng đường với tôi đã cùng nhau bàn mưu tính kế cho thằng điên một bài học. Mỗi đứa chúng tôi làm một cái súng cao su và nhặt thật nhiều những viên sỏi tròn nhỏ để làm đạn. Chúng tôi sẽ khiến thằng điên phải khiếp sợ.

Kế hoạch được thực hiện. Chúng tôi đi bộ đến điểm tập hợp để chuẩn bị súng đạn. Một bạn đạp xe đến ngã ba để nhử thằng điên xuất hiện. Đúng như dự định, khi thằng điên vừa cầm gậy xồ ra quát tháo, đứa bạn tôi lạng xe tránh sang một bên. Lập tức, lũ chúng tôi từ chỗ nấp dùng súng cao su nã đạn tới tấp vào thằng điên. Sau giây lát bỡ ngỡ, thằng điên ngồi ôm đầu khóc rống lên rồi bỏ chạy. Tôi kịp nhìn thấy từ bàn tay che mặt của hắn ứa ra một dòng máu đỏ. Chúng tôi hò reo chiến thắng.

Thằng điên trở lại ngã ba sau 2 tuần chúng tôi được bình yên. Lần này, cứ thấy chúng tôi là hắn cầm một cây chổi rễ đập túi bụi. Thằng Hiếu nhà gần đó tức tối gọi cậu nó ra. Cậu của Hiếu túm cổ thằng điên, đấm đá túi bụi. Gã chống chọi được một lúc rồi ôm mặt gào lên những tiếng ú ớ não nùng.

Sau hôm đó, gã điên không dám ra đường chặn xe chúng tôi nữa. Thằng Hiếu nói rằng đôi lần có nhìn thấy gã thất thểu ở một ngã ba đường vắng vẻ khác. Thằng Hiếu đi qua mà không bị gã chặn lại dọa dẫm như trước.

Chúng tôi chuẩn bị thi hết phổ thông cơ sở thì xảy ra sự việc thằng Hiếu bị tai nạn. Hôm đó tan học, nó đạp xe về nhà trước. Đến đúng ngã ba thì bị ngã, đầu nó đập xuống đường, chấn thương sọ não rất nặng. Chúng tôi đến thì người ta đưa nó vào viện, chỉ còn cái xe đạp của nó chỏng chơ trên đường, có một vết trượt dài của bánh xe hằn lên lớp cát trên đường.

Thằng Hiếu không qua khỏi. Hôm đưa nó ra nghĩa trang, tôi bê ảnh nó qua ngã ba định mệnh đó. Người ta đặt ở góc đường nơi nó bị tai nạn một lọ hoa trắng và một bát hương. Tôi chợt để ý, dưới lớp cát trên đường, một nét vẽ màu trắng mờ mờ lộ ra.

Buổi chiều, khi từ nơi thằng Hiếu an nghỉ trở về, tôi và lũ bạn đến ngay ngã ba đó. Dùng tay gạt lớp cát trên mặt đường, những nét vẽ bằng vôi trắng lộ dần ra khiến chúng tôi rợn tóc gáy. Đó là hình vẽ một đứa trẻ con đầu ngoẹo sang một bên, nằm dang chân, dang tay dưới lòng đường. Những nét vẽ ma quái đó chắc chắn là của thằng điên. Tôi buột miệng: “Hiếu chết là do thằng điên đó trù yểm rồi chúng mày ơi. Thằng điên đó như bị ma quỷ nhập vào chứ không phải người”. Chúng tôi ứa nước mắt, vừa thương thằng Hiếu, vừa căm hận thằng điên. Tôi bàn với lũ bạn: “Thi tốt nghiệp cấp 2 xong, chúng mình sẽ đi tìm thằng điên để trả thù cho Hiếu”. Lũ bạn tán thành.

Chúng tôi lại chuẩn bị súng cao su và đạn sỏi đi tìm gã điên. Lần này tôi hùng hổ dẫn đường và nã đạn trước. Viên sỏi rít trong không khí tạo thành một đường hơi liệng rồi trúng vào đùi thằng điên. Gã giật mình ngơ ngác, khi nhìn thấy lũ chúng tôi, gã hoảng hốt bỏ chạy. Bỗng nhiên gã khựng lại, trở về vị trí cũ, nằm dang tay như che cho những hình vẽ ma quái trên mặt đường. Chúng tôi nã đạn tới tấp, cơ thể gã giật lên khi bị bắn trúng. Gã kêu, gã khóc, nước mắt, dãi dớt chảy ra thê thảm nhưng kiên quyết không chịu bỏ đi. Một bà già bỗng dưng xuất hiện đuổi chúng tôi. Bà dìu gã điên vào vệ đường, lấy khăn lau vết máu trên trán gã.

Tôi vẫn tràn ngập căm hận, giấu khẩu súng cao su sau lưng lén lén đi về phía gã. Trên mặt đường là hình vẽ một đứa trẻ nằm dang tay giống như nơi thằng Hiếu bị nạn. Bà cụ già đã phát hiện ra tôi, bà chửi bới một hồi rồi cất tiếng gọi. Một anh thanh niên lực lưỡng xuất hiện, chúng tôi bỏ chạy.

Chúng tôi kể về hình vẽ ma quái trên đường cho cậu thằng Hiếu nghe. Cậu nó nổi giận đỏ mặt tía tai, thề thốt với chúng tôi rằng sẽ tra khảo thằng điên cho ra nhẽ. Chưa biết cậu của Hiếu có khám phá được gì không, nhưng ngã ba bị “trù yểm” kia đã bị dớp, liên tục xảy ra tai nạn và đặc biệt toàn là học sinh bị ngã xe đạp. Một bà bán nước cách đó không xa còn tiết lộ rằng, trước khi thằng Hiếu bị nạn vài năm, ở đó cũng có một đứa học sinh chết y như thằng Hiếu. Chúng tôi lạnh người.

Phải đến 100 ngày mất của thằng Hiếu, khi đã vào đợt nghỉ hè, chúng tôi mới tụ tập nhau lại sang thắp hương cho thằng Hiếu. Cậu thằng Hiếu thấy chúng tôi hỏi chuyện thì lảng tránh, mặt mày ủ rũ như đưa đám. Bố mẹ thằng Hiếu mời chúng tôi ở lại ăn cơm, trong bữa hôm đó, tôi thấy cậu của Hiếu cứ ngửa cổ nốc rượu liên tục. Mãi đến khi tàn cuộc cậu của Hiếu mới kéo tôi ra một góc thì thầm: “Người điên bị chết rồi!”. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu của Hiếu lại nói tiếp: “Cụ già mà cháu kể chính là mẹ của người điên ấy. Không phải cậu đánh ông ta chết mà là ông ta bị ốm rồi chết. Nhưng thế cũng đủ làm cậu thấy sợ, vì trước đây đã đánh ông ấy. Mấy hôm rồi cậu toàn gặp ác mộng, chúng mày cẩn thận đấy!”

Tôi vẫn nghe các cụ già kể về những ân oán với người chết rất đáng sợ, người ta dọa rằng họ sẽ biến thành ma để đòi nợ những người làm điều ác với họ. Sau nhiều lần bàn bạc, chúng tôi quyết định mua hoa quả đến nhà bà cụ để thắp hương cho người điên xin thứ lỗi.

Bà cụ, mẹ của người điên chấp nhận nguyện vọng của chúng tôi. Bà kể rằng con bà trước cũng có vợ con đàng hoàng. Đứa con của ông ấy trước cũng bị tai nạn đúng chỗ ngã ba nơi thằng Hiếu bị nạn. Nó cũng bị trượt cát, trấn thương sọ não rồi chết. Bố nó rất đau khổ, đêm xuống, ông không ngủ được. Ông đi lang thang và phát hiện ra là ban đêm có rất nhiều những chiếc xe chở cát đổ dọc bờ sông. Cát tràn ra đường rất nhiều và tụ lại rất nhiều ở góc ngã ba đúng đoạn vào cua. Ông đã kiện những người bán vật liệu xây dựng nhưng không được. Uất ức và đau khổ, ông phát điên. Vợ ông không chịu được, bỏ đi. Ông ta điên càng nặng hơn, đến mức không nói được.

Bà cụ nói: “Cứ tầm tan học, nó lại ra góc đường ngăn cản những chiếc xe của học sinh không cho đi vào đám cát. Nó sợ lại có người bị tai nạn”.

Lúc ra về, chúng tôi đứng chắp tay nhìn vào di ảnh của hai bố con người điên. Họ ăn mặc bảnh bao và đều mỉm cười. Chắc giờ hai bố con họ đang quây quần bên nhau.
[Xem tiếp...]


VỢ CHỒNG CHƯA LỚN



Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh thoảng những trưa mát trời qua rủ vợ đi ăn…thịt chó cùng mấy anh em. Ai cũng bảo vợ chồng nhà ấy sướng, gia đình môn đăng hộ đối, cả hai đều có nghề nghiệp ổn định, vừa lấy nhau đã có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp, nhất là cái khoản ngồi cạ đánh phỏm bắt nạt bạn bè. Thế gian được vợ hỏng chồng, đằng này lại được cả ông lẫn bà…Chồng tự hào với thiên hạ vì có vợ đẹp con ngoan, vợ thì cứ đến công ty là mở máy phát khoe chồng. Khoảng thời gian đầu bao giờ cũng thật là hạnh phúc…
__

Ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng nằm gần ngoại thành, bên ngoài ốp gạch đỏ đặc, cửa trắng muốt có những chậu hoa treo tường biêng biếc tím và bên trong bài trí hoàn toàn theo phong cách châu Âu. Cuối tuần cùng đi siêu thị và chất đồ ăn đầy ắp tủ lạnh, chiều đón con về chồng sẽ đọc báo, trông con còn vợ đánh vật với nồi niêu xoong chảo. Tối đến sau khi ru con ngủ, vợ chồng sẽ cùng giành giật điều khiển xem TV, chồng bực mình thề sống thề chết:

- Cuối tháng anh mua con 46 inch đừng có mà xem ké!

- Em thèm vào!

Nói thế thôi, cũng qua mấy cái “cuối tháng” rồi. Không được tranh TV với vợ thì buồn lắm, dù là lần nào chồng cũng thua, phải nhường vợ xem iTV thay vì HBO hoặc Esports… Chồng lẩm bẩm:

- Anh thà xem kênh dân tộc còn hơn nghe nhạc Hàn.

- Ok – Vợ thản nhiên – Vậy hãy lên miền núi tìm một cô vợ có cùng sở thích.

Chồng bĩu môi, cắm đầu vào Iphone chơi Angry Bird. Thế mà chả hiểu sao hôm sau, miệng cứ lẩm nhẩm lời bài nhạc Hàn chết tiệt ấy trong lúc lau nhà. Có hôm mất điện, vợ kéo ghế, kéo cả chồng ra ngoài hiên ngồi ngắm sao, mơ mộng:

- Sau này có nhiều tiền, chúng mình xây bể bơi và mua xe hơi, anh nhé?!
Chồng ôm vợ vào lòng, thì thầm:

- Ừ vợ yêu, bể bơi to bằng vũng nước và hứa là em sẽ được đứng tên một chiếc mui trần điều khiển từ xa loại 12 cục pin có giảm xóc.

Vợ véo tay chồng rõ đau, giận dỗi:

- Anh này! Chả chịu phấn đấu gì cả.

Chồng vuốt tóc vợ, cười nham nhở:

- Ngủ đi em, trong giấc mơ sẽ thấy.

- Nói với anh chán chết!

Vợ hờn mát, quay mặt đi thẳng vào phòng đóng cửa ngủ luôn. Nhưng vợ đâu có biết, tháng đó chồng nhận làm thêm ngoài giờ, còn tranh thủ đi dịch hợp đồng nước ngoài cho công ty khác nữa, cuốn sổ ghi nhớ của chồng có thêm một dòng chữ đỏ gạch chân trong phần “Mục tiêu” vài năm tới: “Xây bể bơi + mua xe hơi cho vợ”.

***

Nửa đêm, con ọ ẹ khóc đòi ăn, vợ ngái ngủ lay lay vai chồng:

- Anh! Dậy cho con **.

- Cái gì? – Chồng bị đánh thức, đâm ra gắt gỏng – Anh làm gì có…

- Im đi! Pha sữa bình ý! Nhớ pha âm ấm và ít nước thôi kẻo lát con nó lại tè dầm.

- Sao em không đi mà pha?

Vợ phụng phịu:

- Em đi làm cả ngày mệt muốn xỉu, đã phải cơm nước giặt giũ cho bố con anh, giờ giấc ngủ cũng không được trọn vẹn. Anh muốn em lao lực mà chết phải không?

Chồng chào thua lí sự của vợ, đứng dậy bật đèn, miệng lẩm bẩm:

- Biết thế ngày xưa lấy…con bò còn hơn…

Vợ nhỏm dậy, gằn giọng:

- Anh vừa nói cái gì?

- Không – chồng cười toe toét – Anh bảo chắc con thích sữa bò hơn.

- Cứ liệu hồn đấy!

Con ăn ngoan lắm, vèo cái hết nửa bình 15ml. Chồng chăm chú ngắm nhìn thiên thần nhỏ, con có mũi cao môi đỏ của bố, da trắng mắt đen của mẹ, lắm lúc chồng đùa:

- Sau này con lớn là anh cứ phải nuôi đôi chó Béc-giê trong nhà.

Vợ ngạc nhiên:

- Để làm cái gì?

- Để đuổi bớt mấy thằng thanh niên đến trồng cây si ấy mà.

Chồng vênh mặt đầy đắc ý, vợ châm chọc:

- Làm như con anh xinh lắm đấy!

- Con anh cơ mà! Ít ra cũng phải ăn đứt con nhà hàng xóm!

- Nhà nó đã đẻ đâu, chẳng may xinh hơn thì anh tính sao?

- Thì anh cho con vài chục triệu sang Hàn thẩm mĩ, con nhỉ?

Con chẳng biết có hiểu gì không, cũng nhe lợi hớn hở. Chồng ngồi nghĩ lại, bất giác bật cười.

Chồng vừa nựng con vừa ngáp, nước mắt nước mũi chan hoà. Vợ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, môi vợ thỉnh thoảng mím mím lại, trông yêu lắm. Tự dưng không kiềm được, cúi xuống định hôn trộm vợ, bỗng chồng giật mình, chỗ con nằm ướt sũng…! Lại một lần nữa chồng và con phá giấc ngủ của vợ.

- Em ơi! Dậy đi…Anh không biết thay tã đâu…

- Trời ạ!

Thế là hai vợ chồng lại cặm cụi gần nửa tiếng đồng hồ, để rồi đi đến quyết định cuối cùng: sẽ đổi lịch sinh học của con, không cho ăn đêm nữa xem còn dám làm phiền bố mẹ nữa hay thôi!

***

Con đã được hơn 10 tháng, cứng cáp và đang bắt đầu tập đi. Chiều nào chồng cũng chịu khó lau sàn sạch bóng để con thoải mái lăn lê bò toài. Một lần, vợ đang nấu cơm bỗng nghe tiếng con khóc ré lên ngoài phòng khách. Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang nằm úp mặt xuống sàn ăn vạ, bố ngồi cạnh bình thản đọc Conan. Vợ gầm lên:

- Con bị sao thế kia?

- Ngã em ạ.

Chồng cười tươi như hoa. Vợ nổi khùng:

- Anh trông con kiểu gì vậy? Mà nó ngã không biết đường đỡ nó lên à?

- Anh muốn con học cách tự đứng dậy…

Vợ xót con, vừa ôm vừa xuýt xoa, vừa kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không, vừa lườm chồng khét lẹt:

- Rõ dở hơi. Chả được cái tích sự gì hết!

Vợ bế con vào phòng, chồng thở dài ngán ngẩm, người ta bảo “con hư tại mẹ” quả là chuẩn không cần chỉnh.

Con bi bô nói được vài từ, chồng nhanh nhảu:

- Nói “ba” đi con. Baaaaaaaaa…

Vợ chen vào:

- Con em đẻ ra, phải biết gọi mẹ trước chứ. Gọi mẹ đi con!

Chồng cãi:

- Tự em đẻ được à?

- Thế anh có phải mang bầu không?

- Nhưng mà…

Chưa nói hết câu thì con tè dầm, khó chịu, lại gào lên oe oé. Vợ chồng đình chiến, tạm thời hợp tác thay tã và tắm rửa cho con, lát sau là quên hết.

Vợ đi nghỉ mát với cơ quan một tuần, con lại gửi bà, chồng ở nhà đêm nào cũng lôi bạn về nhậu nhẹt, xem bóng đá. Vỏ lon bia rải từ nhà ra sân, thuốc lá đầy một gạt tàn, bát đĩa bẩn đầy bồn rửa và phòng bếp tan hoang. Vợ về đến nhà vào một buổi sáng đẹp trời, khi chồng đang trong tư thế ngủ vắt lưỡi trên ghế sopha và TV chắc là bật từ đêm qua vẫn chưa thèm tắt. Vợ bấm chuông mấy lần mới giật mình tỉnh dậy, cất giọng lèm bèm:

- Ai thế?

- Vợ anh đây!

- Thật á?

- Đừng có nói em mới đi một tuần đã quên mặt nhau rồi nhé!

Chồng nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở bước ra cửa.

- Sao em về sớm thế?

- Anh muốn em đi luôn chứ gì?

- Đâu! – Chồng gãi đầu gãi tai, e thẹn – Anh mong em về mãi…

Vợ đưa mắt nhìn đống hoang tàn một lượt, thở dài thườn thượt:

- Tôi biết anh mong tôi thế nào rồi…

***

Trời mưa như trút nước, vợ nhắn tin bảo chồng: “Lát em đi sinh nhật chị kế toán trưởng, anh không phải đón em đâu, đón con rồi ăn luôn bên bà ngoại nhé”. Chồng đọc tin nhắn, nhét điện thoại vào túi quần rồi xuống thẳng nhà xe, quyết định đội mưa về cho…mát. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai chồng, nhẹ nhàng:

- Huy định cứ thế về à?

Chồng giật mình quay lại, là chị Hương – chị trưởng phòng kinh doanh, sếp của chồng. Chồng cười:

- Vâng chị ạ. Vợ em đi ăn với bạn nên không phải đón, em thì thế nào cũng được, em khoẻ lắm.

Chị Hương nói:

- À…Vậy Huy cho chị về nhờ được không? Chị có 2 cái áo mưa và xe chị hỏng từ hôm qua, vẫn đang bảo hành ngoài hãng.

- Vâng, được ạ. – Chồng lễ phép.

- Cảm ơn Huy.

- Có gì đâu sếp.

Chị Hương tủm tỉm:

- Đừng gọi chị thế nghe khách sáo lắm.

Nhà chị Hương không cùng đường, kể cũng hơi bất tiện, nhưng chồng vẫn tỏ ra niềm nở để lấy lòng sếp, mất gì đâu mà không tranh thủ cơ hội. Mưa to quá, chị cứ phải rướn người lên, mặt áp sát vào tai chồng nói nghe mới rõ. Vợ cùng mấy chị đồng nghiệp đang ngồi taxi đến nhà hàng, chuyện trò rôm rả. Chợt một chị lên tiếng:

- Giờ xe máy biển đẹp nhiều nhan nhản nhỉ? Đôi kia có con LX đỏ biển tứ quý sáu kìa. Mình cũng đang nhờ ông cậu làm bên giao thông tìm cho một “em” biển tứ quý…

Vợ điếng người:

- Ơ…xe biển đó là của nhà em mà…

Các chị nhao nhao:

- Thế chồng em đang đèo con nào kìa???

Vợ như bị hất nguyên gáo nước lạnh vào mặt. Lắp bắp:

- Em…em…không biết.

- Lại còn ngồi mà không biết? Đuổi theo xem nó là con nào!

Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường nhanh chóng đuổi theo…

Đến cổng nhà, chị Hương bảo chồng:

- Huy vào nhà chơi đã, đợt ngớt mưa rồi về.

- Dạ thôi, em…

Chị ngắt lời:

- Thôi cái gì, mấy khi đến nhà chị?

Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo nam, nói:

- Huy lau khô tóc rồi thay áo đi kẻo lạnh.

- Không cần đâu chị…

Chị gắt nhẹ:

- Huy vì chị mà ốm là chị áy náy lắm đấy.

Chồng nghe theo răm rắp. Chị Hương ngồi xuống tìm hộp trà Dilmah.

Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn nguyên sự kinh ngạc. Chồng chết lặng, cứng miệng, linh cảm sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra…Chị Hương còn muôn phần hoang mang hơn:

- Cô là ai?

Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi đang đợi ngoài cổng. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi. Anh tài xế ái ngại:

- Đi đâu đây em ơi?



Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong dòng người giờ tan tầm. Chồng biết vợ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy A4 về phía chồng:

- Đơn đấy, ký đi.

- Đơn gì? – Chồng ngơ ngác.

- Ly hôn.

- Em điên à? – Chồng quát lên.

- Không điên. – Vợ vẫn giữ thái độ đó.

- Em phải nghe anh giải thích! – Chồng quỳ xuống, nắm chặt tay vợ.

- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!

Suýt thì chồng đã nói: “Nhà này đứng tên anh đấy nhé”. Nhưng chợt nhận ra, bây giờ không phải lúc có thể đùa…Chồng yếu ớt thanh minh:

- Anh thề. Chuyện không phải như vậy mà…

Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như nhà ma. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước vào thì vợ ôm gối ra phòng khách ngủ.

2h sáng, chồng dò dẫm sang phòng khách, đắp chăn cho vợ rồi ra ban công hút thuốc. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối.

Ngày hôm sau, lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con, chồng co ro trên ghế sopha, và TV thì chắc là lại từ đêm qua chưa thèm tắt…

Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác “dọn” sang phòng khách, chồng thức khuya hơn và hút thuốc nhiều hơn. Nửa đêm, nghe tiếng con khóc và đèn phòng ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi… Chắc giờ này vợ đang vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ…còn vụng về lắm…

Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: “Anh rất nhớ em!”…

Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt máy.

Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức tường ngăn cách…

***

Vợ sang ngoại đón con. Mẹ nhìn vợ lo lắng:

- Sao dạo này mặt mày hốc hác thế con?

Vợ không trả lời, cúi gằm mặt xuống. Mẹ nghiêm nghị:

- Có chuyện gì rồi phải không?

Vợ bật khóc, ôm lấy mẹ, nức nở kể hết mọi chuyện. Mẹ dịu dàng:

- Con đã nghe Huy giải thích chưa?

- Con…chưa…

Mẹ nói:

- Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau. Dù Huy sai hay con sai, con cũng nên bình tĩnh lắng nghe. Vợ chồng còn trẻ, con thì bé. Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì con vì cái…Biết đâu con hiểu lầm Huy thật?

Vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại cho ai đó. Vợ bế con, đứng nép sau cánh cửa nghe trộm…

Giọng chồng tha thiết:

- Chị ơi…Chị giúp em đi…Giờ em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống kiểu “người vô hình” rồi chị ạ…

- Chỉ vì Huy tôi về nhờ và vợ Huy giận đến tận hôm nay sao?

- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay, em thực sự không chịu nổi.

- Vậy Huy muốn tôi làm gì?

- Chị có thể gặp vợ em giải thích đó chỉ là hiểu lầm, được không chị?

- Tôi…

- Em xin chị. Vợ và con là tất cả đối với em, nhưng lúc này quả thật em bất lực…

- Thôi được rồi. Tôi đồng ý, nhưng không chắc cô ấy sẽ tha thứ đâu nhé.

- Vâng – Chồng mừng rỡ – Chỉ cần còn một tia hy vọng em cũng cố gắng đến cùng.

- Ừ. Thế nhé. Chào Huy…

Chị tắt máy, chồng đứng dựa vào tường, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào, nước mắt giàn giụa:

- Anh ơi…!

Chồng giật bắn mình quay lại. Thấy mẹ khóc, con cũng khóc theo. Rồi bất ngờ, cả hai mẹ con nó oà lên. Chồng hết ôm vợ, rồi lại ôm con, mặt đỏ bừng, lúng túng mãi:

- Ơ…này…này…

***

- Em xin lỗi…

Vợ nằm gọn trong tay chồng, nghẹn ngào.

- Tại anh mà, anh không giải thích, cũng không chứng minh được là anh đúng.

- Tại em mà, em không chịu nghe anh.

- Không, tại anh. Đáng lẽ phải đi đến nơi về đến chốn, không được “tạt té” linh tinh.

- Tại em đấy, đáng lẽ phải về cơm nước cho chồng con nhưng em lại ham chơi.

- Đã bảo tại anh mà!

- Tại em, anh lì thế nhỉ!



Vợ chồng cùng phá lên cười. Lát sau:

- Anh ơi?!

- Dạ vợ?

- Bốn mươi năm nữa chúng mình còn “trẻ trâu” thế này không nhỉ?
  

[Xem tiếp...]


CẢM ƠN ANH...





Hai năm trước, em nhẹ nhàng dựa vào vai anh, thì thầm thật khẽ lời cảm ơn anh. 
Cảm ơn anh đã bước đến, cho em biết cảm giác yêu thương và được yêu thương, cho em cảm giác sống trong ngọt ngào và nồng ấm.

Hai năm sau, em vẫn muốn nói lời cảm ơn anh.
Nhưng là cảm ơn vì anh đã rời xa em, đã lựa chọn không ở bên em nữa.

Những ngày đầu sóng gió, em tưởng như bao nhiêu nước mắt trong mình đều theo đớn đau mà ướt đẫm gối.
Anh bảo anh lo cho em, lo cho tháng ngày đang chờ em ở phía trước, trong khoảng thời gian anh ra nước ngoài du học hai năm.
Anh bảo anh thương, bảo em đừng chờ kẻo rồi tội nghiệp.
Em níu tay anh, thương yêu dâng đầy trong tim, nói em chờ, dẫu xa xôi cách trở thế nào đi nữa. Anh lắc đầu và rồi biến mất. Vài bữa sau, em hiểu, anh không đi xa khỏi thành phố này. Đó chỉ là cái cớ, chỉ là anh đã đi xa khỏi trái tim em. Lời dối gạt ấy chỉ để biện minh cho việc anh thương yêu một người khác.

Cảm ơn anh, vì đã rời tay em bởi một lý do không thật.

Để em biết tình yêu trong em dẫu sâu đậm cỡ nào cũng không thể mang anh trở lại.
Để em hiểu rằng, anh không còn xứng đáng được em yêu thương nữa.

Cảm ơn anh, vì đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của em.

Anh chủ động chặn Facebook em, chủ động bước qua em khi chúng ta tình cờ giáp mặt trên phố, tay anh đặt một bên eo người đi cùng. Em đã biết trước, mà sao chẳng dám tin. Dần dần, em không còn gặp anh tình cờ nữa. Những mảnh ghép trong cuộc sống của anh cũng hoàn toàn biến mất trước mắt em. Anh đã chọn như thế. Thật tàn nhẫn biết bao, nhưng nhờ đó em nhận ra, mình hoàn toàn có thể sống tốt mà không có anh.

Cảm ơn anh, đã bỏ mặc em những khi em yếu lòng và cần người bên cạnh nhất.

Thời gian yêu anh, em đã để bản thân mình phụ thuộc vào anh nhiều quá. Đói bụng muốn được anh mua thức ăn cho, ốm đau gọi anh tới mua thuốc... Cuộc sống đơn độc mở ra, em gắng gượng. Nhìn xung quanh, chợt thấy biết bao người muốn quan tâm mình, biết bao người lo lắng cho mình. Chỉ là bấy lâu “bận” yêu anh mà quên để ý. Hạnh phúc hóa ra luôn ở đây, riêng mình anh là đi mất.

Cảm ơn anh, đã rời xa em, để em trong nỗi hoang hoải.

Em đi du lịch nhiều hơn, làm việc nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người hơn. Mỗi ngày bớt đi một chút nỗi buồn, những con người mới bước tới mang đến màu sắc mới cho cuộc sống của em. Lạ lùng thay, em thấy mình tuyệt vời hơn cả những ngày nắm tay anh hãnh diện đi trên phố.

Cảm ơn anh đã nói với mọi người rằng em là người anh không bao giờ muốn gặp lại.

Cảm ơn, vì đến tận bây giờ em càng vững tin hơn nữa vào quyết tâm quên anh. Em đã quyết tâm bởi không muốn lãng phí thời gian và tình cảm vào một người không yêu mình, và có thể, chưa từng yêu mình. Cảm ơn vì đã rời xa em. Bởi nếu không, đến một lúc nào đó, em cũng sẽ đắng lòng khi phải đưa ra quyết định đó. Chúng ta vốn không hợp nhau mà, phải không anh?

Cảm ơn anh, em muốn nói lời ấy, ngay cả khi chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Cảm ơn đã lựa chọn ra đi, để giúp em học cách thương yêu chính mình.
[Xem tiếp...]


LỜI KHUYÊN CỦA BỐ.



Bố viết 4 dòng:

"BỐ"

"MẸ"

"VỢ"

"CON của con"

Rồi bảo.... Con hãy gạch đi 3 dòng và để lại 1 dòng là người quan trọng nhất với con!!!

-Tôi: tất cả đều quan trọng với con!! Con không thể??

-Bố mỉm cười: Con sai rồi...

Bố lần lượt gạch đi "bố" rồi"mẹ" và "con của con". Và để lại mỗi "vợ".

-Tôi: ơ......!!

-Bố: Con à! Bố mẹ rồi sẽ già và sẽ bỏ con đi.

Con của con rồi cũng sẽ theo hạnh phúc riêng rồi bỏ con mà đi...chỉ có vợ của con sẽ bên con trọn đời.

SƯỚNG VUI HAY BỆNH TẬT... NƯỚC MẮT HAY NỤ CƯỜI... GIÀU SANG HAY NGHÈO HÈN...

HÃY CHỌN VÀ TRÂN TRỌNG NGƯỜI DUY NHẤT BỐ KHÔNG GẠCH TÊN CON NHÉ
[Xem tiếp...]


XÓM CAVE (Ngôn ngữ khá nhạy cảm)



“Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe bảo thế, tội gì! Anh có 20 triệu cho em không?”

“Cho anh đi, anh biết trên Tràng Thi có lão bác sỹ vá lại như thật, mấy đứa vá rồi vẫn bán y như lần đầu ấy chứ…”


***


25783594


Cô tên là Nữ, lý lịch trích ngang thế này: Tên đầy đủ, Nguyễn Thị Mỹ Nữ, ở xóm Hạ, phường Thượng.


Quận này vừa lên đời từ huyện nên trong phường có xóm là thế. Mẹ bán thịt bò ngoài chợ xép, bố trước chọc tiết bò, một ngày hùng hục lăn ra rống như bò, thổ huyết rồi chết. Nữ sống với mẹ.


Xóm Hạ lên phố cũng phải. Gần nhà Nữ, ca ve trọ thành bầy. Ngày im lìm đóng cửa, tối xe máy ra vào ầm ầm, cửa cọt kẹt như một tệ điệu của xóm này. Riết thành quen, có người còn gọi đây là xóm cọt kẹt. Nghiện cũng chả thiếu, con rạch đen ngòm có cái kè nhỏ, nhìn là thấy kim tiêm lởn vởn. Có những cảnh này, xem như có phố.


Ngày xưa cũng vì chuyện đặt tên mà bố mẹ Nữ choảng nhau. Mẹ bảo: “Gớm. Mỹ với chả Nữ, lớn lên bán sắc mà ăn chắc”.


Bố rống lên: “Im mồm, đàn bà biết gì, đặt tên là quyền của tao. Đéo có sắc có mà lấy chó!”


Mẹ Nữ làu bàu: “Mẹ nó, bà đây tên Dung, nhan sắc đấy, khối thằng thèm lại đi vơ phải thằng chó dái chọc tiết bò. Mẹ, giờ đời bà mới khổ thế này đây, suốt ngày dán mặt vào cái phản thịt…”


Càng ngày Nữ càng đẹp. Đẹp nanh nọc.


Hôm nọ đi sinh nhật đứa bạn về khuya. Thấy lão Bảo râu đi xe ôm đầu ngõ trong nhà đi ra, Nữ rú lên: “Không chiều được mẹ tôi à, héo thế?” Lão Bảo lầm bầm: “Con ranh!”


Vừa thò mặt vào nhà, bà Dung réo: “Mày về khuya thế, coi chừng rụng trôn đó con, liệu thần hồn!” Nữ cười khanh khách: “Về sớm, vướng víu mẹ lại chửi cho ấy chứ…”


Cởi hết đồ cứ thế Nữ vào nhà tắm dội nước rào rào và gọi ới lên nhà: “Hỏng mẹ cái vòi sen rồi, nói mãi sao không mua cái mới?”


“Tiền chứ phải cứt chó đâu mà hót, mày đi làm tiền mà mua” – bà Dung trả lời con


***


Hằng và Lệ vạ vật dậy khi có cuộc điện thoại. Nữ tắm xong ra đầu hè ngồi tán phét với Hằng. Lệ xe ôm vừa chở đi.


Nữ hỏi vọng:


– Chị Hằng chưa có cuốc nào à?


Hằng đáp: “Xui như chó! Ngày nay con Lệ ba cuốc, người ăn không hết người lần không ra. Giá cả tăng thế này có tăng giá lên không? Đang tính, tàu nhanh lít rưỡi, mà cũng ế bỏ mẹ, hàng họ đầy ra.”


- Có thích không, kiếm tiền dễ thế, cho em làm với.


- Ngu gì, xinh như mày, lại đi học, cố mà kiếm thằng đại gia cho mẹ mày giải nghệ bán thịt…


Hằng lóc cóc đi vào, Nữ ngồi đó nghĩ: Đếch có phản thịt thì lấy chó gì mà ăn, nhưng thế này mãi cũng chán, đi sàn với mấy đứa bạn, nhẹ cũng triệu bạc, bòn bà già lấy chó đâu tiền ra…


***


Nữ dẫn Nhật là bạn trai về nhà ra mắt mẹ. Nữ bảo làm cơm, bà Dung nhìn Nhật từ đầu đến chân rồi bảo: “Chúng mày thổi cơm mà ăn với nhau, tao đi lấy thịt, lão Bình ốm, không mổ, tao đi tít tận gần Bình Đà.” Rồi lôi chiếc xe Cúp đời 81 cả đến mấy năm không rửa đạp pèn pẹt rồi lao đi.


Nhà em thế đấy, anh thấy sao? Nữ nói.


Nhật không trả lời lao tới: “Cơm nước mẹ gì, tẹo ra kia ăn cơm bụi. Cho anh nhá?”


Nữ mỉa: “Cho gì?” “Thì còn cho gì nữa?” “Chưa được, anh phải đợi!” ” Đợi đến bao giờ? Chịu thế đếch nào được.” ” Không chịu được thì biến…” “Mà em giữ làm gì, đằng nào rồi em cũng cho anh mà!”


“Anh dốt bỏ mẹ, bán trinh được vài chục triệu, bèo cũng mười triệu, em nghe bảo thế, tội gì! Anh có 20 triệu cho em không?”


“Cho anh đi, anh biết trên Tràng Thi có lão bác sỹ vá lại như thật, mấy đứa vá rồi vẫn bán y như lần đầu ấy chứ…” “


Thôi, nhịn đi, ngoài da thôi!”


Bà Dung về hất mấy tảng thịt xuống chậu làu bàu: “Ngựa già quá, Nữ ơi, lấy cho mẹ ít nghệ giã nhuyễn rồi mang nước ra đây”. Bà Dung xoa xuýt thế nào mây tảng thịt ngựa trông hệt như bò thăn rồi hể hả cho lại vào túi hỳ hục xách ra chợ.


Trước khi đi, bà ném lại một câu: “Thằng gì bạn mày ấy, trông ái bỏ mẹ, đàn ông gì mà dậy dợ thế thì làm ăn gì!” Nữ cười giòn: “Ái hay không thử thì mới biết, mẹ có thích cho người ta lái máy bay bà già không?”


Bà Dung chửi: Tiên sư con mất dạy.Mà cũng phải, có ai dạy đâu. Cái xóm này nó thế.


Rồi phải khác đi, khác đi để ngóc khỏi cái vũng này, Nữ nghĩ vậy…


Nữ đến lớp học tiếng Anh. Không vui, không buồn, không uể oải. Hôm nay có giáo viên nước ngoài đừng lớp. Nữ nghĩ: “Lấy mẹ nó thằng nước ngoài cho đỡ khổ. Bọn Tây nó đếch quan tâm lắm đến trinh tiết, cái này chỉ có dân Tàu”.


Nữ bỏ lớp tiếng Anh chuyển sang lớp tiếng Trung. Học đều. Chẳng vắng bữa nào. Mưa cũng đi học. Ông Thầy giáo có cảm tình đặc biệt với cô học trò này. Nhanh nhảu, thông minh và rất chăm chỉ. Nữ nghĩ bụng: “Chăm làm chó gì, cố học mà tà lưa với mấy thằng Tàu ngố”. Đưa đầy thế nào, ông thầy bảo: “Để thầy giới thiệu em với mấy doanh nghiệp Trung Quốc, họ cũng cần người phiên dịch. Chỉ phiên thôi, còn muốn biên dịch thì em còn phải học nữa”. Tất nhiên Nữ gật đầu cái rụp!


Nữ biết dân Tàu có cái vụ mua trinh vừa để giải xui, vừa để cầu may trong chuyện làm ăn. Ông Thầy dạy tiếng Trung gọi cho Lý Mạc Phi 46 tuổi, Giám đốc công ty kinh doanh thực phẩm ăn nhanh. Nữ đến gặp. Phi nhìn, gật đầu. Xập xọe mấy câu tiếng Trung, Phi lại càng gật. Nữ đi làm…Nữ về mà vẫn nhớ cái mặt núc ních và ánh mắt như muốn cởi cả su chiêng của Phi rồi rủa: “Rồi mày cũng chết sớm thôi!”


Nữ gọi điện cho Nhật nói: “Tuần sau em đi dịch dưới Hải Phòng với giám đốc”. Nhật hỏi: “Về trong ngày à?” Nữ đáp: Không ngày sau.


Nữ đi về, Nhật hỏi: “Xong rồi à, anh vẫn là thằng ăn xái phải không? Màu mè không?”


Nữ đáp: “Mẹ, thằng mặt lợn, lăn vào em như bi. Ngu gì mà cho ngay để ngày mai nó tống em ra đường à?”


Đúng là giám đốc Phi mê Nữ thật. Bao lần gạ, hứa mua cả nhà cho Nữ, Nữ vẫn chưa gật.


Lần đi Hải Phòng, Phi cho Nữ 400 đô tiêu vặt. Phi gạ Nữ: “Lần sau anh đưa em đi Bắc Kinh chơi nhé”. Nữ cười: “Vợ anh cạo trọc đầu em thì sao?” Phi bảo: “Nó ở Hàng Châu mà!”


Nữ không ngờ giá của mình cao thế. Nữ sắm di động, ngoài số của Nhật, Phi thì toàn thức đêm nhắn tin trêu nhau với mấy chị cave gần nhà. Hằng cave nhắn: “Lão giám đốc kết mày rồi, vờn vừa thôi kẻo nó có con khác là mày ra rìa”. Nữ trả lời: “Ok!”


Đến công ty nữ vào thẳng phòng Phi:


- Bao giờ anh tính về Trung Quốc? Cuối tháng được không? Anh là giám đốc mà, em chỉ là nhân viên. Cuối tháng đi! Mà qua bên đó anh ăn hiếp em, bán em cho nhà chứa thì sao? Việt Nam đầy người bị bán đấy.


- Có ai làm thế với người đẹp của mình không?


- Anh chỉ bông đùa với em thôi chứ gì? Anh có vợ rồi mà!


- Anh không đùa.


- Anh chứng minh đi!


- Em muốn anh chứng minh thế nào?


- Anh nhớ lời anh hứa chứ?


- Ok, nhưng đấy sẽ là tổ ẩm của anh và em khi anh ở Việt Nam chứ?


- Tất nhiên, chẳng nhẽ là của em với ông bảo vệ công ty à?


Phi gọi điện: Thủ tục khá phức tạp em à, anh là người Trung Quốc, họ bảo có yếu tố nước ngoài nên mua nhà hơi rắc rồi. Nữ thỏ thẻ: Nếu anh tin em thì đứng tên em, còn thì tùy anh. Xem như xong nhé, đứng tên em cũng được!


Ngôi nhà bên hồ Linh Đàm cũng không xa cái xóm Cọt kẹt của Nữ. Lên đời nhanh quá, mẹ Nữ sướng ra mặt. Bà Dung cũng rủng rỉnh đồng ra đồng vào. Bà bảo: Mày cưới thằng Tàu ấy đi, cái thằng Nhật bỏ đi cho rảnh nợ.


Chiều nay, Nữ đi làm về sớm, mua mấy bông hoa huệ và túi trái cây. Ở nhà bà Dung làm mấy mâm cơm cúng. Nữ thắp hương trên ban thờ lầm rầm: “Bố bỏ mẹ con tôi mà đi, nay giỗ bố tôi thắp hương mời bố về nhà. Không có bố, đời mẹ con tôi cũng khốn nạn, nhưng tôi sẽ bứt ra khỏi cái vũng này cho bố xem…”


Hình như Nữ khóc thì phải, bà Dung lụi hụi dười bếp đi lên nhìn con trân trân. Bà chẳng thấy con gái khóc bao giờ, ngoài những lần ăn mấy cái tát vào mặt vì…mất dạy.


Nữ nhìn mẹ: “Mẹ làm sao mà ngây như phỗng thế, kinh quá, khói hương cay mắt bỏ mẹ, mờ mẹ nó mắt rồi…”


Nữ về chơi với mẹ đều đều sau khi chuyển hẳn ra ở ngoài căn nhà chung cư mà Phi mua. Lần nào về Nữ cũng tạt qua thăm Hằng và Lệ trong cái xóm “cọt kẹt” của mình. Nữ nghĩ thầm: “Mẹ, chỉ có mấy bà chị cave này là sống thật, còn lại toàn dối trá, mở miệng ra là điêu đéo nghe được”. Thấy Nữ, Lệ ré lên: “Con phò non này dạo này phốp pháp quá, thằng Tàu nó xơi mày chưa em?”. Hằng thì nằm đọc sách, một thú vui rất xa xỉ trong làng cave. Nữ bảo: “Thân này á, vẫn trắng tinh tỉnh tình tinh”.


Hằng chêm vào: “báu lắm đấy mà giữ”.


Ba chị em chọc nhau cười tung tóe, Nữ thấy Hằng đọc cuốn “Người con gái quỳ khóc” của một tác giả có tên là Dương Thi Ca. Nữ bảo: “Gớm, thanh tao quá nhỉ, đọc sách cơ đấy, thấy bảo lớp một cô giáo chết, lớp hai trường cháy, hận đời mới đi làm cave cơ mà”. Hằng cười: “Buồn bỏ mẹ, đéo biết làm gì. Mà sách này viết về cave thì tao mới đọc…”Nữ dằng lấy cuốn sách bảo: “Thế cho em mượn đọc với.” Hằng bảo: “Tao đọc chưa xong, mà mày đọc làm chó gì, viết ngu bỏ mẹ”.


Rồi Hằng trở thành nhà phê bình, Hằng lý luận: “Nó viết về nỗi khổ của chị em cave nhà tôi, mà này, đéo ai bảo cave khổ, như chị em nhà tôi đây, vừa được sướng, vừa có tiền. Dễ gì lao động năm mười phút kiếm được trăm bạc. Mà đàn ông bây giờ đéo hiểu sao yếu lắm, có khi chẳng được năm phút. Qua đêm với nó, ngủ nhà nghỉ chả sướng hơn ở trọ à, lại có đôi trăm. Khổ chó gì mà khổ, sao cái lão nhà văn này rỗi hơi mà đi thương vay khóc mướn thế không biết…Ờ, mà đàn ông nó cũng đéo có tội gì, vợ không chiều được, là nhu cầu cơ mà, nó phải đi với gái thôi. Gì mà phải chửi bọn đàn ông là vùi hoa dập liễu, rồi là thuần phong mỹ tục với chả đạo đức. Đọc báo thấy Thái Lan kìa, nó còn kinh doanh ấy chứ.Tao làm cave đây, tao có thấy nhục đâu, có cầu có cung mà. Ờ, vui ấy chứ, nghề này còn mang lại niềm vui ấy chớ, tao cũng vui, bọn đàn ông cũng vui…mà đi với gái về chúng nó lại làm việc tốt hơn ấy chứ. Gớm, mấy cái lão không biết trút vào đâu mới khổ…”


Hằng lý luận một mạch làm Nữ không kịp nói lấy một câu.


Lệ chen vào: “Con điên này, sao nay mày lắm mồm thế, chê thì vứt mẹ nó đi đừng đọc nữa!”. Hằng bảo: “Thì đọc cho vui, để tau viết về đời cave của tao cho mà đọc, khối chuyện hay. Toàn chuyện vui thôi…” Nữ nói: “Em qua chào hai bà chị để đi Trung Quốc đây, hai tuần em mới về.”


Nữ qua bên mẹ, lầm bầm: “Bà Hằng nói có lý đấy chứ!”


Vừa qua đến Bắc Kinh, nhận phòng xong Phi đi tắm. Phi tắm xong ra thấy mấy chữ Tàu viết nguệch ngoạc bằng bút chì trên tờ giấy. “Anh Phi về Hàng Châu thăm vợ đi, em đi chơi rồi, đừng tìm em và sau này cũng đừng tìm em”.


Chẳng kịp mặc quần, quấn cả khăn tắm Phi chạy như điên xuống chỗ lễ tân.


Lễ tân bảo: “Cô ấy vừa đi taxi với hành lý của mình”. Phi chửi: “Mẹ con đĩ!” rồi lên phòng bấm máy gọi lễ tân: “Điều cho phòng 303 một nhân viên mát xa, xinh vào, ở qua đêm càng tốt!”


Phi về tìm đến căn hộ chung cư của mình. Cửa đóng. Khóa đã thay. Chẳng thấy Nữ đâu. Về công ty, mặt Phi cau cau, gặp chuyện không ưng ý là chửi. Từ ngày biết Phi, Nữ chưa dẫn về xóm “cọt kẹt” bao giờ nên Phi chẳng biết tìm ở đâu. Bốc máy gọi cho ông thầy dạy tiếng Trung, Phi thêm hậm hực vì được nghe: “Thấy nó giỏi và chăm thì giới thiệu chứ có biết gì về Nữ đâu…”.


Chơi Trung Quốc chán, Nữ vào Sài Gòn thăm một người bạn “chát”, quen qua mạng nhưng tâm đắc.


Chẳng đợi Phi tìm, Nữ đến cồng ty rồi chìa cái đơn xin thôi việc. Phi gầm lên: “Em đi đâu, đi đâu? Đi đâu?”. Chắc điên quá nên Phi không tìm được câu gì để nói. Nữ bảo: “Đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến anh”. Phi chồm tới định tát, Nữ ré lên: “Mọi người ơi, giám đốc bắt ép, hành hung nhân viên…”.


Mọi người xúm vào, Phi lúng ta lúng túng. Nữ diễn: “Ông ấy gạ gẫm em, em không cho nên nối điên lên…”. Có người xoa xuýt: “tội nghiệp con bé, thôi, nghỉ việc là phải em ạ…”.


Phi kiện Nữ để đòi lại căn nhà, lý do là: Tôi ăn ở với cô ấy như vợ chồng, mua nhà cho tôi chứ không phải cho cô ấy, đó là tài sản tôi bỏ tiền ra mua…đại khái là 7 phần sự thật nó thế.


Chả cần luật sư, các phiên sơ thẩm, phúc thầm, Nữ tự bào chữa cho mình. Nữ bảo: “Thưa quý tòa, tôi không có quan hệ với ông ta như vợ chồng. Chúng tôi không có hôn thú, vả lại xin lỗi quý tòa, tôi vẫn còn trinh, sao ăn ở như vợ chồng được ạ, đây ạ, giấy của viện phụ sản chứng minh tôi vẫn còn trinh…Còn căn nhà, đây là toàn bộ giấy tờ mang tên tôi, do tôi mua, có đầy đủ giấy tờ chứng minh…”.


Tòa tuyên không Phi có cơ sở để kiện Nữ. Nữ thắng, cười giòn. Phi nổi điên chửi: “Mẹ tòa, xử thế à?”. Nhưng rồi cay đắng nhận ra: “Mình ngu như chó, ngần này tuổi còn bị con ranh Việt Nam nó lừa…”.


Nửa đêm đang ngủ thì chuông cửa réo ầm ỹ. Nữ làu bàu: Đứa nào hâm mà còn gọi cửa giờ này. Nữ vừa mở cửa thì Nhật ào vào.


Nữ quạu: – Anh có hâm không mà giờ này xông vào nhà em. – Đếch ngủ được, có tý men thèm bỏ mẹ, mà anh thì làm chó gì có giờ giấc. – Anh về đi! – Không, tối nay anh ngủ đây với em! – Ơ! Anh hâm à, cứ làm như đây là nhà anh ý. – Gớm, nhất định đêm nay em phải cho anh. – Anh về đi! – Em đuổi anh đấy à, gớm, cao giá nhỉ? – Anh về đi!


Mắt Nhật vằn lên, như con thú lao vào đè nghiến Nữ ra. Nữ đang ngủ chẳng mặc đồ lót, nghe chuông thì khoác hờ tấm áo choàng mỏng đi ra. Chẳng khó cho Nhật chút nào để lột trần Nữ ra, dãy dụa dưới sàn.


Nữ ré lên: Thằng chó, còn chút tình, tao cảnh cáo mày đấy. Mày còn làm tới mày biết tay tao. – Á, buông ra. – Tao chưa từng yêu mày đâu, đừng tưởng bở.


Nhật nói: Đồ đĩ như mày bố cũng đéo thèm yêu, tao chỉ thèm ngủ với mày thôi.


Nữ đẹp. Lột sạch ra trong lúc điên tiết, Nữ càng đẹp. Nhật nơi tay mở thắt lưng, Nữ chồm dậy vớ cái vỏ chai rượu hôm nọ uống dở để ở mép bàn đập vào đầu Nhật nhưng đập hụt. Cái chai vỡ tan tành. Nữ hô lên: Cướp! Nó hiếp tôi…


Nhật bị xử 11 năm tù về tội hiếp dâm. Phiên tòa hình sự hôm đó Nữ ráo hoảnh. Người làm chứng đầy cho Nữ. Bà Ấn mẹ Nhật van như bi: “Mày nói hộ nó một tiếng đi Nữ.” Nữ đáp: “Tôi cảnh cáo rồi nó không nghe, 11 năm là còn may cho con bà…”


Bà Ấn ức: Con đĩ, mày hại con bà thì có! Chủ tọa đập bàn nhắc: Không được gây rối phiên tòa…


***


Nữ thành hiện tượng của cả xóm. Ai cũng biết thành tích chưa đầy một năm là “nhân vật chính” trong hai phiên tòa, một dân sự, một hình sự vừa xử. Hằng gặp Nữ sau phiên tòa chúc mừng: Mày con trẻ mà lạnh phát sợ. Nữ cười: “Đến cả bà chị mà cũng chẳng hiểu em!”. Hằng đáp: “Hiểu quá đi chứ, cứ thằng nào đụng phải mày thể nào cũng dính đến tòa án”. Nữ đốp: “Con mẹ này hâm, bọn nó có xứng đáng như vậy không. Em không thế đời em nát tan từ lâu rồi.”


Hằng nín tịt và nghĩ: Cũng phải, cái lũ đàn ông đó phải vào tay con Nữ thì mới xử được…


Duy có điều Hằng lăn tăn mãi, sao giờ này mà nó vẫn…còn trinh?


***


Nữ Online muộn hẹn gặp Khánh. Tối Khánh đi dạy thêm về muộn nên 11h Nữ mới Online. Nhảy Audition chờ mãi mới thấy Khánh mới sáng nick. Khánh gửi mess: Anh đi dạy thêm về,còn chưa ăn gì, lao lên chat với em đấy!.


Nữ trả lời: Em cũng…nhảy Au mãi chờ anh đấy, sốt ruột!


Khánh gõ: Đi về ngang nhà trọ, hoa sữa thơm ngào ngạt em à.


Nữ nghĩ thầm: Mẹ, nồng nặc, thối bỏ mẹ lại bảo thơm, nhưng rồi đặt tay lên bàn phím: Vâng, em cũng thích hoa sữa…


Nhìn lại mess vừa gửi đi, Nữ phá lên cười và lẩm bẩm: Mình thảo mai từ bao giờ ý nhỉ?Chẳng hiểu sao Nữ thấy có cảm tình với bản mặt kênh kênh của Khánh. Đẹp trai nhưng lãng mạn và hoa lá cành quá. Nữ gặp Khánh trong cái đận đi nhảy với lũ bạn trên Bar X7 gần nhà. Cả lũ lắc lư điên cuồng, Khánh thì trầm ngâm một cách rất không hợp trong Bar chát chúa tiếng nhạc.


Nữ gõ tiếp: Mà Khánh này, em không như anh nghĩ đâu, em hư lắm.


Khánh hỏi: Em hư cỡ nào?


Nữ cũng chẳng biết diễn tả là mình hư cỡ nào nên diễn đạt linh tinh cả lên: Em chẳng thùy mị, không hợp với anh đâu. Em là thứ cón gái dùi đục chấm mắm tôm. Em thẳng, đứa nào mà chọc em thì liệu hồn…


Càng diễn đạt, lại thấy mình điêu như “ngày xưa” mới thảo mai với Khánh: Ý em là em ăn nói vung mạng lắm và tục nữa…Khánh thì cũng choáng từ lúc gặp Nữ nhưng thấy Nữ hiện đại và sắc sảo quá nên sợ,chỉ thấy thích mơ hồ vậy thôi. Nhưng chắc Khánh hơi “ẻo” nên càng nghĩ lại càng thấy kết cô bạn mạnh mẽ này. Cứ thế nên cho nick chát qua chát lại để mết nhau lúc nào chẳng hay.


Khánh cũng không tự tin: Anh nhà quê lên, em cam sành quá, làm sao anh chiều được em?


Nữ gõ: Em thấy anh nhà quê từ cái ngày anh ngố trên sàn. Định nhấn Enter nhưng thấy phũ quá, Nữ sửa lại: Trong mắt em, anh không nhà quê là được!


***


Khánh đèo Nữ trên chiếc xe máy của Nữ. Nữ vẫn thích cái xóm cọt kẹt này hơn căn nhà rộng rãi là chiến lợi phẩm của mình. Thấy Nữ ôm eo Khánh đi lướt qua, xóm cave bàn tán: Con Nữ lại tà lưa thằng nào rồi, mặt non choẹt. Và rồi chuyện của Nữ là đề tài xôn xao bàn tán của cái xóm nhỏ mà cô ca ve nào bị mất quần lót là mấy giây sau cả xóm đều biết.


***


Hà Nội vào thu khẽ khàng cơn gió lành lạnh trong lớp sóng Hồ Tây. Nữ áp má vào lưng Khánh ấm áp trong vòng tay ôm chặt qua eo. Khánh nói: Áo chưa giặt đâu đấy! Nữ cười, định buột miệng nói: Kệ mẹ nó, em thích thế, nhưng kịp control lại: Thơm mà!


Vòng vèo trên từng con phố, cảm giác lạ lẫm vô cùng. Bao lần, bao ngày đi qua, đông nghẹt, tắc đường và cau có nhưng sao Nữ thấy vẫn con phố đấy bình yên như mình mới đi qua lần đầu. Nhẹ nhàng, như vừa ra khỏi cánh cửa vũ trường đóng sập sau lưng ngập ngụa hơi men quyện trong đặc quánh khói thuốc lá.


Qua phố con phố nhỏ cắt qua đường Hồ Trúc Bạch, một chút hương hoa sữa lãng đãng, và chưa bao giờ Nữ thấy hoa sữa thơm như đêm nay…



__ST__
[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên