Vấp Ngã Và Thất Bại



Những vấp ngã, những thất bại, những khó khăn chỉ là thử thách chờ mỗi người chúng ta vượt qua trên từng chặng. Nếu không từ bỏ, luôn biết hy vọng, và phải tin – tin tuyệt đối vào những điều mình mong muốn để nỗ lực vượt qua thì chúng ta thừa sức vác được khối đá ấy đi theo, chừng nào nó còn muốn theo. Rồi chắc chắn đến một ngày, tình yêu của trái tim sẽ nghiền nát nó. Đấy là điều tôi muốn bạn biết.

1. Ngày cuối tuần tôi nhận được tin nhắn, của một người em họ ở xa, với nội dung rằng: “Em đang ở giai đoạn khó khăn trong cuộc sống. Thực sự khó khăn. Em không biết nói thế nào nữa. Em sẽ email cho chị sớm. Vì không dám nói với ai, và em rất khổ tâm chị ạ”.



Vấp ngã và thất bại là điều ai cũng phải găp trong cuộc sống của mình. Ảnh: internet

Tôi rất thương quý đứa em họ này. Nhưng không hiểu sao khi đọc tin nhắn, tôi chẳng thấy lo lắng và phân vân chút nào. Vì tôi tin mình hiểu những điều làm cô bé khổ tâm, những thứ khó khăn ấy chắc chắn sẽ giải quyết được trong tầm tay. Cứ như thể tôi hiểu, đó là một việc đương nhiên sẽ có lúc xảy ra, nhưng không biết là việc gì. Lúc ấy tôi chỉ trả lời rằng: “Ừ. Chị sẽ đợi”.

Đến tối tôi kiểm tra email thì vẫn chẳng thấy, và đến chiều ngày hôm sau vẫn không thấy mail đâu. Tôi online trên yahoo messenger. Khi thấy nickname của tôi bật sáng, cô bé vào trò chuyện ngay. Có lẽ vì không biết kể thế nào khi viết email. Hoặc có thể là muốn nói chuyện trực tiếp với tôi qua yahoo messenger nên cô bé không viết email được. Rồi cuối cùng thì tôi cũng biết được sự khổ tâm của cô ấy.

Cô bé bị hỏng kỳ thi tốt nghiệp Đại học vừa rồi. Cùng lúc, gia đình lại xảy ra một số chuyện không vui khiến cô bé phải suy nghĩ, lo lắng nhiều.

Cô bé bảorằng: “Trong lúc thi, và khi thi xong em vẫn tin mình làm bài khá tốt. Bây giờ em không biết nghĩ gì ngoài việc chờ đến thứ hai để lên văn phòng khoa, phúc khảo lại bài thi. Em chưa dám nói với bố mẹ em vì có lẽ bố mẹ em sẽ rất “sốc” khi nghe tin này. Lại còn cả cô em và mọi người trong gia đình nữa. Mọi người ai cũng biết ngày 31/6 sẽ là ngày phát bằng tốt nghiệp. Cô của em đã xin cho em vào được ngân hàng kia (cô bé học bên ngân hàng). Chỉ chờ em tốt nghiệp thôi...”.

Tôi bảo cô bé rằng: “Ừ. Cứ làm tất cả những gì em cho là cần thiết. Tuy nhiên đừng có quá sợ sệt vậy. Thi rớt thì chờ đợt hai thi lại. Nếu em không muốn nói chuyện này với gia đình bây giờ thì cũng không cần phải nói. Điều quan trọng bây giờ là em phải xác định, em sẽ tự lo cho bản thân được, sẽ đứng vững được mà không cần sự trợ cấp của gia đình, trong tất cả mọi thứ, nhất là tài chính. Vì em đã ra trường, đã tốt nghiệp rồi”.



Khi gặp những thất bại, vấp ngã, chắc chắn bạn sẽ thấy hoang mang, lo lắng... Ảnh: internet



2. Kể tỷ mỉ cuộc nói chuyện này ra thì rất dài dòng. Tuy nhiên tôi có một số suy nghĩ muốn nói đến về từ việc cô bé này. Để cho bạn, nếu gặp phải thì hãy suy nghĩ thử xem.

Tôi không hiểu tại sao, vào thời đại này rồi, giữa thế kỷ XXI, giữa thời cả thế giới hòa nhập vào nhau mà có rất nhiều người đang nắm trong tay một phần thế giới vẫn còn chấp nhận việc người khác làm hộ mình đủ thứ.

Để tôi điểm một số ví dụ nhé. Tôi có một cậu bạn học cùng khóa. Khi tôi và nhiều người khác lăn lộn để phỏng vấn, xin việc làm sau khi tốt nghiệp, đi làm gần một năm rồi mà cậu bạn đó vẫn ở nhà chờ cái vị trí một người quen định đưa vào. Tôi không ghét bất cứ điểm gì ở cậu ấy. Nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ấy ở nhà chờ đợi trong gần một nay và không hề tự thân vận động đi làm, đi tìm việc thì tôi thấy không còn muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì liên quan đến cậu ấy nữa. Đừng có biện hộ như những người xung quanh của tôi rằng “đó là số phận” khi chưa có việc làm bạn nhé.

Lại có một người họ hàng khác, trong một lần họp mặt gia đình, bác ấy rất hào hứng nói với tất cả các anh em, con cháu đang quây quần bên bàn ăn: “Anh làm phiên phiến thì mới nhanh được vậy đấy. Khi nó nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp một cái là viết luôn bốn bộ hồ sơ gửi đi. Phải nói rằng mình có số may mắn, từ trước đến nay viết bộ hồ sơ nào là trúng bộ hồ sơ đó, chưa bao giờ bị trệch. Vậy nên kể cả hồ sơ thi Đại học của chúng nó anh cũng viết hết đấy chứ”; “Xong việc rồi hôm ấy đi mua cặp cây cau cảnh, to, đẹp, rồi thuê xe chở đến nhà ông ấy. Lúc đầu cứ khăng khăng không nhận và bảo, chở về đi… Nhưng rồi nài ép mãi cuối cùng cũng nhận”.

Bạn có hiểu câu chuyện tôi đang nói không? Là bác họ của tôi đang tỏ ra rất tự hào rằng mình là một người có tâm tốt nên có nhiều may mắn. Viết hồ sơ thi Đại học cho các con là trúng. Viết hồ sơ xin việc cho con là đạt. Xong rồi lại đề cập đến “ông ấy” – tức là người có ít nhiều sự ảnh hưởng đến việc con bác ấy được tuyển dụng vào làm việc tại vị trí đó.

Tôi ngồi im lắng nghe và quan sát những câu chuyện của những người bên mình. Tất cả những người ấy chỉ thoáng xuất hiện trong tôi, khi tôi nhìn thấy họ. Họ không và chưa bao giờ khiến tôi phải suy nghĩ, muốn quan tâm. Chỉ là đôi khi tôi tôi không hiểu nổi việc “tại sao mỗi người lại tạo ra những cuộc đời tầm gửi như vậy?” khi thấy.

3. Quay trở lại việc cô bé em họ mới kể lúc đầu. Tôi đã nói rằng: “Em hãy tự mình tìm cho mình một công việc. Hãy làm bất cứ việc gì để đứng vững mà không cần sự trợ giúp của bất cứ ai ngoài sự chia sẻ về tinh thần (nếu có thể). Miễn là công việc ấy phù hợp với khả năng của em và hoàn toàn chân chính. Khi đứng vững rồi thì em muốn tiến đến đâu là quyền của em. Còn việc nói với bố mẹ, cứ từ từ để một lúc nào đó. Khi em đã tìm được việc. Khi em hoàn toàn tin tưởng và chắc chắn những việc mình đang làm. Nếu không làm được như vậy thì em sẽ còn đắm chìm trong lần vấp ngã, thất bại này! Còn họ hàng và tất cả mọi người khác, đừng có bận tâm đến họ. Nếu không thấy vui thì tránh gặp họ một thời gian cũng chẳng sao. Em hãy tự trả lời câu hỏi, em sống cho chính cuộc sống của em hay em sống vì những ý muốn của họ hàng, của mọi người xung quanh; và em đang xây dựng cuộc sống đó bằng cách nào? Nếu em chưa gạt được chữ “nhưng” ra thì mãi mãi em sẽ không đứng dậy nổi khi vấp ngã, thất bại trong những chặng đường phía trước. Rớt tốt nghiệp thì có là gì ghê gớm chứ. Tương lai có nhiều đường để đi tới. Điều quan trọng là sự tự tin ở em, đứng dậy và dám dấn thân bước, ngay cả khi biết sẽ có muôn vàn chông gai và khó khăn. Tất cả chỉ là thử thách!”.



Nhưng đừng vì thế mà chấp nhận sống cuộc đời tầm gửi, bởi ngay cả trên đá, hoa vẫn nở... Ảnh: internet



4. Bạn ạ! Tôi đã hành động đúng như thế đấy. Tôi lựa chọn và tôi từ bỏ. Tôi lên án và tôi tổn thương. Tôi đã từng khóc đến mềm người ra khi chỉ có một mình đối mặt với tất cả mọi thứ. Không chỉ đơn thuần là việc tôi muốn mà còn là việc tôi thẳng thắn cho mọi người thấy việc, tôi phản đối những “cuộc đời tầm gửi”.

Viết đến đây tự dưng tôi muốn cười. Tôi – có lúc đã thấy mình hóa ngây ngô như đá, khi không còn nước mắt để khóc cho chính mình và cho hai chữ mà mọi người gọi là “Cuộc sống” - theo đúng nghĩa đen của nó… Tự dưng tôi muốn hỏi, không biết đến bao giờ mọi thứ mới thay đổi trong văn hóa sống của những người Việt Nam chúng ta? Tất cả những thứ ấy chỉ là văn hóa sống! Nếu có ai đó muốn làm khác đi thì chắc chắn phải tự đấu tranh rất mạnh mẽ. Đấu tranh cho một điều hết sức bình thường mà ở các nước phát triển Tây phương đã đi qua từ rất lâu.

Bạn ạ! Chúng ta sinh ra đôi chân là để bước. Tôi đã từng cười đùa nói với một người bạn của mình rằng: "Bạn biết chân tui còn dài hơn đường không?!". Chỉ có những người tật nguyền mới cần người khác, những thứ khác trợ giúp khi di chuyển; Chúng ta sinh ra đôi tay là để tạo ra và nắm giữ những gì mình đã tạo ra. Chỉ có những người mà đôi tay của họ không có khả năng sử dụng thì mới không tạo ra những gì mình muốn bằng chính đôi tay của mình. Hãy coi việc nắm giữ những gì không do mình tự tạo ra là một việc tự hạ thấp chính mình; Chúng ta có bộ óc để tư duy và để kiêu hãnh về bản thân. Vậy hãy suy nghĩ và hành động sao cho đừng để mình trở thành thiểu năng.

Còn những vấp ngã, những thất bại, những khó khăn chỉ là thử thách chờ mỗi người chúng ta vượt qua trên từng chặng.

Tất nhiên rồi! Khi chưa đi qua được (những) chặng đường đấy thì vẫn có một khối đá nặng trịch trong lòng. Vậy nhưng nếu không từ bỏ, luôn biết hy vọng, và phải tin – tin tuyệt đối vào những điều mình mong muốn thì chúng ta thừa sức vác được khối đá ấy đi theo, chừng nào nó còn muốn theo. Rồi chắc chắn đến một ngày, tình yêu của trái tim sẽ nghiền nát nó. Đấy là điều tôi muốn bạn biết.

Để một ngày ngoảnh đầu nhìn lại, ta tự hào để nói với chính mình rằng: “Đó là cuộc sống của tôi – That’s my life”.

[Xem tiếp...]


Tiễn đưa





Thương nhớ đong đầy đôi mắt sâu
Sân Ga ai đứng đón con tàu
Đường Ray trụ số còn in dấu
Nhịp gõ thời gian lướt qua mau

Bên anh không nói cứ nghẹn ngào
Thân trai chìm nổi cảnh binh đao
Bỏ làng xa bạn về xứ khác
Co thắt con tim dạ nao nao

Tôi cuốc huyệt sâu lấp mộ phần
Chôn vùi kỷ niệm một người thân
Đường trần xuôi ngược người xa vắng
Ôm trọn hành trang mòn gót chân

Mưa sầu lạnh lẽo tiễn anh đi
Giọt sương buồn tủi đọng bờ mi
Thoáng nghe tiếng vọng hờn trong gió
U uất niềm đau hận chia ly

[Xem tiếp...]


Cho anh xin một ngày để hối tiếc khi đã yêu em




Anh xin lỗi !

Xin cho anh một ngày để có thể hối tiếc rằng anh đã từng yêu em

Nỗi đau quá lớn ,và thời gian thì không đủ để anh có thể lắp đầy nó bằng hình ảnh của một ai đó khác được em à ....

Bởi vì anh vẫn chưa thể quên được hình bóng của em !

Chia tay xong rồi thì dễ lắm !Đường ai nấy đi ...

Vậy đó !

Nhưng rồi khi chạm mặt nhau .Một câu chào hỏi cũng không thốt lên được ,đến một tình bạn thì cũng chẳng còn nữa .....

Chúng ta làm lơ nhau trên đường phố tấp nập người ,với nhịp độ chóng mặt của thành phố ,giả vờ như chẳng quen biết nhau dù cho bao kỷ niệm trước đây có đẹp đến cách mấy đi chăng nữa .

Người ta bảo rằng nếu yêu nhau thật sự thì khi chia tay rồi thì rất khó để làm bạn .Có dúng vậy không em ?Nhưng đối với anh thì không em à! .Anh vẫn muốn chúng ta là bạn .Để khi anh và em nhìn lại cũng có thể biết rằng :Chúng ta đã từng hạnh phúc đến chừng nào ,chứ không phải chia tay là chấm hết ,bao nhiêu kí ức đều bị vô tình thổi bay không lí do ,mà chỉ còn lại những nỗi đau .Đến nỗi một cái liếc nhìn nhau mà mỉm cười cũng không có

"Yêu là không hối tiếc" .Anh biết chứ .Nhưng xin em hãy cho anh một ngày để có thể hối tiếc vì đã yêu em

Bởi vì anh đã yêu em quá nhiều !

Anh đã giữ em quá chặt để giờ đây đánh mất em

Anh đã không biết níu lấy tay em để giờ đây tự tay vắt đi hạnh phúc của chính mình

Anh đã làm cho tình yêu của chúng ta rở thành một con dao hai lưỡi

Khó quên dễ nhớ !

Em có hiểu cảm giác đó

Hay chỉ anh mới có thể hiểu được .....

Tha thứ cho anh vì đã không thể mang lại cho em hạnh phúc trọn vẹn
[Xem tiếp...]


Nước mắt và mưa





Đi trong mưa dù có khóc người khác cũng không biết vì nước mắt và mưa đang hòa lẫn vào nhau. Mưa tháng 6 mang lại cho em nhiều kí ức về anh và về những người vì mưa mà chờ đợi em. Trời hôm nay mưa suốt, mưa lạnh và âm u cả khoảng chiều. Giờ này mà ngủ chắc sướng lắm nhưng em không cho phép mình ngủ, phải thức để học bài và xem gíao án trên mạng...


Ừ, thì ngoài kia đang mưa...ừ thì em đang ngồi đây nhớ anh đếy...ừ thì em đang ngồi nghe ca khúc và chợt nhận ra nhiều thứ trong cuộc sống này. Em còn may mắn hơn những người kia vì em còn có anh bên cạnh.





Cảm nhận ca khúc "nước mắt cứ rơi" nghe buồn và tâm trạng lắm anh à. Định viết một bài cảm nhận về nó nhưng em không biết mình nên bắt đầu từ đâu.


Cảm thấy bất công cho những người yêu thương thật lòng, yêu thật lòng để nhận lấy gì?...hạnh phúc ư...ta thấy nó mong manh lắm...chỉ nhận toàn nước mắt, đau khổ và từng ngày gặm nhấm để quên ai đó. Nếu biết trước tình không vui thì đừng đến với nhau, nhưng dù biết trước đi nữa thì họ vẫn chấp nhận đến và chấp nhận ra đi bởi vì một chữ "yêu".




Con đường anh đã bước không có em chắc anh hạnh phúc. Con đường em đang đi không có anh mênh mông nỗi buồn.


Người ra đi tìm hạnh phúc mới, người ở lại bao giờ cũng đau xót...còn yêu Người nước mắt còn rơi...còn yêu Người tim ta còn quặng đau...Tình yêu đối với ta đâu phải là trò đùa, ta khó mà mở lòng đón nhận ai đó nhưng khi mở lòng đón nhận thì yêu thương đó vụt mất.


Tình yêu đối với Người là trò đùa nhưng đối với ta là gì anh biết không? đối với ta... yêu là yêu suốt đời, vì một người mà ta có thể thay đổi cả bản thân mình nhưng ta lại không thay đổi được Người. Ta vì người mà thay đổi...nhưng không khi nào thấy người vì ta cả...




Đừng khóc chi nữa tự mình hứa như thế .Mà vì sao nước mắt vẫn cứ rơi
Tình như đùa vui với anh như vậy thôi .


Nhớ người ta lại khóc, nhìn mưa ta lại khóc...tự hứa bao nhiêu lần quên người đi nhưng tim vẫn không nghe lời. Người gian dối chạy theo mối tình kia, trong khi họ chỉ xem người là vật thay thế nhưng người vẫn muốn bên người họ...còn ta...yêu người thật lòng, làm cho người tất cả nhưng người lại xem ta kẻ thù hay là người gian dối... Tình yêu sao mà phủ phàng và cay đắng đến thế kia.




Giờ người đang hạnh phúc còn đau đau buồn...người vui sướng còn ta lệ sầu...người cho mình là đúng hết còn ta là sai...người tỏa ra thương hại cho người khác đồng cảm còn ta là kẻ vô ơn.


Giờ Cuộc sống của người bây giờ không cần đến ta nữa, nhưng người đâu biết Cuộc sống của ta... còn cần người... vẫn cứ nhớ tới người. Mong người một ngày nào đó hiểu ra tất cả những điều ta làm cho người ngày hôm nay là điều xuất phát từ tình yêu ta dành cho người.




Hãy quay về trước khi quá muộn, vì con người ai cũng có giới hạn riêng của họ. Hôm nay ta yêu người nhiều hơn ta nghĩ nhưng biết được sau này khi người quay về cần ta thì lúc ấy tim ta không còn chỗ dành cho người. Đừng vì thấy cái lợi trước mắt mà quên đi tình yêu bao nhiêu năm ta dành cho người...đừng vì ham muốn vật chất công danh mà mất đi một người như ta.



Công danh vật chất chỉ là nhất thời, rồi con người cũng thay đổi kể cả ta. Yêu thương như người rồi cũng có ngày kẻ khác nhận ra và lúc đó ta không dám nói trước điều gì...Tạm biệt người...người ta từng yêu...ta chấp nhận sự thật này, chấp nhận mọi sự thay đổi của một người ta từng yêu hết lòng.
[Xem tiếp...]


Tình bạn tuổi thơ




Ai cũng có một thời tuổi thơ để nhớ, ai cũng có những tình bạn chân thành....Với tôi, những gì của tuổi thơ ấu cho đến bây giờ vẫn còn sống mãi, hình như nó đã hằn sâu trong ký ức của mình.
Tôi muốn nói đến tình bạn giữa tôi và em, một cô bé mang hai dòng máu Việt - Mỹ. Tôi không biết tên họ thật của em là gì, tôi chỉ biết mọi người gọi em là Bé Mỹ.
Ngày xưa, em theo cha mẹ nuôi đến sống ở xóm tôi.Cách nhau có vài tuổi, nên chúng tôi rất hạp và thân nhau. Tuổi thơ ấu, tôi có biết chiến tranh là gì?, hận thù là gì?. Thời ấy mới giải phóng Miền Nam vài năm, lòng căm thù của người dân đối với bọn xâm lược đế quốc Mỹ vẫn còn âm ỉ trong lòng. Người ta cứ hay dòm ngó em, bởi em là một đứa con" lai Mỹ". Người ta dòm ngó em nhưng không ai ghét em như ghét thế hệ cha của em, Bởi vì em là một cô bé rất dễ thương.Em có nước da trắng , hồng hào, mũi cao, đôi mắt to, tròn, nâu nâu, hàng mi cong vút, mái tóc xoăn màu hạt dẽ.... Nhìn em đúng là "Mỹ con", trông rất đẹp và dễ thương. Hình dáng bề ngoài của em, có lẽ giống người cha" Mỹ" như đúc, nhưng tâm hồn em thì lại chân thật, thiệt thà, chan hòa cởi mở, dễ gần gủi....Có lẽ, em mang trong mình dòng máu "Mỹ" nhưng mẹ là người Việt Nam nên tâm hồn em cũng chân chất như Việt Nam. Em bình thường , giản dị và dễ thương.



Tôi và em thân nhau từ nhỏ, rồi lớn lên, em có chồng, cũng là người bạn trai cùng xóm. Tôi tiếp tục con đường học vấn... xa cách nhau dần dần....Tôi nhớ có một lần từ thành phố trở về quê chơi, gặp lại em, hai chị em ôm nhau vui mừng quá đổi, chuyện trò dăm câu rồi lại chia tay. Cũng lần ấy, tôi tiễn em ra bến sông, xuống chiếc xuồng ba lá có mái che nhỏ, em theo chồng và mẹ chồng bôn ba khắp nẻo sông nước để kiếm sống bằng nghề buôn bán củi khô.
Từ ngày ấy cho đến giờ đã ba mươi năm hơn, tôi không một lần gặp lại em. Nghe nói em đã đi theo diện "Con lai" trở về quê nội ở đất Mỹ lâu rồi. Tôi vẫn ngầm nhớ em, nhớ những kỉ niệm thời thơ ấu của mình. Thời mới giải phóng Miền Nam, đất nước còn nghèo nàn , lạc hậu bởi chiến tranh,gia đình tôi và em còn nghèo túng, chật vật, hai chị em thích một cái áo mới, một đôi dép đẹp cũng hiếm mua được, thậm chí muốn ăn một tô phở hay một ổ bánh ngon cũng không dám vì nhà nghèo không có tiền. Em đi rồi , trong lòng tôi vẫn cứ nhớ, nhưng làm sao có thể tìm lại được em và ngày xưa thơ ấu ấy. Kỉ niệm vẫn mãi là kỉ niệm, dòng đời trôi khoả lấp....



Cách xa nhau nửa vòng trái đất, lại bặt vô âm tín không liên lạc gì với nhau cả, tôi và em chỉ là những sinh vật bé nhỏ giữa muôn ngàn sinh vật trên địa cầu này, hay nói đúng hơn chỉ là một hạt cát giữa bao la biển cát....Tất cả chỉ là dấu ấn của nỗi nhớ xa xưa. Tôi ước ao được gặp lại em, được ôm chầm lấy em, được tâm sự , đùa nghịch với em như thuở nào, nhưng đó chỉ là mơ ước, bởi đã xa rồi... xa rồi..., kỉ niệm của tuổi thơ đã chôn chặt vào quá khứ.
Nhưng ! , điều bất ngờ, mầu nhiệm đã đến, người ta thường nói :"ở hiền thì gặp lành". Có lẽ thế, tình cờ tôi gặp lại đứa em họ cũng đã từng bỏ quê đi xứ khác làm ăn sinh sống, nay trở lại quê nhà. Em đã kể cho tôi nghe về" Bé Mỹ", và cho tôi địa chỉ của em. Nỗi nhớ cứ thôi thúc trong lòng, tôi đã gọi điện cho em. Mấy chục năm rồi mà em vẫn không quên giọng nói của tôi, em nhận ra tôi. Hai chị em cứ mừng luýnh quýnh qua điện thoại.... Em bảo : " Chị cúp máy đi, em điện lại cho để tốn tiền lắm !"....Vẫn giọng điệu tự nhiên, chân tình của ngày nào. Hai chị em nói chuyện thật lâu, thật nhiều mà cũng không hết chuyện, bởi thời gian và nhiều biến đổi thăng trầm trong cuộc sống...không thể nào trút hết được qua vài tiếng đồng hồ. Em nói :" Em lưu số máy của chị rồi, em sẽ điện cho chị thường . Khi nào về thăm lại Việt Nam, em sẽ ghé thăm và ở lại nhà chị chơi vài hôm ". Tôi thật sự vui mừng và xúc động.
Ôi thật kỳ diệu, thật nhiệm mầu !. Cám ơn dòng đời xoay chuyển, cám ơn cuộc sống thăng trầm..., để rồi sau bao ngày nhớ nhung xa cách tôi lại được gặp lại em ( dù chỉ qua điện thoại ). Cám ơn tất cả..., cảm ơn em đã không quên tôi, không quên đất mẹ Việt Nam. Tôi vẫn đợi ,vẫn trông ngày em trở về quê hương. Tôi vẫn luôn hiểu em như em đã từng hiểu tôi.
[Xem tiếp...]


Ước mơ tuổi thơ



Nó chạy kìa mày ơi, nó chạy thật rồi …

Một con tàu được làm bằng 1 ống tre, chạy bằng cái chong chóng nhỏ (cái chong chóng mà tôi ăn kẹo hàng ngày có được) và nó dc gắn với 1 cái mô- tơ chạy bằng pin ,… Thằng bạn thân của tôi đã tháo rất nhiều đồ điện cũ để tìm được mấy cái mô tơ đó,…





Tôi và nó cùng lớn lên ở 1 vùng quê thanh bình, học cùng nhau từ lớp Một, cùng đi học với nhau và cho nhau từng cây cốm, cây kẹo,… Và chơi những trò không giống ai,… Có lần 2 đứa chơi dại lấy đá chọi vào đầu con chó gần trường, hậu quả là 2-3 con chó rượt chạy xanh mặt, nó là thằng bạn tốt bụng , tao sẽ bảo vệ mày (bảo vệ mình mà nó chạy trước, hậu quả là mình phải đi chích ngừa bệnh dại… ), hay một lần hai đưa bắt chước người ta dung lửa đốt tổ ong … ( Nhớ lại, may mà đốt hoài lửa ko cháy chứ mà cháy là ong vò vẽ đánh nâu mắt cả 2 thằng ... )

Phát minh vĩ đại đầu tiên mà tôi với nó làm được là con diều bằng giấy, các anh chị trong xóm sau mùa gặt lúa, rủ nhau ra đồng thả diều, và tôi với nó quyết định cũng chinh phục trời cao giống họ, cắt nhỏ những cuốn tập ba mẹ mới mua, bẻ sạch hết những que chổi chà làm khung diều, và mua 1 ít bột mì tinh về, chúng tôi đã có con diều đầu tiên, mẹ nó làm thợ may nên ... nó lấy luôn cuồn chỉ của bà để hoàn tất cho 1 phát minh vĩ đại,... 2 đứa kéo nhau ra đồng, chạy 1 vèo vèo giữa cánh đồng mới gặt tạo thế gió cho diều bay.

- Bay rồi, cuối cùng nó cũng bay rồi mày ơi !

Tôi cá rằng lúc Thomas Edison chế tạo thành công bóng đèn điện cũng có cảm giác giống chúng tôi thế này.


Niềm vui ngắn ngủi con diều bay chưa được bao lâu thì đứt chỉ, tui với nó bùn hiu đi về nhà và chịu 1 trận đòn ra trò của ba mẹ vì tội xé tập làm diều, bẻ que chổi và lấy luôn chỉ may đồ làm dây thả diều (ôi tuổi thơ dữ dội )


- Ước mơ của tao lớn lên sẽ trở thành nhà giáo giống thầy tổng phụ trách vậy,…

- Còn tao sẽ đóng 1 con thuyền lớn chinh phục biển…

Không nói xuông, nó bắt đầu nghiên cứu làm sao để 1 con thuyền tự chạy trên mặt nước mà không phải xuôi theo chiều nước…

Lần đầu tiên nó thả 1 con thuyền xuống nước, vừa đặt xuống chìm ngủm, … Nó buồn hiu, còn tui thì cười ngặt nghẻo … Nó tức đỏ mặt quát vào mặt tôi: Biết cái gì mà cười ? Tự ái tui nghĩ chơi với nó được 1 ngày,…

Ít hôm sau nó lại kéo tui ra với 1 cái phát minh mới , nó gọi là thiên lý truyền âm gì đó,…. Ở Bên đây 1 cái lon, ở bên kia 1 cái lon, đứng xa thiệt xa nói vô cái lon thì sợi chỉ sẽ truyền giọng nói qua bên kia (sau này tôi mới biết là do 2 thằng đứng hét um xùm cả xóm điều nghe chứ ko phải là sợi chỉ truyền âm )

Thời gian, tôi cũng quên cái vụ chiếc thuyền của nó, và cũng như bao lần nó lại rủ tôi ra coi phát minh mới của nó …

- Mày đừng nói là cái vụ cục đá tự động duy chuyển nhé , tao biết rồi mày xài nam châm chứ gì?
- Không con thuyền của tao có thể chinh phục dc cái mương nhà mình…
- Và chìm như bao lần trước hả …
- Mày ra coi đi

Lần này con thuyền của nó làm bằng 1 cái ống tre nhỏ, nhìn xấu xí (không đẹp và hoành tráng bằng con thuyền bị chìm lần trước), dc gắn 1 cái chong chóng ở phía sau và chạy bằng pin AAA, đặt xuống nước con thuyền của nó chuyển động, chạy thẳng về phía trước, không bị lật cũng không bị vô nước… Chạy khỏe re…
- Mày thấy chưa chạy rồi đó, thuyền của tao chạy rồi đó…

Tôi hố mắt hả họng ngạc nhiên nhìn theo con thuyền của nó, nhưng mà …
- Ủa rồi sao điều khiển nó chạy được
- Cái đó tao chưa nghĩ ra
- Vậy khi nào con thuyền của mày dừng lại ?
- Khi nó hết pin
- Vậy chưa gọi là thành công
- Tao sẽ điều khiển được nó khi tao lớn lên …

Chuyện này xảy ra hồi năm tôi và nó còn là 1 cậu học sinh cuối năm lớp 2,… Bây giờ thì mười mấy năm trôi qua rồi,… Hai cậu nhóc hồi đó giờ cũng đã lớn,… Chuyện này xảy ra nhìu năm rồi tình tiết thì do mẹ nhắc lại (vì lần nào ra ao chơi với nó về điều bị ăn đòn hết …). Bây giờ thì tôi đã trở thành 1 nhân viên phụ trách nhân sự còn nó thì trở thành 1 giáo viên, tuy cả 2 đều không thực hiện được ước mơ thời thơ bé của mình, nhưng nó là 1 kỷ niệm đẹp mà tôi luôn gìn giữ, tuổi thơ với con thuyền chạy bằng mô tơ điện.
[Xem tiếp...]


Tình yêu hai năm




Cứ tưởng rằng chỉ có con gái là ghen thôi nhưng suy nghĩ đó là sai, con trai cũng ghen nhưng họ ghen theo cách của họ. Em đã đọc đâu đó hay xem hình ảnh khi con gái ghen thì như cợp... còn khi con trai ghen thì chỉ mình họ biết thôi (rất ít trường hợp bộc phát lố lăng).



Và em biết anh cũng ghen như bao người khác nhưng anh ghen theo cách của mình, anh không lộ ra điểm đó để không cho em thấy mà ỷ lại vào tình yêu, anh chỉ muốn em tự cảm nhận lấy nó.


Nhìn ánh mắt ấy, nhớ những giây phút nào. Mình đi bên nhau, nhớ lúc mình vui đùa

Chợt con tim em, thầm nhớ những cảm giác nào. Anh yêu hãy lại đây ngồi đây gần em them một chút thôi





Cảm nhận từng ngày, cảm nhận tình yêu hai năm qua...em cứ ngỡ rằng nó sẽ nhạt dần theo năm tháng nhưng chợt nhận ra anh yêu em từng ngày. Tình yêu hai năm không ngắn cũng không dài nhưng nó cũng trải qua nhiều cảm xúc khác nhau vui có, buồn có, nước mắt có và hạnh phúc có...có cả im lặng, có cả sự vô tình và lạnh lùng nó đều xuất phát từ anh.


Bao nhiêu đêm trôi qua, những kỷ niệm về anh cứ đánh thức em
Những nụ cười của anh dịu hiền sao, ngỡ những ngày hôm qua còn kề bên.





Nghĩ về anh, nghĩ về ngày xưa...và nghĩ về những kỉ niệm... Anh bảo anh ghét đứa nào chạy xe đạp mà cổ ngang lắm..."ghét của nào trời cho của đấy" và anh ghét em vì lúc trước thấy em "chảnh". Em nào có chảnh chỉ vì anh không tiếp xúc em thôi, anh chỉ nhìn bề ngoài mà phán đón con người rồi. Nhưng cuối cùng thì anh cũng biết và hiểu được em.


Mỗi một ngày trôi qua chẳng niềm vui, từng ngày từng ngày em cần có anh


Ừ thì lúc nào em cũng cần có anh mà. Sợ nhất khi bệnh mà không có anh, nỗi buồn càng chồng chất...sợ lắm khi đi trên phố một mình, bắt gặp ai đó giống anh hay bắt gặp mọi người tay trong tay mà thấy chạnh lòng, lại nghĩ về anh...sợ lắm khi không còn anh bên cạnh cảm thấy trống vắng, lo sợ và hoang mang của một người con gái khi yêu.


Người dấu yêu ơi đừng lạnh lùng, làm trái tim em càng ngại ngùng.




Ai cũng sợ sự lạnh lùng và ngay cả em cũng thế nên anh đừng lạnh lùng anh nhé...vì lạnh lùng làm tim em hoang mang, lo sợ vì em là con gái vì em yêu anh và vì tình yêu này...thời gian không xác định được điều gì nhưng nó đủ xác định em cần có anh.


Em sợ những tin nhắn cụt ngủn lắm anh à, nó làm em nghĩ ngợi lung tung, nó làm tâm trạng em bất ồn mỗi khi đọc tin nhắn như thế và em tin ai cũng như em...sợ những tin nhắn cụt ngủn không kèm theo chữ anh hay em...lạnh lùng đáng sợ.


Vì có anh, có anh, nụ cười em bỗng thêm rạng ngời
Đến đây bên em, ôm lấy em nghe anh, em muốn nhìn nụ cười của anh





Chẳng hiểu sao, ở bên anh thời gian lúc nào cũng trôi nhanh...nhanh đến mức em mong mỗi khi gặp nhau thời gian nó trôi chậm lại và có thể ngừng lại dù chỉ một chút nhưng em biết thời gian không bao giờ chờ ai cả. Chẳng hiểu sao em lại thích ôm anh từ đằng sau...vì em không muốn bàn tay mình rời khỏi anh và em thích được anh ôm, siết thật chặt để em biết anh không muốn mất em.


Tình yêu hai năm, cho em nhận ra sự thay đổi từng ngày qua của anh để em biết được có người đang bên em, cho em yêu thêm những ngày mới dù rằng em đang bấp bênh việc học của mình nhưng em không đánh mất tình yêu của anh.


Tình yêu hai năm, cho em nhận ra anh đối với em là người quan trọng nhất...cảm nhận được những gì anh đang dành cho em, nó không còn là những gì em nghĩ về anh, về nỗi sợ em luôn mang theo mà nó giúp em cho có lòng tin ở anh nhiều hơn, lòng tin của một người đang yêu em, cho em sự an tâm và cho em biết anh cũng yêu em.





Tình yêu hai năm, cho em nhận ra dù trải qua những ngày khó khăn nhất, dù bước qua những ngày đau buồn nhất và dù anh có vô tình với em đến mức nào đi nữa thì sức chịu đựng của một người con gái cũng có giới hạn nhưng nếu hiểu anh, hiểu những điều anh làm thì giới hạn có thể trở thành vô hạn.



Vì có anh em mới có thể mạnh mẽ như ngày hôm nay, vì em không giận hờn vô cớ để không cải nhau thường, vì em biết em đang cần gì và làm gì để không cho anh mệt mỏi và vì em có anh.
[Xem tiếp...]


Độc thân và Ế!!



Ai ế? Ai đang độc thân nhỉ? Thử xem định nghĩa vui này hợp lý không ta
P/S: Vậy giờ thì bạn chọn mình "Ế" hay "Độc thân"??!!
[Xem tiếp...]


Anh yêu em




Tình yêu thật tuyệt vời, nó làm cho con người ta cảm thấy yêu đời, tự tin hơn trên con đường đời.
Sau biết bao gian nan thử thách. Cuối cùng tôi cũng đã tìm được 1 nữa của mình. Em không phải là mẫu con gái mà ai ai cũng muốn tán tỉnh. Em chỉ là em mà thôi, là người con gái tôi yêu, là người giữ trái tim tôi ko rung động trước người con gái khác, là người giữ ánh mắt tôi luôn nhìn về em chứ ko nhìn bất cứ ai khác...

Từ lần đầu gặp nhau tới giờ cũng đã 7-8 tháng rồi, hình ảnh cô gái ngay lần đầu gặp mà ăn nói rất thô tục vẫn luôn trong đầu tôi, mặc dù lúc đó tôi còn chưa nhìn xem


Mặt mũi em như thế nào. Ngày đó tôi đã thầm nhủ rằng con gái như vậy ai mà yêu nổi,hi. Vậy mà tôi đã bị em hút hồn bởi sự ngay thơ, hồn nhiên của 1 cô bé, sự tinh nghịch đáng yêu của em

Tình cảm đúng là không ai biết trước được nó đén lúc nào và đi lúc nào. E đã làm cho trái tim đóng băng của tôi tan chảy ra bằng sức nóng từ tình yêu của em

Lúc em đồng ý yêu tôi, tôi đã nhảy cẫng lên vì vui mừng và sung sướng ( mự tôi còn hỏi có chuyện gì vậy ^^) lúc đó tôi như kẻ điên dại, không biết trời đất là gì, lúc đó trời đang mưa tôi còn định chạy ra ngoài mưa luôn nhưng may là mự tôi
gọi lại.

Tôi sẽ ko nói yêu em mãi mãi đâu, vì có mấy ai làm được vậy đâu. Tôi sẽ chỉ yêu em 3 ngày thôi là ngày hôm qua hôm nay và n gày mai. Chỉ như vậy thôi em nhé!!!
[Xem tiếp...]


Tắc đường



A lô! Tôi sẽ đến ngay!... Khoảng 1 giờ nữa, được không?... Ừ, thế nhé!...
Bỏ điện thoại vào túi quần, hắn nhìn đồng hồ thầm nghĩ: Đi tới chỗ hẹn, khoảng 15 phút là cùng.
Lại có tiếng nhạc điện thoại. Nghe điệu nhạc, hắn biết là vợ đang gọi. Hắn mở máy. “ A lô! ... Ừ! Tối anh sẽ về... Anh biết hôm nay là sinh nhật của em mà! ... Ừ! Sẽ có quà cho vợ yêu của anh”.
Hắn lại bỏ điện thoại vào túi quần, mỉm cười. Có vợ thì có đủ thứ quan hệ, nhưng cũng thích. Hắn nhẩm tính, trưa nay về, hắn sẽ hôn vợ mới được. Hơn cả tháng trời tất bật công việc làm ăn, hắn không còn một chút thời gian bên vợ, âu yếm vợ, hắn thấy tội vợ chi lạ. Nhưng, biết làm sao được. Hắn trù tính, nếu sáng nay xong việc, trưa về ăn cơm cùng vợ, sẽ chiều cô ta hết cỡ mới được. Nghĩ vẩn nghĩ vơ thế nào, hắn chạy xe vào chỗ đông người lúc nào chẳng hay. Lại tắc đường. Hắn tự trách mình. Nhưng quay đầu xe lại không được, mà cho xe chạy lên cũng chẳng được. Lại trễ hẹn với đối tác rồi. Hắn lấy điện thoại gọi: “A lô!... Xin lỗi, tôi không thể đến được!... Bị kẹt đường!... 6 giờ chiều ư?... Cũng được”. Hắn vẫn mắc kẹt giữa dòng xe. Nghĩ tức thật. Tự dưng lại vào cái dòng xe mà không có lối đi. Hắn gọi về vợ: “A lô!... Em thông cảm cho anh... Không về được... Bị kẹt xe... Tắc đường... Không có lối ra... Thôi! Tối về, anh đền!...”. Hắn chép miệng, mặt mày bỗng ủ rủ. Vợ hắn đang trách hắn.
Hắn không ngờ lại tiếp tục lọt vào vòng người. Người trước mặt, người sau lưng. Người bao vây hắn. Hắn cho xe nhích lên từng cm. Chỉ từng cm một. Dù chiếc xe đời mới nổ dòn, êm ru, nhưng dẫu có lên ga cũng chẳng nhích thêm cm nào. Từng bánh xe như muốn dính kết vào nhau. Kể cả người hắn cũng muốn dính vào người trước người sau, kể cả người bên cạnh.
Từ ngày sắm được chiếc xe mới, hắn những tưởng sẽ đi làm đúng giờ, tưởng sẽ ra người sang trọng. Nhưng, giờ đi làm vẫn trễ. Và trong cái hỗn độn người và xe, xe và người chen chúc, dính kết, hắn cũng chẳng là người sang trọng được. Hắn cũng như mọi người. Cũng lầm rầm chửi đổng. Mà cái miệng muốn chửi thiên hạ thì là người sang được sao? Hắn biết vậy, nhưng không muốn chửi cũng không được.
Xe vẫn nổ dòn đều, và vận tốc xe vẫn đứng yên trong cơn tắc nghẽn giao thông. Không phải là sự tất bật của nền công nghiệp, cũng không phải là sự tất bật của kẻ đói mưu sinh. Chỉ có những tiếng nổ dòn của những xe, lâu lâu có tiếng còi vu vơ hoà trong tiếng làu bàu bực tức của kẻ trễ việc.
Có tiếng người. Có tiếng của cô gái nào đó đang gọi điện thoại. Hắn không muốn nghe cũng không được. “Em đang bị kẹt đường. Chờ em tí!... Cứ tắm rửa trước đi!”. Nó quay lại nhìn thử ai đang nói. Chẳng thấy mặt ngắn mặt dài ra sao. Chỉ có chiếc khăn trùm mặt, với đôi kính đen. Trên đầu một chiếc mũ bảo hiểm đúng kiểu. Chẳng biết ai là ai. Giả dụ, người đó là người thân, hắn cũng khó nhận ra.
Cái thời buổi cũng là lạ. Ra đường, không ai dám chường mặt mình ra cả. Không lẽ không khí ô nhiễm? Hay cái gì đó ô nhiễm? Hay họ sợ nắng, sợ mưa? Sợ cả cái nhìn của người khác? Nhìn ai cũng na ná như nhau. Đột nhiên, hắn nghe tiếng chuông điện thoại. Hắn lấy điện thoại ra nghe. Một bài hát gợi tình. Rồi tiếng nhạc tắt. Hắn nghe bao lần bài nhạc đó. Nhưng chẳng đâu vào đâu. Một thoáng mỉm cười với ý nghĩ thèm tình, thèm đàn bà như thể hắn đang nhấp rượu có chứa chất kích dục. Nhiều lần dự đám cưới, hắn uống chút bia. Hắn có cái cảm giác vững tâm và rồi hắn bô bô cái miệng nói với mấy thằng bạn là hắn rất thích, rất thèm cái khoản ấy. Nói là nói vậy, chứ hắn có dám léng phéng với ai đâu vì sợ để lại hậu quả. Cũng tội cho hắn. Nghĩ tới cái tình trong lúc tắc đường, hắn cho là có vậy để đỡ tức giận vu vơ. Đột nhiên, hắn nghe nhiều tiếng nói ở chung quanh. Nào là giọng lè nhè của một anh chàng có chút cồn trong lời nói: “Đù mẹ! Tắc đường rồi. Tao chẳng về kịp đâu. Mày ở nhà lo cơm nước, đón con chưa?”. Nào là giọng chát chua của một ai đó: “ Mày kẹt đường ở đâu? Bộ mình mày bị tắc đường chắc?”. Và có tiếng phẫn nộ của một thằng: “Mẹ kiếp! Vợ với con!”. Và có tiếng bóp còi, rú ga. Cả đám đông cũng bóp còi, rú ga, và giữ thắng. Tiếng còi, tiếng xe nổ to, nhưng chẳng có chiếc xe nào nhích lên được một tí nào cả. Lần đầu tiên, hắn tức mình và chửi: “Đù mẹ!”. Và bên cạnh hắn vang lên những tiếng chửi đù mẹ, ***** tiên sư thằng chó chết nào làm tắc đường. Đủ giọng chửi. Bắc có, Trung có, Nam có. Đàn ông, đàn bà, con trai, con gái đều chửi cho hả cơn tức tối vì bị tắc đường.
Tiếng còi ti toe, toe toe, toe toé vang lên. Người càng đông thêm, xe càng đông thêm. Không xe nào chịu nhường cho xe nào. Chỉ có những chiếc xe lấn nhau. Muốn không chen lấn, muốn nhường nhau, cũng chẳng có chỗ tránh để nhường. Chỉ khổ cho những chiếc xe đang bị chủ nhân rồ ga, bóp phanh, đạp thắng, cứ đứng yên một chỗ.
Hắn lại nhìn đồng hồ. Đã trễ 5 phút. Hắn phải đến nơi hẹn đúng giờ để bàn kế hoạch phát triển, xây dựng công ty. Hắn nghĩ sẽ làm như thế nào đó để đối tác giúp đỡ hắn, cho hắn vay để cứu vãn công ty của hắn. Thường ngày, nếu hắn trễ thì đối tác đã điện rồi. Thế nhưng, lần này trễ 5 phút mà đối tác chẳng điện. Hắn lấy điện thoại gọi bên đối tác: “Tôi chưa đến kịp. Đang bị tắc đường tại ngả tư Lý Thái Tổ - Nguyễn Huệ”. Chỉ cần chạy bộ khoảng 10 phút là hắn có mặt tại nơi hẹn. Thế nhưng, giờ này chạy bộ cũng không được. Trước hắn xe là xe, sau hắn xe là xe, bên phải, bên trái cũng xe là xe. Hắn bị lọt vào cái vòng xe. Hắn gọi tiếp: “ A lô! Tôi đang tìm cách đến đó... Hoãn lại à!... Được thôi... Thế nhé!...”. May mà đối tác của hắn cũng bị tắc đường. Ơ hay! Trong chuyện tắc đường lần này lại may cho hắn. Đối tác lại xin lỗi hắn trước, hẹn gặp hắn ngày kia, và hứa là sẽ giúp hắn đủ tiền nong để thanh toán cuối năm.
Hắn lại nhìn đồng hồ. Tắc đường hơn cả tiếng đồng hồ rồi. Lạ thật! Không biết cớ sự làm sao mà tắc đường thế? Hắn nhìn quanh xem có chỗ nào trống để nhích xe lên. Không còn một chút chỗ trống nào cả. Kể cả trên vỉa hè cũng đầy xe. Tiếng chửi bới, tiếng còi xe cùng tấu lên khúc nhạc tắc đường. Xe hắn cũng vẫn không nhích lên tí nào.
Hắn từng dốc tướng với bạn bè là chưa bao giờ hắn trễ hẹn với bất cứ một ai. Chẳng khi nào hắn bị tắc đường quá 15 phút. Bạn bè khen hắn chỉ là kẻ gặp may mới không bị tắc đường. Hắn không chịu là hắn có số may. Hắn chỉ cho hắn là thông minh. Hắn luôn áp dụng cái câu như là phương châm sống của một số người “Đi tắt đón đầu”. Và hắn áp dụng phương châm ấy trong những lúc kẹt xe. Thấy phía trước đông người là hắn tìm đường đi tắt, dù đó là đường kiệt, đường hẽm, dù đó là vỉa hè, hoặc một lối của nhà ai đó.
Nhiều lần đi cái kiểu chụp giựt “đi tắt đón đầu” như vậy mà lại trót lọt. Thế là hắn thích thú, nghe sướng cả bụng mỗi khi có ai đó đưa ra cái phương châm “đi tắt đón đầu” trong cuộc sống. Hắn cho những kẻ ấy là bậc trí giả, là kẻ biết thời biết thế, là kẻ xứng tầm vĩ mô v.v...
Trời lại bắt đầu đổ mưa. Vẫn kẹt xe, vẫn tắc đường. Xe vẫn nổ máy và hắn vẫn giữ ga. Nhìn quanh, hắn thấy mọi người đang chịu trận như hắn. Lại có tiếng chửi thề. Lại có tiếng chép miệng. Rồi tiếng mưa lấn át tất cả. Nước mưa làm cho mọi người bớt bực dọc. Ai cũng lấy tay che đầu, vuốt mặt. Mưa lại mưa...
Hắn cũng về tới nhà. Trễ hơn ngày thường hơn tiếng rưỡi. May mà vợ hắn thông cảm. Tối hôm đó, hắn tỉ tê cùng vợ chuyện tắc đường, rồi chuyển sang chuyện yêu đương. Cả hai cười nắc nẻ, mừng quýnh. Cớ là vợ hắn tắt kinh hơn 20 ngày. Hắn rờ tay trên bụng vợ. Rồi xoa xoa đầy âu yếm.
Sau một đêm ngủ bìu bên vợ, hắn cảm thấy thoải mái chi lạ. Sau khi vệ sinh xong, hắn gọi điện bạn hắn. Bạn hắn trả lời vội như mọi khi. Hắn hẹn bạn uống cà phê buổi sáng. Hắn đến quán đúng hẹn. Bạn hắn vẫn chưa đến. Hắn ngẫm nghĩ lại mình. Rất ít khi hắn trễ hẹn. Nhưng cũng có lúc hắn bị trễ vì tắc đường, kẹt xe. Rồi trễ hẹn. Ở cái xứ sở này, việc trễ giờ trở thành điều không thể tránh. Ban đầu thấy ai đó trễ giờ là hắn thấy bực bội trong lòng. Nhưng rồi hắn phải chấp nhận, như người bị bệnh không có thuốc chữa. Và rồi hắn trở thành kẻ lạc lỏng khi là người đi đúng giờ trong các cuộc họp, cũng như trong những lần hẹn với ai đó. Đôi khi hắn cố tình đến trễ trong các cuộc họp, nhưng mọi người chẳng nói gì vì họ chẳng hơn gì hắn trong việc đảm bảo giờ giấc. Hoặc giả, hắn lấy lí do tắc đường ra phân trần thì mọi người cười ra chiều thông cảm.
Đang thưởng thức li cà phê nóng. Hắn nhìn phố xá. Qua cơn mưa khi hôm, cảnh hôm nay như được lau sạch những bụi bặm, những ồn ào. Chỉ có làn gió dịu nhẹ, cây lá như muốn làm duyên trong ngày mới. Hắn thấy bình yên chi lạ! Ước gì cuộc sống yên bình như sáng nay thì tuyệt biết mấy! Đang thả hồn theo mơ mộng, hắn nghe tiếng chào của bạn. Hắn cười, đưa mắt nhìn đồng hồ như ngầm báo cho bạn hắn biết đã trễ hơn 15 phút.
Cô chủ quán mang cà phê đặt lên bàn. Bạn hắn bưng li cà phê uống nhè nhẹ. Hắn cùng bạn nói đủ chuyện. Rồi đến chuyện tắc đường hôm qua. Bạn hắn nhếch môi, bực tức: “Dễ gì hết nạn tắc đường”. Nghe bạn nói thế, hắn không tranh cãi. Bạn hắn nói chuyện thực kia mà. Bỗng bên tai hắn có tiếng mời mua báo. Sau khi trả tiền mua báo xong, hắn lật lật từng trang báo. Hắn có cái tật thường coi những tít. Còn nội dung thì hắn không xem. Trừ những tin đặc biệt nóng sốt. Vì quanh đi quẩn lại cũng từng ấy thứ, cũng từng ấy tin, từ tin trong nước đến tin quốc tế. Hắn mua báo để tỏ vẻ ta đây là người biết quan tâm thời cuộc, để trang sức cho gương mặt có chữ của hắn.
Đang lật lật tờ báo, có một tít báo đập vào mắt hắn. Bạn hắn cũng đang xem ké. Cả hai không thể không xem. Vì bài báo đưa tin chuyện tắc đường hôm qua ở thành phố hắn ở. Cả hai cùng thốt lên sau khi đọc xong: “Trời ơi! Chỉ tại cái đám ma quan lớn!”.
Hắn nhìn ra đường. Hôm nay, đường phố thông thoáng thật.

[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên