Em trốn lâu như thế đủ rồi Ngốc ạ!



1.EM



Cô vẫn thường vào yahoo, lẳng lặng off nick và nhìn nick anh sáng lên theo một khung giờ cố định. Đôi lúc cô mỉm cười vì thói quen không giống ai của minh. Cô cứ lặng lẽ dõi theo người con trai có đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Cũng không biết từ lúc nào, từ bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt và lạnh lẽo mà cô tự mình ngăn tất cả những yêu thương đến bên. Chỉ là cô lặng lẽ, vì không chắc đó là thứ tình cảm gì?
Yêu thương hay đơn giản chỉ là sự trống vắng của một trái tim đầy rẫy tổn thương và mong manh yếu ớt khi được quan tâm và quan tâm một cách rất chừng mực như vậy.
Cô gặp anh lần đầu tiên khi chuyển đến chung cư cách đây gần hai năm, căn hộ nơi anh ở nhìn thẳng sang hướng ban công nhà cô. Cô thường có thói quen nhìn mọi vật xung quanh mình, cô thích ngắm mưa, ngắm nhìn những dải mây vắt ngang qua dải yếm trời. Đôi lúc, cô để cho mình mơ mộng và tự mình tìm kiếm những niềm vui nhỏ bé xung quanh. Tự mỉm cười với những điều gần gũi giản dị và cũng chẳng nhớ rõ là lí do vì sao cô quen anh. Chỉ biết sau khi vùi đầu vào sách vở, vào những trang sách cô viết cho một trang mạng xã hội, bỏ lại sau lưng những ngày làm thêm mệt mỏi, trở về nhà mình là cô lại nhớ tới anh. Anh cứ như là một điều gì đó rất đỗi thân quen, nhưng cũng xa vời lắm. Quen vừa đủ quen, quen chưa đủ thân. Cứ như một mối quan hê không có ràng buộc, nhưng cũng không quá hời hợt.
Cô hay mở cửa sổ chat, nhìn vào avantar của anh, lúc là hình anh cười tươi nhẹ nhàng, lúc lại là tấm hình tay anh che mất nửa khuôn mặt. Anh thay avantar đi lại qua hai tấm hình đó, phần nào cô đoán được tâm trạng của anh. Cô thường cho phép mình online trước giờ out của anh đúng 30 phút. Thường là lúc 10h30. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy. Cũng lâu lâu anh buzz cô một tiếng, rồi hai anh em lại nói chuyện linh tinh. Mọi chuyện bắt đầu thường không đầu không cuối, cô lặng im nghe anh kể chuyện, cười với cái icon nhăn nhó khi anh chọc cô. Và cứ thế như một thói quen cô vẫn làm hằng ngày.
Cô thường đứng ở ban công nhìn mông lung mọi vật. Thường là những buổi chiều có nắng hắt dài vắt qua lan can, hay những ngày mưa lắc rắc hạt lên khung cảnh. Cũng có thể là những đêm dài lạnh gió, hay những ngày mưa phủ màn mù mịt và cô lặng ngắm những hạt mưa nhảy múa vũ khúc dưới ánh đèn đường. Và có lẽ cũng chỉ có như thế cô mới nhìn thấy anh. Cô thấy bóng anh in dài lên bức tường lúc cặm cụi bên bàn làm việc, cô thấy anh vui vẻ khe khẽ hát khi đứng ở ban công tưới nước cho cây. Cô thấy cả ánh mắt xa xăm khi ngồi nép sâu vào trong, và như nghe rõ cả tiếng thở dài của anh gửi vào nỗi trăn trở chẳng thể giãi bày.
- Làm gì mà ngồi thơ thẩn nửa đêm thế con bé kia, nhát ma anh à?
- Đại gia mà, buồn tình đem bia ra uống cho một số thành phần tức chơi vậy đó!
Bên kia ban công anh cười lớn, nụ cười ha hả, cô chẳng nhìn rõ, nhưng cũng vui lây theo tiếng cười, dù lòng cô chua chát những nỗi niềm và cả những muộn phiền xưa cũ. Cô cũng mỉm cười theo anh.
- Ghê nhé! nay còn có buồn tình nữa cơ. Ngồi vắt vẻo ban công, uống bia thế dân phòng đi qua tưởng ấy ấy họ kêu Huyndai đến chở đi giờ.
- Dạ, anh yên tâm, có kêu em đi em cũng đợi để anh đi cùng.
…..
Cứ thế, những cuộc nói chuyện không đầu, không cuối. Chỉ biết đó là những điều mà cô hằng mong muốn mỗi khi đưa mắt nhìn qua ban công nhà anh. Lạ là chẳng bao giờ cô mở lời hỏi thăm anh trước cả. Thấy dáng anh đi ra, anh mở lời thì cô nói chuyện, anh im lặng cô cũng lặng theo những câu hỏi của mình. Có vẻ như đó là bức tường để cô không cho phép mình lún quá sâu vào thứ tình cảm ấy. Cô thích như bây giờ. Anh vẫn là một điều gì đó cô chẳng thể một lần gọi thành tên.
Cô online rất muộn, có nhiều hôm chẳng biết làm gì cô ngồi nhìn màn hình vi tính suốt cả đêm. Lâu lâu cô gõ đôi ba dòng cảm xúc đối lập, lạc lõng vào trang word đang mở dở, chẳng mục đích rõ ràng. Chỉ biết trong cuộc sống cô độc của cô, dần dần xuất hiện một người chẳng lạ, chẳng quen, chẳng thân thiết cũng không hời hợt. Mọi việc chỉ dừng lại ở mức bình thường. Vậy mà, mối quan hệ chẳng gọi thành tên này, lại luôn là một điều gì đó khiến cô trân trọng.
Bất chợt cô nghĩ, hình như mình để bóng anh in sâu quá mất rồi! Nhưng trái tim của cô bây giờ đã quá đủ những vết thương. Cô cố hàn gắn những gì đã mất mát, nhưng vẫn chưa đủ niềm tin để mở lòng mình. Cũng có thể giữ một tình cảm chẳng gọi được thành tên lại hay hơn là đi đến một điều gì đó mà chẳng ai chắc chắn được.




2. ANH
Cuộc sống của tôi đơn giản, một công việc không quá bận rộn, một mức lương đủ sống, và cứ thế những chuỗi ngày trôi qua, đi làm, về nhà, quan hệ bạn bè đồng nghiệp. Tôi mặc định cho mình những công việc như thế từ ngày người đó bỏ rơi tôi đến với một người khác. Cũng đã có thời gian tôi lao đầu vào kiếm tiền, làm việc như điên,bất cần mọi suy nghĩ và cố mở rộng tất cả những mối quan hệ, tất cả chỉ để bão hòa sự quan tâm và quên đi vấp ngã của mối tình đầu. Hơn bốn năm, tôi cất người đó vào ngăn kéo kí ức, chẳng hờn trách hay căm hận gì. Chỉ là tôi của lúc đó không bằng người ta, người đó muốn một cuộc sống đủ đầy hơn, vậy nên tình đứt ngang, lỡ giữa chừng.
Hai năm chuyển về sống ở đây, cũng chẳng có gì buồn vui là mấy, có thể có được vi trí của tôi bây giờ nhờ một phần ở người đó. Nếu như người đó không bỏ rơi tôi, nếu như không buồn bã và thất vọng thì chắc tôi đã không tìm được động lực để leo lên được vị trí như bây giờ. Tôi vẫn thầm cảm ơn nỗi đau ngọt ngào mà người đã giành cho tôi ngày đó. Tôi thích cuộc sống tự do và cô đơn của mình. Cô đơn nhưng không hề cô độc, tôi vẫn có những người bạn tâm giao, vẫn vui vẻ với đồng nghiệp, vẫn vui tươi với khách hàng. Chỉ có khác, cũng là tôi, nhưng khép mình và hơi bình lặng với cuộc sống riêng. Tôi không quen nhiều người ở chung cư, một phần do công việc đi lại nhiều, một phần nữa tôi không muốn bị đào sâu đời tư. Tôi muốn ẩn mình sau bộn bề cuộc sống và tìm cho mình một khoảng lặng của riêng bản thân.
Tôi cũng chẳng nhớ quen em như thế nào. Tôi gặp em lần đầu cách đây hơn hai năm, em ở ngôi nhà đối diện chéo với ban công nhà tôi. Em có làn da trắng với nụ cười đẹp, nhưng vẫn có chút gì đó trầm mặc đằng sau nụ cười ấy. Tôi hiếm khi để ý đến những cô gái xung quanh mình từ ngày tôi mất đi tình yêu đầu. Nhưng không hiểu sao lại để ý đến em. một cô gái rất đỗi bình thường như thế. Tôi yêu nụ cười của em, và thường trêu chọc em để nhìn em cười.
Đôi khi tôi bắt gặp em đi bộ xung quanh khu chung cư, em đeo tai nghe, miệng ngân nga một giai điệu nào đó, rồi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. Mái tóc bay trong gió nhè nhẹ, chiếc váy em mặc khiến cho em thêm phần mỏng manh. Em chẳng để ý đến xung quanh và dường như cuộc sống của em cứ như chẳng một ai chen chân vào được. Em có cái gì đó mạnh mẽ hơn những người con gái bình thường. Nhưng cái mạnh mẽ đó lại khiến cho tôi muốn chở che cho em.
- Nhóc, đi dạo hả?
Tôi rút tai nghe ra khỏi tai em, cho vào tai mình. Là một bản nhạc không lời. Thảo nào em nhẹ nhàng đến thế, cô gái của tôi có một mảnh tâm hồn trong trẻo và lặng lẽ như thế này. Tôi trả lại cho em, và tự tạo cho mình khoảng cách bằng câu nói khác xa suy nghĩ:
- Trả nè, là bà già hay sao mà em đi nghe mấy thể loại này?
- Dạ, hay mà anh… – Và em lại cười, nụ cười lần nữa làm trái tim tôi xao xuyến.
- Ra biển không? Đi cùng với anh, ngắm trăng ngoài đó đẹp hơn ở đây nhiều.
Em gật đầu rồi bước theo tôi. Biển gần nhà, nên tôi thường tìm ra đó để cân bằng cuộc sống của mình. Tôi để em đi trước, và lặng lẽ bước theo em. Em để tâm hồn trôi tuột theo những bản nhạc không lời, bóng em in dài trên mặt đất. Bước sau lưng em chỉ muốn một lần sánh bên và ôm lấy em, tránh cho em khỏi những chếnh chao mà em gặp phải. Tôi không dám bước cạnh em, bởi bên cạnh em còn có một bóng hình nào đó, em giữ khoảng cách vừa phải với tôi. Cô gái à, em còn như thế này thì anh còn yêu em nhiều hơn nữa mà thôi!
Tôi chỉ dám dùng đôi mắt để quan sát và xem cuộc sống của em như thế nào. Quan tâm em cứ như một sự xúc phạm trong cuộc sống của em đang có. Vậy nên sau lần nhìn em loay hoay dắt xe dưới sân chung cư, xe em bị ép vào một góc, em phải dắt xe này, dẹp cái nọ qua một bên, vật vờ mãi mới đưa được xe mình ra. Nhìn giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi lại chạnh lòng. Từ lần đó, mỗi sáng dậy đi làm tôi thường dắt xe em ra chỗ dễ lấy nhất, hoặc dẹp một lối nhỏ để em dễ dàng lấy xe mình ra. Và chắc là em không biết, bởi tôi đi làm từ sáng sớm, còn cô sinh viên như em lại luôn đi học từ lúc 9 giờ sáng. Và đó là bí mật của tôi.
Em mong manh tựa hồ như những cơn mưa đầu mùa hạ, nhẹ nhàng, mát lạnh gột sạch đi những phiền não và khó chịu trong tôi. Em cứ như một thiên thần mang đến cho tôi niềm hạnh phúc qua những nụ cười. Dẫu biết rằng nụ cười đó chẳng giành cho tôi, vậy nên tôi ích kỉ vớt chút còn lại cho riêng mình. Chỉ biết giữa tôi và em tồn tại một sợi dây nào đó vô hình, luôn muốn lại gần em, chạm tay vào nụ cười ấy, nhưng lại có một điều gì đó đẩy tôi ra và lo sợ khi đụng vào nụ cười ấy em sẽ thêm phần tổn thương. Và vì điều đó, tôi cứ âm thầm yêu em nhưng lại lạnh nhạt hết mức có thể. Em cứ ở ngay trước mắt tôi mỗi ngày là được rồi, cô bé ạ!

3. VALENTINE CỦA NHỮNG KẺ CÔ ĐƠN.
Đang đứng tưới mấy gốc lan ở ban công, đưa mắt ra nhìn theo hướng nhà em tôi bắt gặp em ngồi ở đó, vắt vẻo, chiếc váy xanh bay trong gió. Chẳng ai có thể tưởng tượng được cảnh một cô gái mặc chiếc váy xanh ngọc bích dịu dàng thanh thoát lại có thể vắt vẻo ở ban công và tay cầm một lon bia. Cái nhăn mặt khi em đưa lon bia lên nhấp từng ngụm khiến tôi bật cười. Con nhóc này chẳng giống ai, em vừa dịu dàng, vừa cá tính, vừa mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi mong manh. Ánh mắt em nhìn nơi đâu xa xăm lắm, tôi đứng lặng người nhìn em, sợ một tiếng động nhẹ cũng làm khung cảnh ấy biến mất. Chiều tà, ánh mặt trời hất bóng đổ dần về phía núi, em làm cho bức tranh thêm có hồn. Em để mình tự nổi bật trong khung cảnh và tựa như một thánh nữ giữa chốn hào hoa. Đang lạc trong suy nghĩ tôi nghe tiếng em từ bên kia gọi sang. Lần đầu tiên em mở lời với tôi:
- Valentine mà anh còn đứng đó tưới lan ạ? Không hẹn hò hả anh?
Hôm nay đã là valentine rồi ư? Cũng lâu lắm rồi không có khái niệm Valentine. Không hẹn hò, không tìm hiểu, cũng khéo léo từ chối những cuộc xem mắt mà bố mẹ sắp đặt. Từ lâu này, thâm tâm tôi luôn muốn một lần ở bên em, dù cái khoảng cách vô hình giữa tôi và em không đủ để tôi hi vọng.
- Hẹn hò gì, anh tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà! Sao giờ này lại có hứng uống bia hả nhóc?
- Dạ, uống bia xong, đi nắng nó mới đẹp da.
-Hèn gì, da em đẹp dã man con ngan thế!
Nói xong tôi cười ha hả, em nhìn qua nguýt dài tôi một cái. Cách em nói chuyện cũng luôn khiến tôi vui. Dù đằng sau đó là một nụ cười nhẹ thoáng buồn.Em rất giỏi che giấu tâm trạng của mình. Em ngồi quay qua tôi, nhìn tôi tưới mấy cây lan. Em đâu có biết nãy giờ bọn lan đã sặc nước và la oái vì tôi đâu để ý đến chúng nữa đâu. Mọi quan tâm và suy nghĩ luôn hướng về em, nghĩ về em. Cô gái à, thực sự em đang nghĩ gì vậy?
- Anh muốn bọn lan nó chết vì no nước hay sao tưới nhiều vậy?
- Ừ, nốt uống, uống cho đẹp hoa. Không đi đâu chơi à?
- Dạ không, này ra đường cười thiên hạ hả anh?
- Sao cười?
- Bọn nó đi có cặp, mình đi một mình thì cười vào mặt thiên hạ chứ sao
- Ừ ha, hay tối anh mời em cà phê nhé! Đi xem lâu nay thiên hạ chúng nó yêu nhau như thế nào?
Em lại cười, khe khẽ gật đầu. Em bảo với tôi 7 giờ đợi em ở sân. Hai đứa hai xe. Rồi em quay vào. Cái cách em nói chuyện, ánh mắt cũng khiến tôi chênh chao.
Tôi bước vào quán cà phê cùng em, em vẫn đi trước và tôi đi theo phía sau. Dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào em khi em bước vào. Không quá lộng lẫy, không kiêu sa cũng không lấp lánh, em nhẹ nhàng thanh thoát với chiếc váy hồng và mái tóc thẳng buông dài. Một cảm giác hãnh diện với những người trong quán, dù rằng tôi chẳng phải người yêu em. Em chọn chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Bước lại ngồi cạnh bên em và hỏi em dùng gì. Vậy là tôi có một valentine sau bốn năm không hẹn hò với cô gái trong mơ của tôi, nhưng không phải người yêu tôi.
Lần đầu tiên ngồi bên em với khoảng cách gần đến vậy. Tôi bỗng thấy em đẹp vô cùng, ánh mắt sáng, nụ cười hiền lành và mong manh. Em nhìn ra ngoài, dường như chẳng hề để ý đến xung quanh em, trong đó có cả tôi. Cũng đúng thôi, bởi chúng tôi chẳng phải là những cặp tình nhân như họ, chỉ là những điệu hồn đi tìm hồn đồng điệu mà.
- Anh mua hoa tặng chị nhé!
Hơi bất ngờ với giọng cô bé đứng bên cạnh, tôi hơi bối rối. Bởi em đâu phải người yêu tôi, bởi khoảng cách giữa em và tôi chưa đủ gần để tôi có thể tặng hoa cho em.
- Hai người rất đẹp đôi ạ!
Con nhóc rất biết cách nịnh khách, thương cho cô bé câu nịnh lại chẳng đúng chút nào với chúng tôi. Em cười rất tươi với bé bán hoa.
- Nhóc đi làm phụ bố mẹ hả?
- Dạ, em làm mấy hôm lễ chị ạ!
- Ừ. Lấy cho anh chị một bông. Bông nào đẹp đẹp ấy, kỉ niệm valentine của những kẻ cô đơn.
-Vâng ạ.
Trong lúc chưa biết xử lí như thế nào. Cách bắt chuyện của em khiến tôi thoải mái hơn nhiều. Em khéo léo và thông minh hơn những gì tôi biết.
Cầm bông hoa đưa cho em, tay khẽ chạm vào tay em. Thoáng chút ngại ngùng, em nhận bông hoa từ tay tôi. Dường như có điều gì hạnh phúc len lỏi vào trong tim của thằng con trai lâu lắm mới biết cảm giác mua hoa tặng một người.
- Anh, đã yêu bao giờ chưa?
- Ừ, rồi…Nhưng mà người ta đã sang sông rồi! Còn anh chơ vơ đây thôi nhóc ạ.
- Anh buồn lắm không?
- Cũng có một thời gian, anh buồn và trách người ta. Nhưng có duyên vô phận mà em. Đâu có cứ yêu nhau là đến được với nhau đâu. Thế nên anh chỉ mong họ hạnh phúc.
- Vậy thì, em nên để người ta bước đi được rồi!
Câu nói của em rơi tuột vào hư không, ánh mắt xa xăm nhìn về điều gì đó trong quá khứ. Lần đầu tiên em mở lòng với tôi như thế. Tôi muốn ôm em và che chở cũng như xoa dịu nỗi đau của em.
- Chắc là, em không nên như thế này nữa. Vết thương đã dần lên da non, sao cứ cấu xé để nó ri rỉ phải không anh?
- Ừ, có thể không quên, nhưng nên để nó ngủ yên.
Vậy là mối tình cũ vẫn để lại trong em một nỗi hoang hoải. Vẫn thấy em cười, vẫn thấy em vui, nhưng vì lẽ nào đó nụ cười và niềm vui chưa trọn vẹn. Có lẽ em đã tổn thương quá nhiều, đã cố gắng quá nhiều, đã đau quá nhiều. Tôi thầm khâm phục em. Nếu chỉ đơn giản cần một bàn tay đưa ra để em nắm thì chắc chắn một điều sẽ không tới lượt tôi. Bởi em cần nhiều hơn thế và đang cố xây bức tưởng rào ngăn cách mình với khoảng không bên ngoài. Cô gái yếu đuối kia ơi! Sao em lại làm khổ mình như vậy. Còn có nhiều người muốn chở che cho em mà!
Em lại cười, em đứng dậy. Em kéo tôi đi. Em lại trở về là con nhóc vui vẻ hằng ngày. Cô gái này, chắc chẳng bao giờ tôi hiểu được em. Bởi em luôn khiến tôi chạy long nhong trong mớ câu hỏi về em mà chẳng tìm được câu trả lời. Dù sao thì em cứ hồn nhiên như thế này là được! Tôi chẳng mong sớm được sánh bước bên em, bởi em cần thời gian và cần cả sự chân thành nhiều hơn nữa. Chỉ tin rằng duyên phận đã để tôi gặp em, thì chắc chắn sẽ cho tôi cơ hội để nói rõ lòng mình với em. Tôi chỉ mong muốn rằng người con gái ấy được hạnh phúc mà chẳng còn chút buồn đau, và ước thêm điều nữa là người đưa hạnh phúc đó tới cho em – là tôi.




4. EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ!
Cô thích lang thang những chiều lành lạnh gió nhưng lại ghét những ngày gió thổi bay tóc mai, thích giam mình trong phòng nhưng lại tìm đến chốn đông người một mình khi bất chợt buồn và còn thích ngấu nghiến những cuốn tiểu thuyết kinh điển, cô ghét mưa, nhưng lại thích ngắm mưa. Cô ghét ăn cay nhưng lại tìm đến những món cay khi kí ức cũ ùa về. Đã chẳng còn những ngày cô trách người ra đi và bỏ cô lại. Đôi lúc cô tự mỉm cười với sự cô đơn mà anh vô tâm trả lại sau khi để trái tim cô xót xa vì bị lừa dối.

Thảng hoặc cô viết bài đăng báo, nhưng cô lại chúa ghét những truyện có nhân vật nam hào hoa, ga lăng và tinh tế, bởi nó khiến cô nhớ lại hình bóng người xưa. Cô ghét cả những câu chuyện tình có phong ba bão táp và cuối cùng lại tìm đến được bên nhau. Cô - hình như vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện cũ, vậy cho nên trong những bài viết cô sẽ chỉ cho những tình tiết giản đơn nhẹ nhàng, cũng chỉ cho truyện kết thúc mở hoặc là chia li. Cô hiếm khi để các cặp thành đôi. Bởi vì, khi trái tim còn ri rỉ máu, khi vết thương vẫn hằng đêm cựa mình khiến cô vùng vẫy, khi một mình bất chợt thèm một vòng tay thì cô vẫn còn cảm giác mất đi tất cả như cái ngày người đó bỏ cô lại.Vì thế cho nên, niềm tin trong tình yêu của cô gái nhỏ đã chẳng còn được như trước. Mong manh và rất đỗi hao gầy!

Cô biết, anh hay vào blog cô và đọc những bài đăng của cô dạo gần đây. Cũng không có gì là lạ khi anh biết địa chỉ. Chỉ là lâu lắc cô tự hỏi không biết anh nghĩ gì về mình. Bởi với vẻ ngoài lạnh lùng đủ độ, mạnh mẽ và thân thiện đủ dùng thì cô chẳng để bất cứ điều gì cho anh biết về cuộc sống của mình ngoại trừ valentine năm ngoái cùng cafe với anh. Họ vẫn hay nói chuyện qua yahoo, đôi lúc đi dạo cùng nhau, anh cũng xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của cô, nhưng vẫn với một khoảng cách an toàn. Và cô vẫn chẳng thể dùng cái nhạy cảm vốn có mà hiểu được suy nghĩ của anh.
Đang ngồi nhìn mông lung thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Lạ là hôm nay nghỉ lễ 30 tháng 4 , mọi người đổ ra đường thì lại có người tìm đến nhà. Cũng ít khi cô tiếp khách ở nhà, bởi cô không muốn khoảng trời của cô có quá nhiều người biết.
Là anh, cô hơi bất ngờ. Anh mỉm cười nhìn cô và đưa ra trước mặt cô hai tấm vé.
- May quá, nhóc ở nhà. Anh được gái bo cho hai cái vé đi xem pháo hoa tối nay. Đi cùng anh nhé. Không đi cũng phí. Ở nhà buồn lắm!
- Dạ.
Cô đáp lại anh bằng một nụ cười, mời anh vào nhà và đi chuẩn bị. Lạ là dù quen nhau gần hai năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh qua nhà cô. Dù sao cũng đang không biết làm gì trong thời gian nghỉ lễ này. Cô nhận lời anh đi cùng để thay đổi tâm trạng. Chốn đông người sẽ khiến cô bớt bơ vơ và lạc lõng hơn là giam mình trong phòng như thế này. Thay đổi một tí có khi lại hay.
Hôm nay Đà Nẵng tổ chức cuộc thi Bắn pháo hoa quốc tế, bước xuống đường còn vui hơn là hội tết. Mọi người ai ai cũng xúng xính dắt tay nhau đi xem pháo hoa. Mọi ánh mắt đều hiện rõ hân hoan và vui vẻ. Cô bước cùng anh hòa vào dòng người, anh đi cạnh bên đôi lúc nhìn sang sợ lạc mất cô.
Anh vẫn luôn khiến cô thấy ấm áp khi ở bên. Một đám đông đi qua, cô bị đẩy chới với ra phía sau. Và một bàn tay đưa ra sau lưng đỡ lấy cô. Ngượng ngùng khi nhìn lên thấy anh, chưa kịp phản ứng gì anh đã cầm tay cô rồi dắt vội xen qua dòng người tìm đến chỗ ngồi trên khán đài.
….
Từng màn pháo hoa được bắn lên trên bầu trời giống như những bữa tiệc ánh sáng lung linh sắc màu, cô cảm giác như mình được sống lại những ngày xưa, những ngày háo hức đi xem pháo hoa giao thừa. Anh vẫn cầm chặt lấy tay cô, và cùng cô hò reo cổ vũ theo những màn pháo hoa xanh đỏ thi nhau khoe sáng trên bầu trời. Một cảm giác hạnh phúc dâng tràn trong lòng, cảm giác như những nút thắt trong lòng mình thời gian qua đã được gạt bỏ. Cuộc đời này còn đáng sống lắm, cô không nên chôn mình theo quá khứ. Đã tới lúc cô cần đưa bàn tay ra và nắm lấy bàn tay của người đó. Dẫu là gì đi chăng nữa, cũng nên cho mình một cơ hội và cho trái tim mở cửa sau ngần ấy thời gian.
Pháo hoa sáng cả một góc trời, người người vỗ tay và hò reo theo tiếng pháo. Anh đứng bên cô, vẫn cầm lấy tay cô, ấm áp, nhẹ nhàng. Anh gần, rất gần, có cảm giác như giữa họ không hề có khoảng cách. Bất chợt, một vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau.
- Nhóc à, yêu anh nhé!
Vỡ òa trong muôn vàn cảm xúc, cô không tin vào những gì mình vừa được nghe, chưa bao giờ cô dám nghĩ rằng anh cũng yêu cô. Chỉ tại duyên phận khéo đưa lòng người, kéo anh bên cô mà khiến cô ngỡ anh xa xăm. Và cũng là cái vỏ bọc khéo che dấu sợ tổn thương mà cô để anh ở bên mà không dám tới gần sau ngần ấy quãng thời gian. Khẽ gật đầu và quay qua nhìn anh. Lúc đó, cảm giác hạnh phúc vẫn đong đầy và bối rối khiến cho mình chẳng tin vào những gì đang xảy ra.
Bất ngờ, hạnh phúc, vỡ òa….Chẳng một từ ngữ nào có thể nói lên tâm trạng cô lúc đó. Người con gái đã vấp ngã sau lần yêu đầu tiên lại lần nữa biết thổn thức nhớ mong. Chỉ biết rằng vòng tay anh ấm lắm, cảm giác được anh chở che thật hạnh phúc, cảm giác có người bên cạnh chẳng còn đơn độc một mình nữa khiến cô như lạc vào một cõi hư không nào đó.
- Đừng tự mình chịu đựng nữa em nhé! Em trốn vào cô đơn như vậy đủ rồi. Anh không để em một mình nữa đâu!
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô chẳng biết rằng hạnh phúc ngọt ngào còn có ngày bước đến bên cô. Anh là một điều gì đó rất đỗi lớn lao mà từ giờ cô phải trân trọng. Bởi anh là người đem đến cho cô ấm áp, cho cô được lần nữa là cô, cho cái yếu đuối bao lâu cô kìm nén được vỡ òa sau bao nỗi đau, được nép lòng mình vào anh sau những ngày lệ đẫm ướt gối hằng đêm. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh đứng ra trước mặt cô, lấy tay lau những giọt nước mắt. Rồi lại vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau. Anh chỉ cho cô những chùm pháo hoa đủ sắc màu đằng kia.
- Em ngốc chưa kìa, nhè đúng chỗ này cho nổi tiếng hả?
- Em có thấy trái tim kia không? Đẹp chưa, anh nhờ họ bắn lên rồi gửi tới em đó…
……
Anh cầm tay cô – và bây giờ chỉ biết lâng lâng một cảm xúc khó nói. Đã không còn những ngày cô hoang hoải đuổi theo mưa, chẳng còn những đêm cô lang thang mong cái lạnh đóng băng cho trái tim tê cứng…
Cô tự nhủ với lòng mình và thầm ngước mắt nhìn anh, người đàn ông cô yêu thương.
Anh à, em sẽ không trốn nữa, bởi đã đến lúc em bước ra nắm lấy hạnh phúc của mình.
Và nếu như anh hỏi Hạnh Phúc với em là như thế nào?
Thì em chỉ thể trả lời anh rằng ” Không thể định nghĩa đủ đầy về Hạnh Phúc nên em chỉ có thể gọi tắt nó là Anh”

[Xem tiếp...]


Hoa Bằng Lăng Ở Lại




Lại một bông hoa nữa rơi xuống giỏ xe tôi...

Xe đạp tôi không dừng lại, thế nhưng giỏ xe thì đã đầy hoa. Con đường này rực một màu tím. Màu tím ấy dịu dàng, thế nhưng nổi bật cả một con đường, làm tôn lên cái vẻ đẹp của mùa hè đang về trên từng con phố.
Tôi nhìn bông hoa dịu dàng có những cánh hoa mềm mại đang khẽ rung lên trong giỏ xe. Màu tím của nó làm tôi nhớ đến một kỷ niệm ngày xưa. Mái tóc tôi khẽ tung bay, tôi lại tưởng bông hoa của anh vẫn còn gài trên tóc tôi, một mùi hương nào đó của gió biển vẫn mặn chát bên tôi, đem cái rì rào của sóng ở bên tai.
Năm ấy, tôi 16 tuổi...



- Lại ngồi đọc cái gì đó?
Tôi giật mình ngẩng lên. Hết vía, làm người ta giật cả mình! Đang được lúc ngồi một mình đọc sách, dám phá hỏng!
- Ồn ào quá, đang đọc sách!
- Đằng nào cuối năm rồi, chúng nó không để cho Thanh yên đâu! Trường mình vốn ồn ào mà!
- Gớm ồn ào thì chỉ có Tú là đầu têu!
- Thanh thật là...Được đứng đầu lớp nên quay mặt với Tú đấy hả?
- Ố hô hô xem kìa, một lúc là giận! Thanh làm sao dám quay mặt với Tú, chỉ sợ Tú quay mặt với Thanh thôi!
- Tú sao dám? Học sinh đứng đầu lớp, Tú phải bái làm sư phụ ấy! Thôi khao đi chứ, học giỏi thế mà.
- Khao gì?
- Hè này về quê Thanh nhé?
Tôi cười. Tú rất thích nhắc đến quê tôi...
- Tú không đi chỗ khác mà cứ đến quê Thanh thế?
- Thì Tú đã đến bao giờ đâu, nghe Thanh kể suốt, thích lắm à!
- Ừ vậy năm nay cho Tú đi, bố mẹ Tú có cho không thế?
- Sao không? Bố mẹ Tú dễ tính liền à? Nhưng bố mẹ Thanh?
- Yên tâm đi bố mẹ Thanh bao hết!
- Rõ nhà giàu, lúc nào cũng chực khoe thôi! - Giọng nói vừa hơi giễu nhưng lại rất dịu dàng. - Đứng dậy, đi về lớp đi! Ngồi dưới này nắng lắm!
Tú kéo tôi đứng dậy, hai cánh tay ôm vai tôi đi nhanh lên lớp. Lũ con gái mấy lớp khác nhìn thấy, kêu ầm lên:
- Anh Tú lại đi với chị Thanh rồi, rõ chán!
- Anh ấy lẽ ra phải đi với tớ chứ?
- Mày ghen đấy à? Anh Tú có khoác vai chị Thanh đi lên lớp mà mày cũng...
- Ghen gì? Tao đâu dám ghen với chị Thanh xinh đẹp chứ? Chị ấy lại học giỏi nữa, ai dám lôi được chị ấy đi để cướp anh Tú?
Nhưng sự thực là lũ con gái ấy rất ghen. Tôi buồn cười lắm, nhưng thực chất chúng nó ghen cũng đúng dù rằng tôi với Tú chỉ là bạn. Tú là bạn của tôi từ thời Tiểu học đến giờ đã lên cấp Ba vẫn học cùng nhau. Lúc bấy giờ, cậu là một học trò nhưng đã khiến biết bao đứa con gái "chết đi sống lại". Đẹp trai, dịu dàng, học giỏi, lại thân thiện giao tiếp với mọi người nên Tú đã có một lực lượng fan "khủng".
- Quả này cứ đi với Tú thì fan của Tú đè bẹp Thanh mất thôi! - Tôi cười trêu Tú.
- Hay Thanh làm fan của Tú, đỡ bị đè? - Tú trêu lại.
- Thà làm fan của một con lợn còn hơn làm fan của Tú! - Tôi véo Tú.
- Á đau!! Tụi mình tuổi Hợi còn gì, thế chẳng cùng là con lợn à?
- Đồ con lợn! Đập chết Tú bây giờ!
Tú cười. Nụ cười thân thiện rạng rỡ...



Ngày mới nghỉ hè Tú đã nhanh chóng sắp xếp hành lý đến quê tôi. Quê tôi là một vùng biển xanh, rất đẹp, phải nói là tuyệt đẹp. Đặc biệt ở biển ấy, trên những con đường cùng rất nhiều loài hoa đẹp. Tôi có nhiều người bạn yêu hoa, chúng tôi có những tháng ngày bên nhau hồi thơ ấu rất tuyệt vời. Nhưng năm lớp 1 gia đình tôi lên Hà Nội, và từ đó đến hè chúng tôi mới được gặp nhau tại quê nhà.
Tú ngủ suốt dọc đường, còn tôi háo hức nhắn tin cho lũ bạn. Tôi khoe với chúng nó sẽ đưa đứa bạn thân nhất của mình lên đó chơi cùng.
Xe đến. Biển xanh rờn rì rào sóng biển. Nắng mặt trời chiếu trên biển lung linh huyền ảo, đường chân trời có những cánh chim hải âu bay. Mây bồng bềnh trôi, gió biển thổi mát rượi. Hàng dừa đung đưa theo gió. Tú sảng khoái:
- Oa quê Thanh đẹp quá!
- Thôi về khách sạn cất đồ đi rồi tham quan, đi theo bố mẹ Thanh!
- OK!
Tú rất muốn đi chơi, quăng luôn đống hành lý vào phòng rồi giục tôi đi ngay. Đồ đáng ghét này, để người ta chuẩn bị chút nào.
Tú cùng tôi ra biển. Chợ đã họp đầy bên bờ biển. Chúng tôi nghịch nước rất vui, sau đó Tú mới đòi đi chợ. Tôi dù rất thích được nghịch nước biển nhưng vì Tú nên cũng đành chiều vậy.
Nhưng bỗng có tiếng gọi:
- Thanh! Về sao không gọi điện?
Tôi quay lại, kêu lên:
- PHƯƠNG HUYỀN!!!
Tôi ôm chầm lấy cô bạn. Phương Huyền cũng kêu lên:
- Trời ơi con bạn Thanh của tôi, chờ mỏi cả mắt mới được ngày gặp nhau!
Tú nhìn chúng tôi ôm nhau rất lâu, mãi tôi mới bỏ Huyền ra. Tú đã nhìn thấy con bạn tôi. Đó là một cô bé cực cực cực kỳ xinh đẹp, phải nói là đẹp như hoa hậu. Nó mang cái vẻ đẹp của một cô bé vùng biển, lúc nào cũng tươi cười giòn giã, vui vẻ như biển vậy. Nó mỉm cười với Tú:
- Chào bạn! Mình là Huyền, bạn của Thanh! Rất vui được biết bạn. Bạn tên gì vậy?
Sự thân thiện của Huyền khiến Tú cũng cảm động:
- Mình là Tú, rất vui được làm quen với bạn!
- Hình như đây là lần đầu bạn đến đây?
- Ừ mình muốn đi xem chợ trên biển!
- Ui giời có gì đâu? Để mình đưa bạn đi nhé!
Huyền kéo ngay Tú đi rất nhanh, tôi còn chưa kịp cử động đã thấy hai người đi ra rõ xa. Tôi phải hổn hển đuổi theo. Con bạn Huyền này đúng là dễ thân mà!
Tú chọn ngay một con cá khá to và đắt:
- Mình rất thích con cá này, không biết dùng vào buổi chiều sau khi tắm biển được không nhỉ?
Tôi hét lên:
- Tắm biển xong thì ăn cá nướng, cá nhỏ chứ sao lại mua cái loại cá to đùng này?
- Thì ăn dần cũng được mà!
- Không được! Tú chọn loại khác đi!
Tú cau mày:
- Từ trước tới giờ Thanh đâu có cấm Tú cái gì?
Tôi im bặt. Đúng là thế thật! Nhưng tôi đang rất giận, sao Tú có thể cau có với tôi?
Huyền vội chạy tới:
- Tú mới đến, cứ để bạn ấy mua, có sao đâu Thanh? Ăn cá này cũng ngon mà!
Tôi ngỡ ngàng. Con bạn luôn bênh tôi chằm chặp giờ lại bênh đứa bạn mới đến của tôi...? Huyền không để ý vẻ ngạc nhiên của tôi, kéo Tú đi:
- Đi! Để mình chọn cá cho bạn.
Tôi nhìn bóng hai người họ. Những lời bàn tán xung quanh:
- Hai cô cậu đó quan tâm đến nhau ra phết!
- Nhìn xứng đôi đấy chứ? Sau này lớn lên thế nào cũng thắm thiết lắm!
Tôi nghe những lời ấy, trong lòng dâng lên một nỗi buồn. Tôi quay đi, nhìn vào những con cá mà cứ tưởng chúng cũng đang buồn giống tôi.
Tú, bạn quen Huyền nhanh thế sao? Huyền hợp với tất cả mọi người, kể cả bạn...?


Chiều hôm sau, lũ bạn tặng tôi một cánh diều. Tôi vui lắm, cánh diều rất đẹp. Tôi mang ra biển thì thấy Tú đang ngồi đó, Huyền thì đang chạy ra chụp ảnh với cái phao cá voi nhìn rất điệu. Tôi mỉm cười:
- Tú, thả diều chứ?
Tú ngẩng lên:
- Ừ!
Tôi mừng lắm, liền lấy diều ra thả. Nhưng tôi không biết thả diều, diều cứ xuống thấp không thể bay cao được. Tú không chịu nổi mắng tôi:
- Thanh phải kéo dây cho cao lên chứ, cứ thấp lè tè thế rơi xuống biển thì sao?
Lời mắng rất giận dữ, tôi hoang mang. Tú cũng dám mắng tôi sao? Tú thay đổi thật ư?
Huyền thấy vậy chạy tới gỡ tay tôi khỏi dây diều:
- Để mình giúp Thanh.
Con diều vào tay Huyền bay cao lên bầu trời, Tú mỉm cười khen ngợi Huyền giỏi. Cô bạn ngây thơ cũng cười, không biết nụ cười đó đã khiến tôi không thể giấu được nỗi buồn khôn tả.


Còn mấy ngày nữa là về Hà Nội, tôi chìm trong một nỗi yên lặng. Chẳng còn là Vân Thanh năng nổ nữa, chỉ thấy Tú ngày ngày tươi rói bên cô bạn mới Phương Huyền. Tôi ngồi trong phòng, chẳng thiết ra biển, chỉ vùi đầu vào mấy cuốn sách yêu thích của mình.
Tối cuối cùng chúng tôi ở lại bãi biển. Bãi biển có hội khá vui, ba chúng tôi đi xem. Tú cười rất tươi bên Huyền, dường như cậu không biết đến sự có mặt của tôi. Bỗng đang xem hội thì Huyền bảo:
- Khát quá! Mình chạy ra mua nước dừa nhé!
- Ừ bạn đi nhanh lên nhé! - Tú dành tặng Huyền một nụ cười tươi nhất trước khi cô bạn đi.
Rồi Tú quay lại xem hội, vừa xem vừa nói:
- Tú mời Huyền về Hà Nội học cùng bọn mình, Huyền đồng ý rồi!
- ...
Tú vô tình đụng con mắt buồn rầu của tôi. Cậu thắc mắc:
- Sao Thanh buồn thế? Bộ không vui à?
Tôi cố cười:
- À không! Thanh có buồn gì đâu.
- Ừ Thanh cười là tốt. Thanh cười đẹp như hoa, nếu như Thanh mà buồn Tú thấy chán lắm!
Một lời khen hiếm hoi mà người bạn ấy dành cho tôi. Tôi cười nhẹ:
- Cám ơn Tú! Tú cũng biết Thanh thích hoa à?
- Tú biết, nhưng mà hoa của Thanh thích nhất thì Tú chịu!
- Loài hoa đó...ở đằng sau Tú...
Tú quay lại. Một cây bằng lăng nhỏ với những chùm hoa tím dịu dàng, trong đêm tối dưới những vì sao nó đẹp tuyệt vời.
Tú liền với tay xuống một bông hoa, rồi khẽ gài lên tóc tôi:
- Tặng Thanh nhé! Nhìn nó đẹp như Thanh vậy.
Tôi xúc động suýt trào nước mắt, đôi môi run rẩy mãi vẫn chưa cám ơn Tú nổi.
Nhưng Tú đã chặn lời cám ơn của tôi:
- Liệu Huyền có thích loài hoa này không Thanh?
Tôi sững người. Như một gáo nước lạnh dội vào, tôi dập tắt nụ cười. Tôi nhìn Tú. Cậu đang nhìn Huyền mua nước dừa. Tôi dần hiểu, tình bạn của cậu đối với Huyền có lẽ đã lớn dần lên thành một tình cảm khác...
Một tình cảm có thể khiến cậu vui thực sự, có thể khiến cậu biết suy nghĩ chín chắn hơn...
Tôi cúi đầu:
- Huyền thích loài hoa này lắm...
- Thật sao Thanh?
- Tú mà tặng Huyền bông hoa như thế này, Huyền sẽ khóc vì cảm động cho mà xem!
- Ôi cám ơn Thanh! - Rồi Tú với xuống mấy bông liền.
Cậu chạy vội đến chỗ Huyền. Cậu mong muốn thấy Huyền khóc, cảm động trước nghĩa cử cao đẹp của mình. Nhưng cậu không biết có người đã khóc trước Huyền. Đó là tôi. Nước mắt tôi rơi xuống bông hoa bằng lăng đang gài trên tóc đã rơi xuống bãi cát.


- Bố mẹ Thanh sẽ chuyển về đây, Thanh sẽ ở lại quê học!
- Thanh nói gì thế? Chúng ta đang học vui trên Hà Nội mà!
- Nhưng Thanh vẫn thích học ở đây, đằng nào Tú có Huyền rồi mà. - Tôi cười méo mó - Mình sẽ thường xuyên lên thăm Tú và Huyền, đừng lo!
Lúc đó tôi chỉ mong rằng cậu sẽ giữ tôi lại, sẽ nắm tay tôi mà nói: "Không, Thanh đi với Tú đi! Thanh hãy học với Tú, đừng học ở đây!". Nhưng cậu đã không làm thế, cậu chỉ ôm chặt tôi vào lòng, nói nhẹ:
- Hãy học tốt nhé, bạn tốt của Tú!
Trong vòng tay ấm áp của cậu, nước mắt tôi tuôn rơi xuống vai áo cậu. Tôi thấy Tú rùng mình, chắc cậu đã cảm nhận giọt nước mắt lành lạnh trên vai.
Tôi ôm cậu chặt hơn. Tôi ước, mãi ôm cậu như thế này.


~~o0o~~



Thời gian đã trôi đi 5 năm từ ngày tôi và Tú từ biệt bên bãi biển. Có lẽ, giờ anh đã là một chàng trai khỏe mạnh, giỏi giang và có bên mình một người bạn gái xinh đẹp tên là Phương Huyền. Nhưng tôi vẫn muốn đi tìm anh. Tôi muốn quay trở lại ngôi trường đó, có thể anh không còn nữa, nhưng kỷ niệm bên anh vẫn sẽ mãi còn. Kỷ niệm ấy còn, thì chắc hoa bằng lăng kia vẫn mãi ở lại, mang hình ảnh của anh về bên tôi mãi mãi. Anh là của Phương Huyền, nhưng kỷ niệm của anh, thì là mãi mãi của tôi.
Tôi nhận ra, mùa hè ấy, tôi đã thích anh...
Hoa bằng lăng tím dịu dàng vẫn rơi vào giỏ xe...
[Xem tiếp...]


Nụ Hôn Trong Gió




I. Tình yêu là gì?

“Tóm lại, tình yêu là gì?”

Tôi giật mình tỉnh dậy vào một buổi sáng sớm chớm thu và trong đầu mình văng vẳng câu hỏi đó, lờ mờ nhận ra rằng, mình chính thức từ bây giờ sẽ trở thành kẻ độc thân. Như vậy có nghĩa là việc đổi relationship trên facebook là việc cần phải làm đầu tiên mà tôi nghĩ ra được. Thức dậy sau một đêm đầy nước mắt, hậu quả sau lời chia tay của Minh, người mà bây giờ chính thức không còn là người yêu của tôi nữa mà sẽ là “người yêu cũ”. Vậy đó, cái từ “cũ” đôi khi cũng chỉ cách nhau có vài tiếng đồng hồ kèm theo vài lời giải thích chẳng đầu chẳng cuối.

Tôi trườn mình khỏi chăn, đứng dậy, hai tay bóp lấy gáy mong cơn đau nhức đừng có hành hạ mình và đi vào nhà tắm. Nhìn bộ mặt của mình vẫn còn những vệt mascara và còn nguyên phấn trang điểm từ tối qua, tôi thấy mình thật thảm hại. Việc trang điểm thật lộng lẫy để đi gặp Minh – kẻ giờ đã trở thành người yêu cũ của tôi là việc ngu ngốc nhất tôi đã từng làm để sau đó khóc lóc và đem khuôn mặt bự phấn ấy lên giường suốt cả một đêm. Nhưng ít ra thì tôi vẫn cảm thấy vui vì phần nào khi chia tay người yêu cũ thì vẻ ngoài của tôi vẫn chỉnh chu và chẳng có gì đáng để anh ta phải thương hại. Tôi thảm hại ra sao chỉ mình tôi biết là đủ thôi.

Như vậy là tôi đã kết thúc mối tình của mình sau một năm hai tuần gắn bó với Minh. Tôi thừa nhận tôi và Minh khác nhau nhưng điều đó cả hai chúng tôi đều biết khi bắt đầu mối quan hệ này. Tôi 20 tuổi, cái tuổi để đi chinh phục cả thế giới với lồng ngực ấm nóng và một trái tim đầy nhiệt huyết. Tôi thừa nhận tôi đã yêu Minh trước và làm mọi thứ để chinh phục anh ấy. Và khi chia tay, Minh lại là người nói điều đó với tôi trước. Nếu không muốn nói một cách thương hại thì tôi chính xác vừa bị bạn trai đá. Nghe thật đau lòng làm sao!

Tôi vẫn còn nhớ tôi đã yêu Minh vào mùa hè, tôi theo Vy – cô bạn thân của mình đi nghỉ mát trong chuyến du lịch của công ty riêng của gia đình Vy. Trong đoàn đó có Minh và lần đầu tiên tôi nhìn thấy Minh là khi anh ấy đi từ dưới biển lên, ánh mặt trời lấp lánh như chiếu sáng cả khuôn mặt anh. Mọi thứ thật tuyệt, dường như tất cả là sự sắp đặt trước vậy.

Tôi đã yêu Minh từ cái nhìn ấy và sau đó dùng mọi “thủ đoạn” của một đứa con gái để được tiếp cận anh. Gọi là thủ đoạn có vẻ hơi ghê gớm nhưng tôi là người chủ động trước. Sau chuyến đi biển, tôi khẽ mỉm cười đầy nham hiểm khi gục đầu vào vai anh trong suốt quãng đường về thành phố. Vy vẫn bảo tôi thật là cao tay khi “vợt” được Minh, kẻ mang tiếng lạnh lùng và cứng nhắc nhất.

Và rồi chúng tôi yêu nhau vào mùa thu, giữa những đợt nắng mỏng tang trải dài trên từng con phố. Lời yêu anh có trao cho tôi không tôi chẳng còn nhớ nổi nữa, nhưng giữa hai trái tim đang cùng chung một nhịp mọi thứ đâu có quan trong gì. Tôi biết là tôi yêu anh và anh cũng vậy. Chúng tôi đã bắt đầu một mối quan hệ tình cảm như thế, rất nhẹ nhàng và rồi khi chia tay cũng chẳng quá nặng nề. Rõ ràng tôi đã từng thích anh đến phát điên và làm mọi thứ để có được anh, nhưng vẻ ngoài lịch lãm kia lại là một khoảng không đen mà tôi không thể nào khám phá được.

- Chuyện của anh và em có lẽ chỉ là một cơn say nắng!

Minh đã nói với tôi như vậy trong hôm chia tay.

Hóa ra say nắng người ta có thể say trong suốt một năm hay sao? Hóa ra cơn say nắng quá dài như vậy mà tôi vẫn tưởng là ngắn! Hóa ra tôi và anh với quãng thời gian đã qua đi không gọi đó là tình yêu được hay sao? Giờ ôm mặt và bộ dạng này của mình, tôi chẳng thể nào định nghĩa được tình yêu là gì?

Rốt cuộc, tình yêu là gì cơ chứ? Ai có thể trả lời cho tôi được không?
II. Sau một cơn say
Sau hai tuần chia tay Minh tôi vẫn ngỡ như mình đang mơ. Mọi ký ức của một năm trước bỗng chốc trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Mọi kỷ niệm và con đường chúng tôi đã đi cùng nhau bỗng chốc ào về như gió. Những buổi sớm mùa Thu thế này vẫn khiến lòng tôi chẳng thể nào ngừng nhớ về anh. Tôi khẽ giật mình, giờ đây Minh đã không còn là của tôi nữa, chúng tôi đã không còn là người yêu.

Tôi yêu Minh khi vừa bước vào tuổi 20 còn anh vừa qua tuổi 24. Tôi là một đứa con gái khá bướng bỉnh và yêu sách, còn Minh, anh là người trầm tĩnh, chững chạc khác với cái tuổi đôi mươi của một người đàn ông. Minh có rất nhiều những qui tắc trong cuộc sống còn tôi thì không. Với tôi, thích là làm, chẳng hề có bất kỳ một quy tắc nào cả. Từ nhỏ mọi phép tắc dường như không thể nào áp dụng được lên con người tôi. Nhưng khi đến với Minh, tôi có cảm giác mình khẽ nép vào người anh, mọi quy tắc anh đưa ra đều có cách lý giải mà khiến tôi phải “đầu hàng” khuất phục.

Tôi đã từng nghĩ yêu nhau thì phải thích nghi với một nửa còn lại của mình nhưng hình như tôi đã lầm. Mọi người đã nói rằng tôi giống như một cơn gió, luôn thích thay đổi và ngao du. Và vì thế, những quy tắc trong cuộc sống là điều hoàn toàn vô tác dụng. Nhưng khi yêu Minh, tôi đã tin vào những quy tắc, ví dụ như việc anh luôn luôn chỉ nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi vào một giờ cố định, anh luôn hẹn tôi vào những ngày được sắp đặt trước trong thời khoá biểu của mình. Anh luôn luôn chỉ thích vào những nhà hàng yêu thích và cũng chỉ ngồi một cái bàn quen thuộc duy nhất. Tóm lại, Minh là tuýp người không muốn thay đổi, khác hẳn với một đứa con gái như tôi luôn muốn thử và luôn
muốn được trải nghiệm mọi điều.



Tôi có cảm giác rằng Minh giống như mặt đất, mãi hiền hoà và bao dung, mãi là chốn để cơn gió nhỏ như tôi dừng chân. Nhưng tôi đã lầm, mặt đất mãi mãi là nơi chẳng hề suy chuyển, còn gió, dừng chân rồi sẽ bay sẽ tung tăng mọi miền. Và tôi đã kịp nhận ra điều đó sau lời chia tay quá đỗi nhẹ nhàng. Có thể, chúng tôi đã không còn có điểm chung và còn mọi cố gắng để hoà hợp với nhau nữa. Nhưng chẳng thể nào tin được rằng trái tim tôi vẫn nhức nhối khi mọi ký ức có anh ùa về.

***
Tôi đăng ký khoá học làm biên kịch của trường Sân Khấu Điện Ảnh, khoá học chỉ diễn ra hai tháng vào các ngày cuối tuần. Tôi học đại học ngành quản lý kinh tế nhưng sở thích của tôi là hàng ngày quanh quẩn xem những bộ phim và tìm cách “bóc tách” nó như một điều thích thú. Tôi cũng thích viết và xây dựng lên thế giới nhân vật, trong đó mình là người nắm giữ số phận họ. Với phim ảnh, mỗi lần cùng nhau đi xem phim với Minh, anh thường im lặng còn tôi miệng chẳng thể nào ngừng nhận xét các chi tiết “đáng lẽ phải như thế này, đáng lẽ phải như thế kia”.
Nhiều lần tôi nói với Minh rằng sẽ đi học thêm về biên kịch, anh cười và khẽ cốc nhẹ vào đầu tôi nói rằng:“Em viển vông quá, hãy sống một cách hiện thực hơn và tập trung vào những gì đang có“. Tôi không thấy được sự chia sẻ và đồng cảm từ anh nhưng vẫn làm theo anh nói. Tôi bỏ ý định đó và nghĩ về một tương lai như anh đã lên kế hoạch trước. Ra trường, tìm một công việc đúng ngành, phấn đấu để có chỗ đứng và tiền bạc, rồi sau đó mới là tình yêu. Tôi khẽ gật đầu và rồi cố gắng vì những gì anh đã vạch sẵn ra cho mình, dù sao thì những gì được lập trình sẵn cũng tốt cho tương lai khi yêu anh tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng giờ, anh không còn là người yêu nữa, tôi lấy lại ước mơ và niềm yêu thích của mình. Và điều quan trọng là tôi muốn được thử sức với một lĩnh vực đầy tính nghệ thuật mới lạ.

Lớp học có hơn 20 người, chủ yếu là những bạn sinh viên ngành ngôn ngữ, báo chí và các chuyên ngành về lý luận văn học. Cũng may những truyện ngắn của tôi được đăng trên các báo là yếu tố để tôi có thể lọt qua vòng sơ loại.

Nhìn hồ sơ của tôi, cô chủ nhiệm gỡ cặp kính xuống rồi mỉm cười nói:
- Học quản lý kinh tế nhưng thích được làm biên kịch điện ảnh. Tôi rất thích đam mê này của em!

Tôi khẽ cảm ơn cô rồi cầm tờ giấy điền các thông tin với một niềm vui nho nhỏ.

Cô phụ trách lớp có mái tóc đã hoa râm, tôi đoán chắc cũng tầm tuổi như bố mẹ tôi vậy. Mặc dù mái tóc đã ngấm màu thời gian nhưng khuôn mặt cô vẫn toát lên vẻ trẻ trung và quý phái. Lần đầu tiên tôi được nghe động viên về việc tôi đã quyết định theo đuổi mặc dù nghe có vẻ hơi viển vông. Trước đó Minh thường coi đó là việc trẻ con mà tôi thích trong chốc lát và rồi sẽ chán nhanh. Nhưng quả thật, lần này tôi có hứng thú ngay từ khi bắt đầu và nếu không thử thì có lẽ tôi sẽ tiếc nuối cả cuộc đời vì mình đã không dám làm những gì mình thích. Đôi khi để sống thật với cảm xúc của mình còn là một quá trình đầy biến động và nhiều tranh cãi. Tôi đã mất nhiều thời gian để nghiệm ra điều đó.

Buổi học đầu tiên tôi há hốc mồm khi được lắng nghe về các thể loại biên kịch, cách kết cấu và lối dẫn dẵn như thế nào. Giảng viên của chúng tôi cũng là những người đi trước và có được vị trí đứng trong làng biên kịch hiện nay. Cô giáo nói với chúng tôi rằng: Nghề biên kịch là một nghề nhìn vào có thể là hào nhoáng nhưng nếu dấn thân vào rồi thì phải có một tinh thần thép để đứng vững. Mọi sản phẩm của bạn tạo ra là cách mà bạn truyền tải trái tim mình đến mọi người và đôi khi những gì các bạn dựng lên lại là tạo nên cuộc sống cho người khác.
Hãy đem cả thế giới và cả cuộc sống vào đó! Tôi chăm chú nuốt từng lời nói như sợ chúng lọt ra ngoài mất, hóa ra đây là một công việc mang nhiều sứ mệnh đến như vậy. Tôi nghe thấy trái tim mình rạo rực với những ý tưởng và khao khát được thỏa sức vùng vẫy trong ước mơ của mình.

Buổi học kết thúc sau 4 tiết giảng không ngừng của cô chủ nhiệm, cô hiện là một biên kịch có tiếng trong giới điện ảnh. Học viên ai cũng hào hứng và phấn khích, riêng tôi, cố đợi cả lớp về hết thì lon ton đến gặp riêng cô để trò chuyện vài phút.

- Thưa cô!- Tôi tiến đến gần khi cô đang thu đồ đạc để chuẩn bị về.

- Có vấn đề gì không em? Cô giáo nhìn tôi rất dịu dàng.
- Thưa cô, em muốn nói rằng buổi học của cô em rất thích ạ.
- Cô cám ơn em. Hai cô trò ta cùng đi cùng nói chuyện nhé!

Tôi bước theo cô, tôi bày tỏ một số quan điểm của mình về những gì cô đã giảng và quả quyết rằng, mình sẽ theo đuổi ước mơ này đến cùng.
Tôi thừa nhận với cô mình là dân ngoại đạo không được rèn luyện bài bản về văn chương nhưng tôi khẳng định với cô rằng mình đủ đam mê để theo đến cùng. Và những thiếu sót đôi khi sẽ là động lực để tôi cố gắng. Cô giáo nhìn tôi và khẽ mỉm cười, cô động viên và hi vọng sẽ sớm nhìn thấy được tài năng của tôi ở lớp học.

Tôi về nhà, lên mạng tìm kiếm mọi thứ tài liệu và mọi thứ liên quan đến biên kịch. Đúng là trước đây tôi vẫn thường “bóc tách” mọi thứ từ phim ảnh nhưng quả thực điều đó chưa thể đủ. Đó là tôi mới chỉ đứng trên phương diện khách quan và theo cảm tính. Việc học và tiếp cận bộ môn này quả thật lượng kiến thức của tôi chỉ giống như giọt nước với đại dương, còn đam mê của tôi, tâm huyết của tôi. Tôi sẽ chất cao như núi Thái Sơn. Tôi khẽ mỉm cười với quyết tâm cao ngất của mình.
***

Sáng chủ nhật, Vy hẹn tôi ở quán Bơm, cô gái này lúc nào cũng đúng giờ. Tôi đến đã thấy Vy ngồi đó từ bao giờ. Vy mặc váy trắng, áo khoác bò cá tính, tóc búi cao và trang điểm nhẹ nhàng.

- Xin lỗi, lần nào cũng bắt cậu đợi!- Tôi mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.

- Hì, tại tớ đến sớm thôi.- Vy cười hiền.

- Sao hôm nay lại hẹn tớ ra thế này? Theo tớ thì điều này không bình thường chút nào.- Tôi nháy mắt lém lỉnh.

- À, muốn gặp cậu một chút trước khi đi.
- Hả, đã đi rồi sao?- Tôi há hốc mồm.

- Không, tớ chưa đi Úc, sao đi nhanh thế được khi mà visa còn chưa cấp chứ. Tớ đi Cát Bà 2 tháng để quản lý resort, sau đó tớ mới đi. Hồ sơ xin bảo lưu ở trường tớ làm xong rồi.
- Vậy hả? Làm tớ hết hồn. Sao không ở đây bù khú với tớ rồi mới đi Úc có hơn không? Ra ngoài Cát Bà làm gì? Ở đó không có tớ đâu, cậu sẽ buồn chết đó. – Tôi vênh mặt lên vẻ giận dỗi.

- Hì, tớ muốn thư giãn đầu óc một chút thôi!

Vy là bạn thân với tôi từ tiểu học, chúng tôi ở chung phố, hồi bé tý bố mẹ vẫn thường phân chia đưa đón hai đứa. Cấp hai chúng tôi chung trường nhưng khác lớp. Cấp 3 thì học khác trường còn lên đại học mỗi đứa một nơi và một ngành học khác nhau. Tôi vẫn thường gặp Vy ở café Bơm này. Quán café lần đầu tiên hai đứa lang thang trên đường Phùng Hưng rồi quyết định vào vì cái tên rất lạ, sau đó, mọi lần khác cứ hí hửng hẹn nhau ra Bơm ngồi. Chẳng biết vì tên của nó rất lạ hay chúng tôi thích cái không gian của quán nữa. Mỗi lần tôi chỉ cần nhắn cho Vy “quán cũ nhé!” thế là Vy hiểu ngay tức thì. Và sau nhiều năm tôi và Vy cũng chưa có ý định đổi sang một nơi khác để gặp nhau.

Vy chuẩn bị cho chuyến du học sang Úc chuyên ngành Quản trị khách sạn. Gia đình Vy rất khá giả, bố có một công ty tư vấn về tài chính và là chủ một resort ở Cát Bà. Cô mới 20 tuổi nhưng là con gái độc nhất của gia đình nên mọi việc dường như Vy phải chịu trách nhiệm và gánh vác trên vai mọi việc. Cô sẽ được thừa hưởng khối tài sản kếch xù từ resort đó nên phải biết điều hành nó ra sao.

Vy có một dáng người thanh cao, đặc biệt Vy hát rất hay, từ nhỏ cô ấy đã được học piano, thanh nhạc. Vy yêu âm nhạc và muốn được đứng trên sân khấu nhưng sự kỳ vọng của gia đình khiến Vy phải từ bỏ mọi thứ. Vy đã từng được lọt vào vòng trong của một cuộc thi tìm kiếm tài năng âm nhạc nhưng rồi phải bỏ dở bởi năm đó khủng hoảng kinh tế khiến công ty của bố cô đứng trên nguy cơ phá sản, rồi mọi bê bối từ resort khiến Vy không thể nào sống cho ước mơ của mình. Tôi tiếc cho Vy, cho ước mơ của cô ấy, cô gái này lúc nào cũng mang đầy trọng trách. Và Vy cũng là người hiểu tôi nhất như biết rõ nhất về mối quan hệ giữa tôi và Minh.

- Tớ sẽ đi 2 năm chắc 2 năm sẽ chẳng được ngồi ở Bơm như thế này rồi. Vy nói tiếc rẻ.
- Cậu lúc nào cũng mang trong mình quá nhiều trách nhiệm.
- Ừ, nhiều khi tớ ước tớ không phải là tớ. Tớ ước được sống như cậu.

- Tớ á? Vì sao cơ?
- Cậu rất tự do. Như là gió.

Tôi giật mình, đã rất nhiều lời khen ngợi dành cho tôi vì tôi là một đứa sống có cá tính. Việc yêu ghét rõ ràng và đôi khi không thích sự ràng buộc. Có lần Vy đã bảo tôi giống như gió, được bay nhẩy và tung tăng làm mọi điều, được đi mọi nơi mà tôi thích. Tôi hoàn toàn khác với cô ấy. Hóa ra, tôi đang tự do và hạnh phúc. Thế mà điều này bản thân tôi lại không hề biết.

- Minh và cậu dạo này sao rồi?- Vy hỏi, cố nói với tôi bằng một giọng bình thường nhất có thể.

- Sao răng gì nữa, giờ bọn tớ đã là người yêu cũ.- Tôi vẻ trả lời tưng tửng.

- Nghe ba từ “người yêu cũ” phát ra từ miệng cậu mà thật chát chúa.
- Thì sự thật là như vậy mà, tớ nhận ra rằng tớ rất khác Minh.
- Tớ đã thấy điều này ngay từ khi hai người bắt đầu.
- Vậy sao cậu không can ngăn tớ?
- Can ngăn sao được khi cậu và anh ấy đang say?

“Say!”. Đúng rồi, tôi và Minh đã say. Và khi tỉnh lại mọi thứ giống như vừa trải qua một cơn say xỉn. Hậu quả của nó thật kinh khủng, tôi cũng chẳng muốn nhớ đến nữa. Nhưng, dư âm về cơn say với tôi vẫn còn, tôi vẫn còn choáng váng một chút khi nhớ về anh. Tôi là người bị… đá trước cơ mà!



Trước khi tôi và Minh yêu nhau, Vy và Minh cũng có một mối quan hệ tốt đẹp. Minh là trưởng phòng quản lý dự án của công ty bố Vy, cô ấy luôn coi Minh như một người thầy. Hàng ngày, ngoài việc học trên lớp, Vy phải đến công ty để thực tập. Mối quan hệ của Minh và Vy trước khi tôi xen vào là “thầy- trò”. Tôi hỏi Vy và Minh thì hai người luôn dành những từ ngữ rất tốt đẹp về nhau. Từ đó tôi cũng không hỏi Minh về Vy nữa, với hai người đó khi đi chung với tôi họ luôn giữ một thái độ rất chừng mực, khác với tôi suốt ngày chành chành chọe chọe nhí nhố trêu chọc. Có lẽ, Vy và Minh giống nhau, ít ra là về thái độ thể hiện trước mặt tôi, một thái độ rất quy tắc.



Hai chúng tôi khép lại câu chuyện ở đó. Cuộc sống của Minh tôi cố tình để không hỏi qua Vy. Nếu còn hỏi có lẽ tôi sẽ sống những ngày tháng chỉ chăm chăm nhìn vào anh ấy, chỉ chăm chăm xem anh ấy ra sao. Trước khi tôi và Minh yêu nhau, chúng tôi không có nhau, tôi vẫn hạnh phúc sống hàng ngày thì cớ làm sao sau khi chúng tôi chia tay tôi không thể sống như thế? Cuộc sống sẽ cứ trôi qua và tôi cũng còn rất nhiều thứ để làm ở phía trước, hiện tại gần nhất là café với Vy và mọi cố gắng trong khóa học biên kịch của tôi.
[Xem tiếp...]


Nắm giữ một trái tim



Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn đến gai người. Cảm giác khi mở mắt ra càng trở nên hoang hoải, chống chếnh.

Có người nói “Con người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi thức dậy”. Linh thấy đúng quá chừng. Trong đầu dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ, tay chân bải hoải, mụ mị cả đi. Muốn bật dậy nhưng đầu nặng trĩu, quay cuồng bởi những suy đoán. Màn máy tính bật sáng, online một cánh vô thức. Đèn báo có thư đến.

“Linh à!

Hải Anh đi rồi, hai ngày trước. Anh phải đi thôi để giải thoát có thế em mới không tiếp tục chịu tổn thương.

Anh yêu em đó là sự thật, nhưng anh không được lựa chọn. Nếu không đi anh sẽ nổ tung mất, vì lo lắng cho anh, cho em và…cho cô ấy.

Hải Anh – đó là một dòng chảy khác với những dòng chảy thông thường. Nếu là nước, gặp đá nó sẽ luồn qua khe mà chảy, nhưng một dòng nước trườn qua đá, quăng mình từ trên cao xuống để bọt tung trắng không trung, đó mới là Hải Anh. Cô ấy như một cây mầm lách ra từ khe đá để sống, cô độc và thách thức. Bản thân cô ấy không thể làm khác được. Ai sinh ra cũng có số mệnh. Theo lẽ thường, ai cũng có một bàn tay để nắm lấy khi yếu mềm. Nhưng số mệnh của Hải Anh mãi không thể nắm được bàn tay dành cho mình.

Nếu có thể gần Hải Anh, anh tin em cũng làm như anh bây giờ. Với một cô gái trẻ nếu có một đời sống nội tâm phiêu linh, một tâm hồn tha hương mãi không thể có bến đỗ: Đó là một số phận bất hạnh.

Nếu anh yên tâm về bên em tức là anh độc ác với cả ba chúng ta. Hải Anh cũng giống như em, không yêu cầu ở anh bất cứ điều gì. Nhưng chính vì vậy anh càng cần phải có trách nhiệm với cả hai. Cô ấy chỉ còn hai tháng nữa thôi. Anh muốn hai tháng cuối cùng, cô ấy được sống như lẽ thường một người con gái bình thường được hưởng.

Yêu em!”

Linh thấy hình như mình đang mơ bị rơi từ một tầng cao, rơi mãi, rơi mãi vẫn không chạm được tới đáy. Toàn thân ngập đầy cảm giác chênh vênh như phóng xe từ một con dốc cao với tốc độ lớn.



Căn hộ với giàn hoa tigôn xanh mướt lá ngoài ban công vẫn ấm sực mùi của anh. Tàn thuốc hút dở bị dập vội, túi thức ăn cho cá vẫn mở, đặt ngay cạnh bể. Bản thiết kế anh bảo hai hôm nữa phải giao nộp còn vẽ dở. Chiếc áo sơ mi kẻ Linh nhắc anh thay hôm qua còn treo trên mắc phòng tắm chờ giặt. Tất cả đều im lìm, yên lặng. Mọi dấu hiệu đều cho thấy một cuộc sống bình thường sẽ tiếp diễn vào ngày hôm sau. Nhưng chủ nhân của nó giờ biến mất, như kết quả của sự thôi thúc đột ngột không thể cưỡng lại. Người đi dù chưa biết phải đi đâu nhưng ít ra còn có một mục tiêu cụ thể để kiếm tìm, đeo đuổi. Còn người ở lại, có nơi để đi, có nhà để về nhưng vô định đến đáng thương. Làm sao để tiếp tục, làm cách nào để vượt qua? Linh không hiểu, không làm cách nào để có thể đồng cảm với kiểu yêu của anh với mình, kiểu nhớ thương, hoài vọng với một miền xưa cũ vốn biết chắc sẽ chỉ có khổ đau. Hải Anh là điều gì trong tim anh? Vết thương có thể lành, nhưng còn vết sẹo nó để lại mãi không thể mất đi được sao?

Nhớ lần đầu tiên gặp Hải Anh, cô linh cảm người con gái này sẽ là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời mình.

Phòng hát ồn ã tiếng nhạc. Mọi người nói chuyện với nhau bằng tiếng cười, ào ào chào hỏi qua quýt rồi nhanh chóng hòa vào cuộc vui như thể chào hỏi giữa họ là quá khách sáo và xa lạ. Anh sôi nổi, nhiệt thành khiến sự xuất hiện của Linh bớt lạc lõng, thậm chí là gây chú ý. Anh luôn như thế, nhẹ nhàng đủ để Linh thấy được yêu thương, mạnh mẽ đủ để Linh thấy mình nhỏ bé. Một niềm tin chắc chắn rằng anh đến với Linh là kết quả của sự suy nghĩ chín chắn và có trách nhiệm. Cô tự thấy mình xứng đáng nhận được tình yêu đó sau hai năm chờ đợi. Nhiều lúc nghĩ lại, Linh chẳng biết mình dũng cảm hay là ngốc nghếch. Chỉ chờ thôi chứ không hy vọng, như thể không làm khác được, không quên nên phải nhớ. Đơn giản vậy thôi!



Cửa phòng chợt mở, ánh sáng ùa vào ôm gọn một dáng người nhỏ nhắn, theo sau là Nam - bạn thân của anh. Ai cũng ồ lên, tiếng hát im bặt. Mọi người chào đón bằng tất cả sự vồn vã. Anh chàng đang nghêu ngao hát nói luôn vào mic: “Oa, Hải Anh hả, muốn con gái lớp này tức điên lên vì ghen tỵ hay sao. Bạn ngày càng xinh đấy nha.”

Một luồng điện xẹt qua làm đầu Linh đông cứng lại, cánh tay đang ôm trong lòng khẽ giật lên bất ổn. Thì ra đây là Hải Anh, người con gái khiến trái tim anh đóng băng trước tình cảm của Linh suốt hai năm. Bức vách vô hình, Linh luôn mơ hồ nhận thấy giữa mình và anh đang hiện diện rõ ràng trước mắt. Chưa khi nào sự im lặng của anh lại làm Linh nhói buốt đến thế.

Chị ngồi ngay phía đối diện, bàn tay với vết sẹo dài hiện ra trước mặt anh. Trong mắt anh, chẳng thấy gì khác ngoài nỗi nhớ nhung kìm nén. Thoáng thấy ngón tay anh khẽ ẩn sâu như muốn siết chặt thêm nữa. Trong khoảnh khắc, Linh thấy mình không còn tồn tại nữa.

- Lâu rồi mới gặp, Trung khác quá! - Chị khẽ nhoẻn cười. Ánh nhìn kia sao dịu dàng quá đỗi và nụ cười thì…

Ký ức trong Linh ùa về. “Em có biết là lúc cười trông em tuyệt lắm không, thêm chiếc răng khểnh nữa thì hoàn hảo.” Anh nói với vẻ si mê lộ liễu khiến tim Linh như muốn tan chảy. Cô vui đến mấy tuần sau, ngày nào cũng ngồi trước gương và cười một mình, ngắm một mình. Giờ Linh mới hiểu đó không phải là một lời khen, đúng hơn nó là niềm khao khát, nỗi nhớ nhung, mong tìm lại hình dáng cũ của một người chưa bao giờ cũ trong anh - kể cả khi đã yêu Linh. Ngay cả Linh cũng thấy mềm nhũn trước nụ cười ấy, huống chi… Không thể phủ nhận chị sở hữu một nụ cười nhiều người phải mơ ước. Nó bao chứa một nét cuốn hút lạ lùng.

Lòng Linh ngợp lên những cảm xúc xáo trộn, vừa muốn rời khỏi nơi đó, lại vừa muốn ở lại để xác định rõ một điều, một điều kể cả khi ngủ cô vẫn miên man tự hỏi.

Bất thần, bàn tay với vết sẹo dài trên mu bàn tay lướt sang phía Linh, đôi mắt mở to. Linh nhìn thấy trong đó có điều gì rất tối, nhiều u uất được gửi đi trong ánh nhìn. Chị thoáng ngỡ ngàng sau lời giới thiệu của anh về Linh. Nhưng trong tích tắc, miệng chị lại mở rộng:

- Trung à, cuối cùng cũng có người trói được chân rồi.

- Em thật xinh. - Quay sang Linh, chị nói.

Bất giác tay Linh bị siết chặt suýt nữa bật lên thành tiếng. Chị vội thả ra, hơi thảng thốt giống như nhận ra mình vừa làm một việc vô thức.

Nam ghé sát lại và chị bị cuốn đi, hoà vào câu chuyện của mọi người. Nam quan tâm đặc biệt đến chị, Linh nhận rõ điều đó khi anh khẽ gỡ ly rượu trên tay chị xuống, khi anh cúi thật thấp xuống tóc chị, và cánh tay luôn trải rộng trên thành ghế phía sau. Có lúc mái đầu chị ngã ra sau, tóc xõa kín bàn tay anh. Vẻ si mê lộ rõ trên mặt, trong mắt Nam. Còn chị dường như cố tình không bận tâm đến điều đó, buông lơi hành động mà vẫn tạo ra sự lạnh lùng cần thiết, một sự lả lơi thông minh.

Tan tiệc, anh đưa Linh về, tới nhà, anh bị bố Linh giữ lại. Bố quý anh. Nhìn anh cười tiếp chuyện bố, Linh chỉ muốn oà khóc. Vừa phải làm vui lòng Linh, vừa khổ sở đè nén nỗi nhớ đến khắc khoải một người, nghĩ vậy lòng Linh như muốn thắt lại.

Tiễn anh ra ngõ, Linh cố cười:

- Hôm nay em rất vui, bạn anh ai cũng dễ gần, chị Hải Anh…

- Anh xin lỗi. Anh cần một chút thời gian nữa.

- Anh đừng áy náy. Bao lâu nữa em cũng chờ, chỉ cần anh được sống thoải mái.

- Anh cũng không muốn như thế này mãi. Hai năm rồi, giờ mới gặp lại một lần.

- Lúc chờ xe, em tình cờ nghe thấy chị Hải Anh nói chuyện với bạn. Hình như chị ấy vẫn chưa yêu ai. Có phải anh còn…

- Không, ngay từ đầu đó đã là một mối tình bế tắc, không hy vọng rồi. Anh không…

- Em hiểu rồi. Không phải anh hy vọng mà là anh chưa yên tâm? Anh sợ rằng trong khi bên cạnh anh có một người để chia sẻ thì chị ấy vẫn chỉ một mình?

Chưa dứt câu nước từ đâu kéo nhau dâng đầy trong mắt. Anh khóc - không có nước mắt, nhưng Linh biết anh đang khóc và đau hơn Linh nhiều lần.
Đó là lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối cùng Linh gặp Hải Anh. Ngắn ngủi nhưng dấu ấn để lại dai dẳng đến mãi sau này. Không đầy một tuần sau, Linh nhận được e - mail của anh. Vào một buổi sáng, khi vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ dài thấy mình bị rơi trong không trung vô tận, vô cùng.

Gió đêm lanh lảnh luồn thốc vào mớ tóc dày, những sợi tóc mới cắt quất vào má nghe rát quá chừng. Linh ngồi bó gối trên bậu cửa, khuôn mặt xanh bởi ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào. Mỗi lần thấy tinh thần bất ổn Linh đều đi cắt tóc, như một cách tự “lên dây cót tinh thần”. Trước đây, phương pháp ấy khá công hiệu. Thế nhưng, mái tóc chấm gấu áo cắt mãi giờ gần sát cổ mà mỗi lần cắt xong, chỉ thấy lòng thêm trống trải, lơ lửng như chiếc thuyền giấy bất định trên dòng nước miên man chảy.

Hai tháng kể từ ngày anh đi…

Hai tháng nhường chỗ cho hạnh phúc của một người được tỏa sáng và không biết bao nhiêu tháng ngày về sau để hàn gắn. Giờ này họ đang ở đâu, linh hồn ấy hòa vào núi rừng bạt ngàn hay chưa?

Hai tháng qua không biết anh có tìm được Hải Anh không, hay giờ này vẫn lang thang đâu đó mòn mỏi tìm. Lần cuối gặp, Linh nhớ anh nói: “Là cô ấy tình nguyện đi tới một nơi chỉ có rừng và núi. Một khi tâm hồn không muốn và không bị trói buộc thì việc ở đâu cũng như nhau thôi”. Như thế làm sao anh gặp được tâm hồn ấy?




Hai tuần trước, gặp Nam, thấy anh buồn. Anh bảo sẽ vào miền Tây, công ty anh có chi nhánh trong đó, đi để mong nén được mối cảm tình đau đáu trong lòng.

Một ngày trước khi biến mất, Hải Anh nói sẽ mở lòng với Nam. Nhưng, cũng như Trung, chị biến mất trong khi mọi dấu hiệu cuộc sống đang diễn ra bình thường. Nam bảo đáng nhẽ người đi tìm Hải Anh phải là anh, nhưng anh biết chỉ có Trung mới có thể kìm giữ và xoa dịu được tâm hồn cô ấy, từ trước đến nay vẫn thế, bao năm vẫn vậy. Căn bệnh Hải Anh mắc liên quan đến tinh thần, một dạng khác của trầm cảm, nhưng nguy hiểm như một loại ung thư.

Lúc chia tay, Nam nắm lấy vai Linh, chao chát nói: “Có những kiểu yêu dẫu biết rằng đau đớn nhưng vẫn không thể khác được. Ngay từ đầu, yêu Hải Anh, anh tự dặn lòng mình như thế, nhưng không sao níu giữ được vào tay mình. Trung là người có trách nhiệm, cậu ấy sẽ quay về, em phải tin như thế. Cố lên em à!”

Chưa bao giờ Linh để mình yếu mềm như vậy, cô khóc nức nở trong lòng Nam. Nam đi là Linh mất đi một điều gì đồng cảm, ít ra anh cũng là người ở lại, giống như Linh, đều là những dải đất hoang vắng ngóng đợi, chờ trông một cái gì không rõ, mơ hồ, nhàn nhạt đến điên người.

Nhiều đêm Linh lặp đi lặp lại một giấc mơ giống nhau. Cô thấy một dòng cát nhỏ từ trên cao, từng hạt từng hạt lóng lánh chảy vào tay mình. Những hạt cát mát mịn cọ sát vào lòng tay. Cát ngày một nhiều lên nhưng khi những ngón tay khẽ khàng khép lại thì chúng lại từ từ chảy tuột vào không trung và Linh giật mình tỉnh giấc thấy mặt giàn giụa nước mắt.

Yêu anh, Linh cảm giác như mình đang nắm cát trong tay, không dám nắm vì sợ nó đau, nhưng cũng không nỡ bỏ bởi sợ mình đau.




Nam đi, Linh phải trông thêm một căn hộ nữa, căn hộ của Hải Anh. Lần đầu tiên bước vào thế giới của chị , Linh thấy thất vọng bởi ham muốn khám phá ngay lập tức tiêu tan. Căn hộ hầu như không có gì đặc biệt, nó đơn giản và lạ với một người con gái. Linh tìm khắp phòng cũng không moi đâu được một mảnh gương nhỏ. Phụ nữ càng đẹp càng thích soi gương, mẹ thường nói với Linh như vậy. Nếu đẹp như chị, Linh sẽ không chỉ gắn trong phòng mình một mà phải hàng chục tấm gương để quay đi hướng nào Linh cũng có thể ngắm được mình.

Chiều nay, chẳng hiểu sao cắt tóc xong Linh chạy một mạch đến căn hộ của Hải Anh. Nhìn những lọn tóc nhỏ từ từ rớt xuống, Linh bỗng thấy hờn giận một cách vô cớ. Tất cả đều từ chị mà ra. Linh muốn đập vỡ cái gì đó, muốn đốt cháy cái gì đó bừng bừng nóng lên trong người.

Trong phòng của chị, Linh thấy ớn lạnh. Dường như cái lạnh lẽo lẩn quất quanh đây từ rất lâu rồi, có thể ngay từ lúc chủ nhân của nó còn đi về nơi đây. Bất giác, Linh nhớ tới khuôn mặt chị vào buổi tối trong lần gặp đầu tiên. Lúc chờ anh lấy xe, nhìn tới nhìn lui, bỗng thấy chị đang im lặng chăm chú vào màn hình điện thoại, khuôn mặt u tịch như một vệt dài xa vắng, buồn xa xăm, cảm tưởng như chỉ cần nhìn lâu một chút nữa thôi Linh khóc theo được.

Bầu trời bên ngoài sáng và rộng. Linh ngồi lặng như thế rất lâu. Chợt cửa sổ mở tung, gió mạnh dạn lùa vào như thể chờ sẵn bên ngoài từ rất lâu rồi. Nghe thoảng tiếng leng keng rất thanh phát ra từ chiếc chuông gió treo trên khuôn cửa sổ. Chiếc chuông bé, chỉ như một ống tre mảnh, bên trong là sợi dây dài mảnh treo quả chuông, phía dưới gắn sợi duy băng đỏ như một tấm bùa cầu may. Tiếng chuông phát ra đều đặn, thanh thoát, từng giọt âm thanh khẽ khàng, mơn man cuốn lấy tâm trí Linh, xoa dịu cơn nóng bốc lên trong lòng.




Thời khắc cuối ngày bắt đầu đổ bóng. Không gian trở nên yên bình và thân quen quá đỗi, giống như căn phòng này là của Linh vậy, chẳng phải mỗi ngày Linh đều đến quét dọn, còn đội mưa đến vì chợt nhớ ra tấm ri đô phơi ngoài ban công chưa cất.

Và biết đâu, Hải Anh cũng thường ngồi như thế, tại chính chỗ Linh đang ngồi đây, lưng dựa vào cửa và hướng ra ngoài kia, mọi thứ đều tươi vui. Phải chăng đó là cách để chị vượt qua số phận buồn thảm, cô đơn từ lúc sinh ra, từng ngày từng ngày một, cho tới tận khi giã từ mọi thứ.

Linh ôm mặt nấc khan từng tiếng lớn. Cảm giác mất mát đột ngột trào lên dữ dội. Có khi nào chủ nhân của nơi này giờ đã thuộc về một thế giới khác? Có khi nào anh sẽ không còn quay lại?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần được chờ đợi là cuộc sống có ý nghĩa rồi. Làm chủ một trái tim không có nghĩa phải giữ trái tim ấy bên cạnh mình.

Có phải đó là cách mà Hải Anh nắm giữ trái tim anh suốt bao nhiêu năm qua?
[Xem tiếp...]


Giả vờ thôi!...




Anh à, lâu lắm rồi mình không nói chuyện với nhau anh có nhớ em không? Chắc không rồi vì mình đâu còn là gì của nhau... đúng không anh?
Anh có biết không kể từ ngày anh nói anh yêu cô ấy trái tim em như tan nát, bao nhiêu hy vọng sụp đổ, em như không còn là em nhưng vì yêu anh nên em tự nhủ với bản thân là sẽ quên anh...
Nhưng anh à em thật sự không thể nào quên anh được. Lúc nào em cũng nhớ đến anh và mang trong lòng mình một nỗi tuyệt vọng. Anh có biết là em buồn và đau khổ như thế nào không? Có nhiều lúc nhớ anh em rất muốn khóc nhưng em không dám khóc... vì em sợ... khi em rơi nước mắt rồi thì mãi mãi em sẽ không quên được anh...
Nói thật lòng thì em không muốn quên anh, nhưng không quên anh thì em biết làm gì bây giờ. Nếu kéo anh hay là mong anh suy nghĩ lại?... Những điều này là hoàn toàn không thể...


Bây giờ em không biết phải bước tiếp như thế nào nữa anh à, em không muốn nghĩ đến tương lai... vì em sợ tương lai của em sẽ không có anh bên cạnh. Anh có biết không? Anh là người đầu tiên cho em biết cảm giác yêu thương và cũng là người đầu tiên khiến em rơi nước mắt...
Anh à! ngay lúc này đây em đang rất muốn khóc, nhưng anh yên tâm em sẽ không khóc đâu. Em sẽ mạnh mẽ bước qua mọi chuyện...

Và mai này khi gặp lại anh em sẽ giả vờ,... giả vờ như em không còn yêu anh...giả vờ như em đã quên anh... giả vờ như đối với em anh không còn quan trọng nữa... dù thật tâm trong lòng em còn rất yêu anh...
[Xem tiếp...]


Mưa...



Mưa…
Một cơn mưa đầu hạ. Nó đến bất chợt không báo trước , nhẹ nhàng rơi trên những tán cây già cỗi.
Mưa luôn mang đến cho con người ta nhiều cảm xúc, là cảm giác nhớ nhà da diết của một sinh viên năm nhất khi lần đầu tiên xa nhà, là cảm giác nhớ người thân , nhớ bạn bè, và nhớ về mối tình đầu dang dở.
Bất ngờ! Mưa mùa hạ, cơn mưa cô đơn…
Những kí ức xưa cũ chợt ùa về làm người ta nao lòng, xao động. Đã bao lần bạn rơi nước mắt trước mưa, nhìn mưa rơi mà lòng thấy nghẹn ngào? Ai đó khóc không phải vì mưa,bởi mưa không làm bạn khóc, không làm bạn buồn, mưa chỉ giúp bạn giải toả những ấm ức trong lòng, những kìm nén bấy lâu bạn cố tình cất giữ. Bạn có thể mạnh mẽ để mỉm cười trước ai đó, cố che dấu đi những cảm xúc thực của lòng mình, nhưng khi đứng dưới mưa, con người ta cũng trở nên yếu đuối và cần được bảo vệ.




Nhiều người thường nghĩ rằng khóc chỉ làm cho ta thêm bé nhỏ. Đôi khi bạn muốn khóc , đôi khi bạn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa …lại kìm chế lòng mình. Rồi như thế, cái nặng trĩu từng ngày trong tâm hồn bạn cứ lớn thêm lên. Người buồn người khóc, trời buồn trời đổ cơn mưa.
Nhưng Bạn biết không, sau cơn mưa bầu trời trở nên cao hơn, không khí trong lành , cây cối xanh tươi hơn, lòng người theo vậy cũng trở nên sảng khoái. Thiên nhiên giống như được nhiệm màu kì diệu.
Cơn mưa mùa hạ, bất chợt xô vào lòng người những suy tư hay nuối tiếc…nhưng cũng vỗi vã ra đi rất nhanh.
Một phút lặng yên, nhắm đôi mắt lại, hít thở thật sâu và cảm nhận… bạn thấy thế nào? Hình như là lòng mình thanh thản lạ, có chút dịu mát của mưa, se se của gió và tươi lành hương hoa cỏ…
Uhm mưa mùa hạ, cơn mưa ngang qua của bộn bề cảm xúc!

[Xem tiếp...]


Nếu chia tay là một sự giải thoát



Cuối cùng thì chúng ta phải rời xa nhau như thế này sao? Một cái kết mà có lẽ cả anh và em đều không muốn. Nhưng biết làm gì được đây khi sớm muộn gì thì điều đó cũng xảy ra phải không anh? Có thể anh sẽ trách em đã quá vội vàng hay trách em không vững tin vào thứ tình cảm này nhưng đó là sự thật, bởi em không có đủ can đảm để đối mặt với anh, để đối mặt với những gì đã, đang và sẽ xảy ra. Em vẫn luôn nghĩ rằng mình mạnh mẽ nhưng giờ thì em lại đang tìm cách trốn chạy để mong giây phút sau cùng đó sẽ không bao giờ đến.

Em vẫn còn con nít lắm. Ừ thì vì còn con nít nên em sợ mình sẽ tổn thương, sợ phải nghe từ anh câu nói chúng ta không chung đường, sợ lắm khi nghĩ đến cái ngày anh rời xa em để đi đến một phương trời mới. Trong mắt anh có lẽ em là một người con gái quá hạnh phúc và may mắn phải không anh? Và phải chăng vì điều đó nên anh đã không giữ em bên cạnh anh, không để em tiếp tục làm một nửa yêu thương trong anh? Vì rằng tình yêu của ta không đủ lớn hay vì thời gian bên nhau vẫn là quá ngắn ngủi và những gì ta làm cho nhau còn chưa chứng minh được sự tồn tại của người kia trong trái tim mình nên anh phó mặc bản thân cho số phận?




Em không trách anh, không giận anh khi anh quyết định như thế đâu. Em biết gia đình mới là quan trọng nhất. Em tôn trọng gia đình anh, tôn trọng sự quyết định của anh. Thế nên, em chọn cách ra đi trong lặng lẽ như thế. Hì, không có bất kì sự lưu luyến nào vào cái ngày em rời xa nơi này, rời xa cái thành phố biển mà bấy lâu em vẫn luôn tin yêu nó. Và khi anh biết đến sự ra đi của em thì có lẽ chúng ta thật khó để gặp lại nhau, để tiếp tục trao đi những yêu thương bấy lâu vẫn luôn ấp ủ. Anh biết không, em biết rằng em vẫn chưa là gì để có thể giữ lấy anh, nhưng em không ngờ anh lại quyết định nhanh như thế. Liệu rằng khi anh đưa ra quyết định đó anh có nghĩ đến em không? Dù chỉ là một chút thôi, có không anh? Từ ngày nghe tin đó đến ngày anh cho em câu trả lời chỉ vỏn vẹn 5 ngày. 5 ngày thôi nhưng nó thay đổi toàn bộ định hướng bấy lâu mà anh từng ấp ủ, thay đổi luôn những dự định mà em đã từng nghĩ tới. Nhanh quá, nhanh đến nỗi em vẫn còn chưa hay đó là sự thật. Trong 5 ngày ấy, em đã tự dối lòng rằng yên tâm đi, anh sẽ không rời xa em dễ dàng thế đâu nhưng mọi việc không và chưa bao giờ như em thầm nghĩ.

Vỡ tan. Mọi thứ vỡ tan ngay trước mắt em khi sự thật ấy không thể thay đổi. Anh vẫn luôn dặn em phải chịu trách nhiệm với tương lai và cuộc sống của mình, nhưng giờ thì anh sao thế anh? Anh lung lay, anh không còn vững tin vào bản thân mình nữa rồi. Hì, điều đó cũng tốt thôi, bởi nó thực tế hơn cái viễn cảnh chỉ có trong tưởng tượng phải không anh? Nhưng liệu cái thực tế ấy có giúp anh bộc lộ được tài năng của bản thân mình không? Hay nó sẽ làm cuộc sống của anh trở nên lênh đênh như con thuyền trên mặt nước ấy? Suy nghĩ em không thấu đáo như suy nghĩ trong anh lúc này đâu. Có lẽ em chưa từng trải nên em không biết được sự khổ cực của cuộc sống nên đâm ra hoài tưởng xa vời. Nhưng ít ra em cũng sẽ bước vào đời với tất cả sự nhiệt huyết và niềm tin vào bản thân mình. Niềm tin trước đây em đánh mất anh đã giúp em tìm lại giờ thì niềm tin của anh đã tan biến mà em lại chẳng thể thay anh quyết định mọi thứ. Em vô dụng lắm phải không anh? Hãy trách em đi, trách em không ở lại bên anh để động viên anh, để khích lệ anh tiếp tục cố gắng xây dựng cuộc sống của mình. Cứ trách em đi vì em đã từ bỏ ngay từ khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.




Tình yêu này đến với em trong ngỡ ngàng và giờ thì nó cũng tan đi như chưa bao giờ tồn tại. Không, tình yêu vẫn đấy, chỉ có người mang đến tình yêu là đi đâu mất. Là hai con tim đang lạc mất nhau hay do hai ta đã quá mệt mỏi nên không thể giữ nhau lại như giây phút ban đầu? Em không thấy mệt mỏi khi đã yêu anh đâu. Thậm chí ta yêu nhau từ khi nào em cũng chẳng hay biết. Chỉ biết rằng ngày ngày ta vẫn bên nhau như thế, vẫn yêu thương nhau bằng tất cả con tim mình.

Có đôi lần em tự hỏi bản thân, mình yêu nhau làm gì anh nhỉ? Yêu để rồi chia tay hay để nếm trải thứ đắng cay khi học cách rời xa một người mà bấy lâu mình vẫn luôn trao vào đó niềm tin và hi vọng? Nhưng khi anh đã thực sự bước vào cuộc sống của em, thực sự cho em cảm nhận được thế nào là tình yêu, em đã thôi không còn dày vò mình trong mớ suy nghĩ mông lung của cái kết bi thảm ấy nữa. Anh của ngày xưa, anh của câu nói " Anh vẫn luôn cố gắng để gìn giữ cho tình yêu của đôi mình" đâu rồi?

Giá như anh đối xử với em bớt tốt đi, giá như anh lừa dối em để chia sẻ tình yêu của mình với một ai khác thì có lẽ em đã chẳng ngỡ ngàng như thế khi ngày hôm nay đến. Rơi. Em lại rơi sau một chuỗi những ngọt ngào của kí ức. Em nhớ anh, nhớ bình minh trên biển mà anh và em đã cùng nhau nhìn ngắm, nhớ những buổi chiều khi hoàng hôn sắp buông trải trên nền trời xa xăm anh đã nắm lấy tay em bước về phía mặt trời đang xuống, nhớ những bầu trời đầy sao mà anh từng ví như tình yêu của anh với em, nhớ những cơn mưa anh chẳng ngại ngần cùng em hòa mình vào làn nước ướt đẫm, nhớ những cơn gió thoảng qua nơi nhà thờ ngày nào còn minh chứng cho tình yêu đôi ta, nhớ những lời anh nói, nhớ nụ cười của anh, nhớ những câu chuyện cười anh kể, nhớ gương mặt anh khi lo lắng cho cơn bệnh của em, nhớ những chiếc ôm rất chặt của anh như thể sợ em sẽ đi mất, nhớ, nhớ lắm chứ anh biết không?



Giờ thì em phải tập sống không anh, tập đi lại từ đầu vì con đường khi xưa giờ chỉ còn là lối mòn vô hướng. Anh đã dặn em yêu hết lòng nhưng không được lụy. Bài học ấy em sẽ khắc ghi trong trái tim mình. Anh biết không, lắm lúc em cũng muốn dựa dẫm vào anh, muốn nói với anh tất cả những suy nghĩ trong em, muốn anh biết rằng em không hề khép lòng với những người em yêu thương nhưng chỉ với một câu nói của anh thì tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Anh có bao giờ nhận ra sự mâu thuẫn trong chính con người mình không anh? Có thể yêu một người khi không thể hiểu được người đó sao anh?

Em không hề tiếc nuối vì đã yêu anh, không hề hối hận vì đã để anh bước vào cuộc đời của mình. Vì nếu không có anh, có lẽ cho đến bây giờ em cũng vẫn chưa tìm được ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Nhờ có anh, em mới nhận ra em phải có trách nhiệm bảo vệ những người em yêu thương. Đó là gia đình em, là bạn bè em và cả anh nữa. Em trước đây ngây ngô lắm, cứ nghĩ rằng chỉ cần mình chân thành thì sẽ bảo vệ được mọi người, nhưng chị của em, chị ấy đã nói với em rằng em không thể bảo vệ được bất kì ai khi em chưa bảo vệ được bản thân mình và cả khi em chưa có tiền nữa. Anh đã có quyết định của anh, em hiểu, một phần vì bổn phận, một phần vì điều đó thực tế hơn so với những gì anh vẫn thường vẽ ra trước mắt em phải không anh? Con đường anh đã chọn sẽ thật nhiều khó khăn và thử thách, hãy vững tin anh nhé, hãy làm hết sức mình. Còn em, em cũng chưa biết mình nên làm gì ngoài việc cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa cả. Em không muốn rời xa anh đâu, em không yên tâm khi rời xa anh thế này nhưng đó là tất cả những gì em có thể làm để bảo vệ anh và bảo vệ chính em. Hạnh phúc nhé anh, cám ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em, cảm ơn anh đã thay đổi con người em, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là cảm giác yêu và được yêu.
[Xem tiếp...]


Khoảng Cách



Còn một tháng nữa là nó phải lên Sài Gòn học rồi, đậu đại học là niềm vui sướng không chỉ riêng mình nó, mà còn là sự tự hào của cha mẹ nó, và cả cái được ai kia gọi là hạnh phúc nữa. Từng hàng dừa lao xao bên con kênh, đám lục bình trôi lênh đênh như chính tâm trạng nó lúc này. Nó đang sợ, phải, nó sợ phải xa nơi đây, liệu một cậu trai quê như nó có bon chen được nơi phồn hoa đô thị rực rỡ ánh đèn mà đầy rẫy những cạm bẫy không. Nó sợ phải xa cha mẹ, rồi ai sẽ giúp mẹ nhổ tóc bạc hay giúp cha tưới cả ruộng cải đây. Và điều nó sợ nhất là ai kia, cô bạn chung xóm, người cùng nó lớn lên, từ thời cởi truồng tắm mưa, chơi đồ hàng cho tới bây giờ, lúc mà cả hai đứa nhận ra rằng tình cảm cả hai đã lớn hơn tình bạn nhiều rồi.
- Linh nè, tao đi lên Sì Gòn học mày có buồn không ?
- Có chút chút, mày đi rồi lấy ai cải lộn với tao nữa.
- Bộ tao chỉ để dành cho mày giải khuây thôi hã ?
- Thì tại... đó giờ vậy rồi, sửa đâu được mậy.
- Sao mày không lên trển học luôn, mày cũng đậu đại học mà ?
- Tía tao bị tai biến rồi, giờ tao mà đi học rồi má tao làm sao xoay sở nổi.
- Thì....tao....mày lên trển học đi, học mới thoát cảnh nghèo mậy....mày đi học tiếp đi...lên trển tao đi làm thêm....nuôi mày...
- Hửm, mày...nuôi...tao...
- Thì tại...tao thích mày lâu rồi.
- Thiệt hông.
- Dóc chết liền.
Mặt Linh ửng đỏ, hai gò má phúng phính chợt lõm vào, để lộ ra hai lúm đồng tiền. Cô chạy đi về phía cuối xóm, được mươi bước, quay lại, la lớn:
- Tao cũng thích mày, Lực ơi. Để tao về xin tía má đi học tiếp. Nhưng không cần mày nuôi đâu. Tao hơn cả gái mười bảy, sừng voi tao bẻ cũng gảy đó nhen mậy.
Nói rồi cô chạy đi, để lại một người đang ngập tràn trong hạnh phúc. Sông quê chiều nay thật đẹp, xa xa, những cánh cò trắng bay về rạng đước, nơi mà có bến đõ yên bình của chúng. Lực thấy cả bầu trời, cả quê hương, tất cả mọi thứ đang ở rất gần, không xa nó nữa. Nó biết, mọi thứ, đang ở trong tim nó, một trái tim khao khát về một ngày mai tươi sáng.
[Xem tiếp...]


Đợi cậu ở nơi này




Tuyết thẫn thờ bước ra ngoài cổng trường. Hôm nay Thanh nghỉ học. Nó ghét, 12 rồi chứ đâu phải còn ở cái thời suốt ngày ăn chơi ngủ nghỉ mà cứ nghỉ học hoài như thế. Khẽ thở dài một cái, đoạn đường về hôm nay có lẽ dài.



XOẸT!!!!

- Đi gọn vào đi không xe tông lòi cả óc ra bây giờ.

- Cậu ….

-

Nó bực mình đứng dậy, phủi quần áo toàn bụi. Là Hoàng Anh, hắn quay lại nháy mắt với nó một cái rồi đạp xe đi thẳng. Có thằng con trai nào như thế không chứ, sao trưa nào về cũng gặp bản mặt hắn thế nhỉ? À, tại học cùng lớp mà L



Nó xếp gọn sách vở sang một bên, ôm chầm lấy cái máy tính, lại facebook. Nó đã tự dặn lòng là sẽ “cai nghiện” facebook vì sự nghiệp học hành mà không được. Cứ mở máy là lại “vào facebook một lúc…” và “một lúc” ấy kéo dài cả tiếng đồng hồ. Nó gõ lạch cạch vào dòng trạng thái, cùng mấy cái icon có vẻ rất tức giận.



“ Hắn đúng là tên điên mà. Mình chả ưa được hắn. Mà hắn cũng đâu có ưa gì mình chứ. Ghét kinhhhhhhhh !!!!!!’’



Like, lại like... xã hội facebook vô tâm thật. Người ta đang bực mình mà còn like, ghét, ghét, ghét hết. Nó đang vò đầu bứt tai tệ hại thì thấy có thông báo. Là comment của Akiro Niran. Hừm, sáng gửi đơn xin nghỉ ốm, và tối vội vã online facebook >.< “ Akiro Niran: Sao vậy bạn hiền? Bạn Hoàng Anh kute lại làm bạn phiền lòng à? Ho Tuyet: kute gì hắn??? Mà sao sáng cậu lại nghỉ học vậy? Akiro Niran: thì đấy… Ốm J Ho Tuyet: Ốm sao không ngủ đi mà còn onl??? Akiro Niran: À, nhớ bạn hiền.’’ Điên! Nó không thèm rep lại cái comment vớ vẩn của con bạn thân. Chiếc bút trên tay gạch nhăng nhít vào tờ giấy. Ghét ta à ? Ta cũng chả ưa gì mi cho cam >.< Facebook lại thông báo một lượt comment mới, là một ai đó có nick MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại. Cái tên kì quặc khiến nó để ý, và vì tên kì quặc nên comment cũng rất kì quặc. ‘‘ MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Sao lại dễ dàng **** ai đó là điên thế bạn. Bố mẹ người ta sẽ buồn lắm đấy =)) Ho Tuyet : Đây chả quan tâm. Mà hắn đúng là tên điên mà. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : A. Biết rồi. Ho Tuyet : Biết gì? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Chắc là người bạn thích chọc tức gì bạn hả? Ho Tuyet : Xin lỗi đi. Không có đâu. Loại người như thế ai mà thích nổi. Nói gì tớ chứ >.< MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Loại người như thế là loại người như nào??? Ho Tuyet : Thì ... mà tại sao phải nói cho cậu chứ. Chả liên quan. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : hà hà. Ta thích nàng rồi đó. Ho Tuyet : Cái gì??? Điên à? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Nono... Ta thích nàng mà =)) ’’ Ặc. Lại thêm một tên dở hơi nữa xuất hiện trong friendlish của nó. Tường nhà chả có gì đặc sắc. Hình nền là một con mèo đen, và ảnh bìa là một ... con mèo tam thể! Danh sách bạn hạn chế, nơi ở không rõ ràng. Đúng là một tên dở hơi bị cuồng mèo. Con trai mà thích mèo ... ẻo xờ lả.... Nó chán nản tắt máy tính, leo lên giường đi ngủ. Một ngày chả đâu vào đâu. Nhất là khi có chuyện gì đó dính dáng tới cái kẻ tên là Phạm Hoàng Anh kia >.< Những ngày dài trôi qua cứ đều đều như thế. Vẫn bản mặt đáng ghét của Hoàng Anh làm nó phát bực. Nhưng nó có thêm một người bạn online khá thú vị, một cậu bạn vui tính, rất vui tính. Sáng, nó tỉnh dậy với tâm trạng có vẻ khá hơn, dù hôm qua nhắn tin với MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại rất lâu, nhưng cả đêm nó cứ cười suốt. Nó nhanh chóng thu dọn sách vở và chuẩn bị chiến đấu ( năm nay học lớp 12 mà đi học suốt ngày). Sau một chặng đường dài, nó đến lớp với tâm trạng khá ổn định. Nhưng đó là trước khi xảy ra câu chuyện : Uỳnh !!! Đôi chân ai đó đã làm nó sõng soài trước cửa lớp. Lại là Hoàng Anh - Cậu !... - Tớ làm sao? Đi đứng không để ý lại còn nói ai. HAHA Đối lập với đôi mắt như viên đạn của nó là gương mặt khó coi cùng nụ cười khả ố của Hoàng Anh. Chẳng nhẽ kiếp trước nó mắc nợ gì hắn ta hay sao mà kiếp này nó lại phải chịu thế này chứ ? Tại sao với những đứa con gái khác thì hắn rất tử tế còn với nó thì ... hình như hôm nào mà không chọc tức nó thì hắn không chịu được hay sao ý? Ngày nào cũng thế, dù không có gì xảy ra nhưng nó vẫn luôn bị tên đó châm chọc, đùa cợt và người giúp nó trút cơn tức giận, bên cạnh nó, tâm sự với nó lại là cái nick củ chuối MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại ấy. Ho Tuyet : Ê ! MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại: Đây. Sao thế, hôm nay lại bị ai đó chọc tức à ? Ho Tuyet : Biết rồi còn hỏi. Nếu không phải hắn ta thì còn ai có thể làm cho bản cô nương ta thế này !! MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Ghét hắn thế cơ à ? Ho Tuyet : Người như hắn không ghét mới lạ chứ. Ai dời đàn ông con trai gì mà suốt ngày bắt nạt con gái không ? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Biết đâu đó chỉ là những hành động để nàng chú ý thì sao? Ho Tuyet : Chàng ơi !!!!!!!!! MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : ???????????? Ho Tuyet : Còn gọi cái kiểu đấy là out luôn nha. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Biết rồi. Nàng làm gì mà nóng thế ? Ho Tuyet: Này có phải ta kể nhiều về cái thằng ******** cùng lớp nên bay giờ nhà ngươi cũng bắt đầu ******** thế không ? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Sao nàng lại nghĩ ta thế chứ ? Huhu Đọc xong tin nhắn đôi môi nó khẽ mỉm cười phải chăng hoàng tử của nó đã xuất hiện ? Một chàng trai đã làm cho nó cảm thấy thoải mái khi nói chuyện cùng, làm nó cảm thấy vui vẻ trong thời gian qua. Ho Tuyet : Thôi sắp thi rồi tắt máy học đi MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Ta muốn nói chuyện với nàng thêm tí nữa mà Ho Tuyet : Ta không rảnh, out đây, PIPI MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Ừ. PIPI mai gặp. Sau cuộc nói chuyện khá thú vị với thằng con trai mà nó không hề biết gì ngoài cái nick và mấy cái ava toàn mèo là mèo. Màn đêm tỉnh lặng bao trùm lên tất cả, không gian yên tĩnh càng làm nó thêm buồn ngủ nó leo lên giương trùm kín chăn. Bỗng dưng nó nhớ đến cái nick kì quặc ấy, lần đầu tiên tự dưng vào cmt mấy cái trạng thấy vớ vẩn của nó, rồi tự dưng nó lại nói chuyện rất hợp nhau. Biết đâu đấy lại là bạch mã hoàng tử của nó thì sao nhỉ? Nàng Bạch Tuyết phải đi cùng hoàng tử là đúng rồi chắc bố mẹ nó đặt tên nó là Bạch Tuyết cũng là ý này cả đây. Suy nghĩ viển vông một thôi, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. - Hoàng tử ! Chàng chờ em lâu chưa ? - Ta chờ nàng đã hơn 2 năm rồi, sao bây giờ nàng mới tới ? - Em, em xin lỗi vì... Bỗng dưng hoàng tử quay lại ôm lấy nó nó ngước mắt nhìn lên và Á..Á.Á nó choàng tỉnh giấc ôi giấc mơ kinh khủng quá. Giấc mơ của nó đang đẹp đang lãng mạn vậy mà hoàng tử mà nó hằng ao ước lại là cái ten Hoàng Anh đáng ghét đó chứ. Nó đua cánh tay lau mồ hôi trên trán. Chỉ là mơ, mơ thì chả thể thành sự thật. Không sao, không sao. Sau giấc mơ đó nó đến trường và chuẩn bị rất kĩ để đối phó với Hoàng Anh. Nhưng kì lạ thay, hôm không có chuyện gì xảy ra hết, hòa bình như chưa bao giờ hòa bình. - Cậu đứng đây làm gì ? – Nó đứng lại, tò mò nhìn Hoàng Anh châm chọc. - Nếu là chờ cậu thì sao ? – Hoàng Anh cười nhạt - Điên, chờ tớ làm gì ? - Chẳng có gì cả thích thôi. - Thế thì cứ đứng ở đây đi, ta về trước. – Nó cười ngặt nghẽo rồi quay đầu bỏ đi. - Này đã nói là chờ cậu mà. Thấy cậu rồi thì tớ cũng về chứ đứng đây làm cảnh à ? Nói rồi Hoàng Anh nhanh chóng khoác vai nó bước trên con đường ngập nắng vàng. - Này này, làm gì thế ? – Nó tròn mắt ngạc nhiên. - Thích đấy. Sao nào ? – Hoàng Anh nháy mắt. - Thích cái con khỉ. Bỏ ra đi. Bọn nó lại tưởng tớ với cậu là một đôi bây giờ. – Nó đỏ mặt, cố gắng gỡ tay Hoàng Anh ra. - Thế cũng được đấy nhỉ ? - Được này ! Và rồi Hoàng Anh dã hưởng trọn cú đấm của nó, kệ sự đau đớn có phần giả tạo của hắn nó quay lại lè lưỡi, trêu ngươi. - Cậu đứng lại cho tớ ? – Hoàng Anh nhăn mặt nhìn nó. - Không đấy, ai bảo cứ thích trêu người ta, giờ thì biết rồi nhá. - Đứng lại ! Có đứng lại không? Tiếng cười trong trẻo hào quyện với nhau cứ thế vang lên làm khuấy động cả một không gian yên tĩnh của buổi trưa hè. Về đến nhà, nó lại lon ton lên facebook, nó muốn nói chuyện với MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại, hôm nay nó thấy vui vui. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :SAO ? Hôm có gì vui à? Ho tuyet :Khá vui. Không ngờ tên đáng ghét ấy lại có lúc dễ thương thế. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại : Đấy. Vì thế đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá nha. Ai cũng có những điểm tốt riêng mà. Ho Tuyet : ái chà hôm nay triết lí ghê. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Uk. Mà mai chủ nhật, rảnh thì gặp nhau nha. Ho Tuyet : Hả ??? MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Sao, lạ lắm à? Tớ cũng muốn gặp Bạch Tuyết xem có thật không chứ ? Ho Tuyet : Đương nhiên là giả rồi, Bạch Tuyết thật đi với hoàng tử rồi chứ không ngồi đây chém gió với cậu thế này đâu. MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại :Thôi, đây sắp phải đi học rồi. Thế nhá, mai 8h tại quán cafe BIBI, không gặp không về. Ho Tuyet :ơ... 8H tại quán café BIBI Nó bước vào quán với khuôn mặt rõ ngây thơ, đi đi lại lại như một con ngốc. À, nó nhớ ra rồi, hình như tên đó bảo ở bàn số 6 thì phải. Nó mỉm cười, nhanh chóng tìm đến điểm hẹn, khuôn mặt rạng rỡ bỗng tối dần đi, rồi mắt tròn vo vì kinh ngạc: - Ơ, sao cậu lại ở đây ?? Mà hình như bàn này có người đặt trước rồi mà ? - Thì sao ? Đến trước ngồi trước, không cần biết. – Hoàng Anh không thèm ngẩng đầu nhìn nó, chỉ dửng dưng với cốc café trước mặt. - Thôi không nói với cậu nữa, tớ đang có việc. – Nó quay người bước thêm vài bước. Có lẽ nó nhầm. Nó đang tìm cậu bạn online dễ thương MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại cơ. - Cậu đang tìm MuốnCưaGái PhảiNhẫnNại à? Nó dừng bước mắt chữ O mồm chữ A - Cậu ngồi xuống đi ? – Hoàng Anh lên tiếng khiến nó sực tỉnh. - Cậu là... - Ừ. Khuôn mặt nó biến sắc, nhường chỗ cho sự vui vẻ ban đầu là sự phẫn nộ đến tột cùng : - Cậu làm cái trò này vui lắm à ? Trêu chọc tớ thích thế sao ? - Nghe tớ nói đã. – Hoàng Anh đặt tách cafe xuống, nhẹ nhàng nói - Ngoài việc muốn trêu tớ thì còn gì nữa ? – Nó gần như gào lên. Khuôn mặt tối sầm lại. Nó quay người vội vã bỏ đi. Nhưng nhanh chóng, một bàn tay cũng vội vã không kém, bàn tay ấy vội vã giữ nó lại. - Tớ Thích Cậu - Sao? Ngay cả chuyện này cậu cũng lôi ra đùa được à ? - Không. Tớ nói thật, tất cả những việc tớ làm đều là vì tớ muốn trong tim cậu có một góc dành cho tớ thôi... - Cậu nghĩ tớ có thể tin được những lời nói của người đã lừa tớ trong suốt thời gian qua sao ? Nó giằng tay Hoàng Anh ra chạy thẳng ra ngoài. Sao cứ những lúc như thế này ông trời lại dở chúng đổ mưa to. Nó mặc kệ, nó không quan tâm, nước mưa cứ thế xối thẳng vào mặt nó, đau nhưng sao bằng cảm giác trong lòng nó. Tại sao Hoàng Anh phải làm thế ? Dù có ghét nhau tới mức nào thì có nhất thiết phải lừa nó thế này không? Dầm mưa cả buổi sáng nó lê xác về nhà với tâm trạng bất ổn. Nó leo lên giường trùm chăn kín mít, một ngày chủ nhật tồi tệ. Giấc ngủ sâu kéo hết những mệt mỏi ra khỏi tâm trí nó. Sáng thứ hai lại gõ cửa với ánh mặt trời chói chang. Yên bình lắm, Hoàng Anh, không còn những trò nghịch ngợm, phá đám. Cũng không còn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng chờ nó ở công trường. Một cảm giác trống trải len vào tim nó. Về đến nhà, cái nick quen thuộc nó vẫn ngày ngày trút bầu tâm sự cũng không hề sáng. Nó cảm thấy hụt hẫng, thấy cô đơn kinh khủng. Có lẽ những lời nói của Hoàng Anh là thật và hình như trong tim nó đâu đó cũng có hình ảnh của Hoàng Anh. Bất giác nó cầm điện thoại, một tin nhắn ngắn ngủi cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà gửi ‘‘cậu có thể đợi tớ ở nơi ở nơi đó được không ?’’ Đợi. Nó chỉ biết đợi. Cũng không rõ nó đang đợi cái gì nữa. Vì không có bất kì một ai rep lại tin nhắn đó. Có lẽ, hạnh phúc chỉ đến với mỗi người một lần. Và khi đã đánh mất, tìm lại sẽ là điều không thể. Bờ môi nó mặn đắng, nó đã khóc ư ? Nó không nghĩ con tim nó mềm yếu đến như vậy, nó lại chìm vào giấc ngủ, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Năm tiết học dài dằng dặc cũng trôi qua. Những ngày yên bình của nó kéo dài, quá yên bình, yên bình đến tẻ nhạt. Nó lại thẫn thờ bước qua cánh cổng trường, bỗng đưa mắt nhìn về phía trước kia có ai đó hay đứng lại, và nó ngạc nhiên. Có cái gì đó vỡ òa trong nó, khuôn mặt nó bỗng sáng lên đến lạ lùng. Ai đó bước lại gần, khẽ nắm lấy tay nó mỉm cười: - Nhìn gì chứ ? Tớ vẫn luôn đợi cậu ở nơi này đó thôi.
[Xem tiếp...]


Tình tôi



Tình tôi là một khối tình con chưa bao giờ được ngủ đủ giấc! Nó thao thức và đợi chờ... Nó cháy khi được cần đến nhưng nguội lạnh khi bị bỏ rơi...

Tình tôi nhỏ nhoi.
Xin cho bền thôi tình ơi.
Tim cháy cạnh tim nào ai nỡ tắt.
Nắng vẫn nắng bên ngày.
Và mây cứ trôi...

Và tình tôi có tựa hồ như loài hoa quỳnh – nữ hoàng một đêm!? Tôi chắp vá với đời nhưng tình tôi sẽ trong sáng nếu người nhận nó chân thành; cũng mỏng manh như cô gái lần đầu xa nhà nếu người đến bên tôi đủ mạnh mẽ!

Và tình đến như loài hoa Quỳnh.
Nở bừng trắng xóa trong màn đêm.

Tôi lạnh lùng với kẻ dưng người lạ nhưng chỉ muốn cùng mình anh... mình anh cùng tôi đi qua những bão giông! Có được không?!

Tình tôi hiền lắm.
Có gió lốc sẽ lớn khôn thêm.

Cơn bão đi qua bao giờ cũng để lại một vòm cầu vồng sặc sỡ. Tình tôi đã từng trộn mình trong màn mưa, nước mắt nhòa đi một điệu valse buồn sướt mướt. Tình tôi sợ hãi giấu mình sau thân xác tưởng là cứng cỏi lắm, để rồi dần dần nó mất dần tên riêng: tình không tên! Tình tôi nở bừng trong đêm... đêm về tình lại thao thức, choáng ngợp, thổn thức, nấc nghẹn cố kìm tiếng ở lại,... Hoa quỳnh cũng chỉ khoe sắc quý phái vẻn vẹn trong một đêm tồi tàn!

Quỳnh từ kiếp nao cùng tôi về.
Cùng nhọc nhằn bên tôi.
Tình tôi như nước trong.
Chảy từ suối ngàn năm.
Dứt mãi chẳng rời cắt mãi chẳng lìa.
Vì là một thân thôi.

Tình không lên tiếng, không thành lời nhưng bám riết lấy tôi. Tình ngao ngán chẳng hiểu sẽ ở cùng tôi đến khi nào khi mà chưa biết gửi gắm cho ai! Tình lang thang, quáng quất mãi một nơi đến độ thành nhạt nhẽo, chai lì và dần héo hắt!

Tình sẽ trong sáng, bừng tỉnh như hoa quỳnh nhưng xin đừng chỉ nở vào một đêm ngắn ngủn...
[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên