Ngày xưa mình yêu nhau



Cô ngồi bất động, đôi mắt như lạc thần nhìn vào khoảng không xám ngắt. Trước sự thật động trời mà người bạn thân của hai đứa kể lại. Anh rời xa cô, anh ôm nỗi đau đớn một mình bước tiếp. Cô thì lại trách hờn anh không giữ vẹn lời hứa ban đầu. Anh dừng lại là do gia đình cô tới cầu xin anh xa cô. Anh tự nghĩ chẳng có gì để mang lại cho cô hạnh phúc ngoài một tình yêu từ thời vụng dại. Cô hoàn toàn có thể tìm thấy những bến đỗ bình yên và sung túc hơn cho cuộc đời. Bao nhiêu lần anh đi ngang nhà cô, nhìn cánh cổng thân quen chỉ là để nhìn, để nhớ rồi lại thẫn thờ ra về và mong cô sẽ hạnh phúc, anh nói rằng đó là niềm an ủi duy nhất của anh.
Từng ấy năm đi về một bóng cô đơn. Mẹ không còn hối thúc hôn nhân, mẹ xót xa nhìn bước chân cô lẽ bạn.Tình yêu thời vụng dại vẫn còn mãi trong lòng. Ngày xưa mình đã yêu nhau nhiều biết bao nhiêu, tuy chẳng có chút gì ở trong tay nhưng tình yêu trao cho nhau thì lại nồng nàn thắm thiết, chan chứa tình yêu. Giờ thì cô đã không còn oán hận, chỉ biết hỏi lại ký ức lâu ngày của mình bao giờ thôi dậy sóng yêu thương. Cô rất nhớ anh!

Trời se lạnh rồi, những mùa cũ chúng mình đã ở đâu anh nhỉ? Cô không thể nhớ nổi những nơi cụ thể nữa. Cứ như một giấc mơ bị lãng quên giữa cuộc đời. Tất cả những gì cô nhớ bây giờ chỉ là ký ức mờ nhạt nhưng nó đã ở tận cùng sâu thẳm. Tâm trạng như đang chồng chất, nuối tiếc, buồn đau, cũng có chút mong mỏi đến ngày mai, dù nó không đến nữa thì giữa chúng mình có còn lại gì đâu anh nhỉ? Cuộc đời ơi sao lắm nỗi đau. Những năm tháng qua đi tạo thành vết sẹo cuộc đời xao xác. Có khi chỉ cần một lần gặp gỡ là mọi thứ luôn mãi trăn trở trong nhau. Xa rồi những kỷ niệm nồng nàn đắng xót.
Ngày trở về quê nhà. Dưới ánh đèn xanh đỏ tím vàng, cô đau đớn nhìn thấy anh ôm eo một người con gái khác, lã lơi mềm dẻo. Nỗi đau quá lớn làm tê dại mọi cảm xúc trong cô lúc đó. Cô ngu muội không nhận ra đó chỉ là kịch bản của anh. Vì hơn ai hết, chính cô biết rõ tình yêu của anh dành cho mình, không bao giờ anh bước đi một mình bỏ cô lại đàng sau. Cô đâu biết rằng. Cũng đêm hôm ấy, anh đã lặng lẽ ngồi ở một góc sâu trong quán cà phê Nắng Gió - nơi gắn bó yêu thương. Anh cũng đang cố kìm nén giọt nước mắt của mình sắp sữa bật ra. Anh cũng đau khổ vì làm khổ cô, giết chết tình yêu của mình.
Bao nhiêu lời hờn trách anh, nỗi oán hận giờ đây không còn nữa, nhưng tình yêu ngày xưa vẫn âm ỉ mãi trong lòng. Vẫn cô đọng từng thói quen giản đơn, từng sở thích nho nhỏ khiến ngày ấy đôi ta xích lại gần và rồi không thể sống thiếu nhau. Trái tim cô sẽ đợi chờ, sẽ hy vọng. Biết đâu mình sẽ gặp lại nhau, hai con tim lại thổn thức lời yêu thương như thuở ban đầu. Hai chúng ta vẫn còn độc thân. Anh biết không, trái tim em vẫn chưa ngày nào thôi nhớ anh. Xin lỗi vì em không thể quên anh. Đó là việc quá khó.

Mình xa nhau đâu phải vì hết yêu, chỉ đơn giản là mình chưa đủ mạnh mẽ tự tin trở lại phải không anh? Mình yêu nhau theo trái tim mách bảo điều gì cần phải có trong tình yêu. Cô luôn có niềm tin vào tình yêu ấy, và sẽ mãi chờ anh trở lại. Giờ đây anh phải của riêng cô. Cô tin một ngày nào đó anh sẽ quay lại? 10 năm xa nhau rồi phải không anh? 10 năm từ khi trái tim này khép lại, giờ thì em sẽ mở cửa đón anh bước vào. Em luôn nghĩ mình đã là một góc nhỏ trong tim anh, là một phần cuộc sống của anh... hôm nay và những ngày sau nữa. Anh đã là một phần quá lớn trong trái tim em rồi.
Giờ thì cô chỉ biết đứng nhìn anh từ xa và chờ đợi. Cô nhận ra một điều rằng không hẳn cứ yêu nhau là phải ở gần. Cô luôn có niềm tin vào tình yêu ấy, và sẽ mãi chờ anh trở về. Ngày anh trở về sẽ là một tình yêu trọn vẹn nhất, cô sẽ không còn cảm giác lo lắng bất an như ngày xưa. Em yêu anh, yêu rất nhiều. Trên mỗi bước em đi, em vẫn luôn hy vọng sẽ cùng anh sánh bước. Nếu không thì anh cũng phải là người đứng đợi em ở cuối con đường. Yêu anh chưa bao giờ được trọn vẹn cả, nhưng em chưa bao giờ oán trách hay kêu than. Có chăng đó cũng là cuộc sống do chính em lựa chọn./
[Xem tiếp...]


Tôi ơi đừng tuyệt vọng



Lại viết lách để vơi đi những u sầu, những mệt mỏi. Viết, để chút bầu tâm sự của mình vào từng con chữ, để lòng nhẹ hơn, để thỏa sức mà lấn át đi tiếng kêu gào thảm thiết của trái tim mình cho một sự nói dối trắng trợn. Khi mà chính trái tim trong cơ thể mỏng manh đang lên tiếng, đang khóc lóc, rên rỉ, cầu xin đừng nói nữa, đừng phủ lấp đi sự thật đau lòng và tàn khốc bằng những nụ cười giả tạo, bằng những ngôn từ vui tươi nhảy múa mà trái ngược với con tim đang khóc lóc, ngã quỵ nữa. Thế nhưng sao chứ, tôi làm được gì chứ. Im lặng và cứ tiếp tục cái việc làm ngu ngốc của mình, có biết đâu chính tôi đang tự làm mình đau hơn nữa.
Ừ thì tôi ngốc nghếch, tôi ương bướng, tôi cố chấp. Nhưng tôi thỏa mãn với mình, tôi trốn chạy đó, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn khi tôi phải đối mặt với những con dốc dài cao ngất ngưởng mà trơn trượt. Con đường mà tôi đã vấp ngã... [...] Tôi đã cố gắng đứng lên bằng chính đôi chân của mình, tôi cố gắng và dồn hết sức mình có thể. Đầu gối nhuốm trong màu máu đỏ rồi nâu dần đi khi chúng khô lại, tạo thành những lớp vẩy bong tróc khô khốc. Giả tạo không chứ, khi tôi đang đau lắm nhưng cố phủ nhận, tôi không sao, tôi vẫn mạnh mẽ mà.

Có lẽ, tạo hóa tạo ra tôi để tôi phải chứng kiến những cảnh tượng đau lòng, hay là do chính tôi gượng ép đôi chân mình tới xem thước phim quay chậm ấy, cái mà đã giết chết trái tim tôi. Tình yêu à, tôi không còn tin vào tình yêu nữa ? Đời cay đắng thật đấy, chớ chêu thật đấy. Tôi muốn mình biến thành tro bụi, muốn mình tan biến khỏi thế giới này. Bong bóng xà phòng mang những màu sắc tươi đẹp cho cuộc đời ngắn ngủi của nó, và rồi... tan biến. Còn tôi thì sao, chỉ một màu của nước mắt, màu máu của con tim và của dòng huyết lệ.
Tôi đã yêu, đã sống và chờ đợi. Tôi đã mong hạnh phúc không rời bỏ tôi mà đi, tôi đã mong nụ cười không rời tôi mà chạy trốn. Tôi sợ đau, nhưng chẳng thể nào thoát ra khỏi được cái vòng luẩn quẩn ấy. Tôi lại là chính người đẩy mình vào bế tắc. Tôi biết, mình phải đối mặt, và không cho phép bản thân mình được trốn chạy hay gục ngã. Tôi đã kì vọng, đã đặt hi vọng vào người tôi yêu thương, nhưng kết quả là tôi trở về với hai bàn tay trắng không có được trái tim ai đó. Vì trong trái tim ai đó, có lẽ chỉ coi tôi như chưa từng tồn tại. Bởi thực chất trái tim ấy đâu còn chỗ trống nào cho tôi. Một góc dù là nhỏ, rất nhỏ thôi cũng không hề có !

Xa rồi, yêu thương nhỉ ?
Ừ. Xa rồi còn đâu. Tôi cứ tự biên tự diễn, tự nhập vai, tự họa lời. Mặn thật đấy, sót thật đấy. À, hóa ra đó là nước mắt. Vậy mà tôi lại chẳng hay biết gì, chẳng biết nước mắt đọng trên khóe môi tôi tự khi nào, cho tới khi tim tôi thấy sót, quặn thắt lại mới phát hiện ra mình đang khóc. Tôi khóc cho điều gì nhỉ, khóc cho cái gì đây ? Đời à, số phận à... hay là tình yêu !... Có lẽ tôi mang nặng tình cảm, nhưng cũng có lẽ là không. Nhiều khi, tôi ước mình trở nên sắt đá lạnh lùng thì tốt biết bao.
'' Tôi. Đừng tuyệt vọng tôi nhé !
Mỉm cười lên nào tôi ơi !''
Tôi vẫn thương nói với chính mình như thế. Nói để đánh thức tôi trở về thực tại, để tôi thức tỉnh sau những giấc mộng dài.
Đi nào. Bước tiếp thôi. Cố lên nào tôi ơi ! Mày làm được mà, phải không tôi nhỉ ?
Buông lơi quá khứ, vứt bỏ những chua sót kia đi, gạt nỗi đau ra khỏi lề cuộc đời.
Mạnh mẽ lên nào tôi ơi.

[Xem tiếp...]


Có quên được đâu



Anh rời xa em và mang theo linh hồn của trái tim của em rồi, còn mong nhớ để làm gì nữa đây. Thế mà tại sao con tim em chẳng chịu nghe lời, nó cứ đập loạn nhịp một cách vô thức khi nhớ đến anh.
Một ngày mưa tầm tã, bước chân em lạc trên phố xá người dưng. Ngày anh đi cũng là ngày gió mưa thét gào, cũng là ngày em để nước mắt mình hòa vào trong mưa. Mặn chát, chua sót và cả tê buốt nữa.
Em đã cố gắng để mình không bật khóc, thế sao nước mắt em cứ tuôn.
Có phải ... yêu một người không yêu mình là sai không anh ?
Có phải chờ đợi là sai không anh ?
Đã bao lần, bao lần rồi em không cho phép mình nhớ đến anh, cái con người mà em đem lòng yêu tha thiết đã quay gót bước đi, đã để em bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời bội bạc. Là anh đó, người đã từng phản bội, để lại trong em vết thương chẳng lành. Bao lần rồi, em chẳng thể nào đếm được, nỗi nhớ mong cứ tràn về, dữ dội như từng cơn sóng ập vào bờ cát, nhưng cũng vô tình cuốn trôi đi tất cả, cuối cùng cũng chỉ còn lãi bờ cát cô đơn.

Em có quá dại khờ không, khi cứ chờ một người, cứ đợi một người không bao giờ thuộc về mình.
Em chờ người, chờ một cuộc tình hay đang tiễn đưa một cuộc tình và buông tay, bước ra khỏi cuộc đời của một người em yêu.
Em khóc, nước mắt em rơi cũng chẳng thể nào làm vơi đi nỗi nhớ.
Em đã cố không nhớ đến anh, nhưng em lại có quên được đâu, chỉ càng làm tăng thêm nỗi nhớ. Nhớ những lúc anh ôm em trong vòng tay vỗ về, nhớ ánh mắt, nụ cười và cả môi hôn. Tất cả giường như là của ngày hôm qua vậy, môi hôn ấy em cảm nhận vẫn còn vương đây, ngay trên môi em vẫn còn dấu son hơi nhòe, loen bên khóe môi còn ướt.

Hứa với nhau nhiều để làm gì cơ chứ. Hẹn thề nhiều cũng để làm gì hỡi anh. Để tin vào những lời trăng sao, để sống và hi sinh cho tình yêu không tới đâu này chỉ dựa vào những lời hứa nói rồi quên sao anh. Em đã sống như thế đấy, đã hi sinh chỉ để giữ trọn tình yêu này. Vậy mà anh nỡ đành quên những lời tha thiết hẹn thề khi ấy. Chỉ có em là còn nhớ, là tin, là mù quáng. Ừ, là em sai, anh không phải người có lỗi.
Anh xa rồi. Em chẳng biết anh đang ở nơi nào. Từ ngày anh đi, không một lần liên lạc, anh đổi số, đổi cả tình yêu này nữa.
Bên người ấy, có hạnh phúc không anh ?
Em trách anh nhiều thì có làm vơi đi nỗi nhớ đâu.
Được yêu anh, được bên anh, với em như vậy là hạnh phúc rồi, thật sự rất hạnh phúc.
Nỗi đau khắc vào tim em rồi. Có thể em sẽ quên, cũng có thể em chẳng quên.
Cái nỗi nhớ ấy, đang ngự trị trong em. Nỗi nhớ về anh.
Và tất cả, những kỉ niệm một thời, và cả về anh nữa, em sẽ giữ cho riêng em, và chỉ riêng em mà thôi.

[Xem tiếp...]


Nỗi nhớ mang tên anh




Có lẽ…

Có lẽ, khi mà tất cả mọi thứ an yên, khi anh trở về bên người con gái ấy, thì cũng là lúc em sẽ trở về là em, là em của ngày mà anh chưa từng đến.

Có lẽ, khi nước mắt em thôi rơi, nụ cười em vụt tắt, cũng là lúc, hình ảnh anh ôm trọn lấy trái tim em.

Anh có biết không. Em đã yêu anh nhiều lắm đấy. Nhưng chỉ là đã từng mà thôi, dù em có cố gắng níu kéo, dù có anh bên mình nhưng trái tim anh từ lâu đã không còn thuộc về em nữa. Thế nên em chọn cách ra đi, em chọn sự giải thoát trong im lặng để trả anh sự tự do của đời mình !

Nước mắt và niềm đau, cô đơn và oán hận. Em sẽ để mọi thứ ngủ trong an yên, sẽ để chúng chìm trong quên lãng, em sẽ chỉ giữ lại những niềm hạnh phúc, nụ cười, những kỉ niệm đẹp bên đời mình mà thôi.



Em nhớ anh !!! Anh à…[…].

Giá như em yêu anh ít đi một chút, thì chắc em đã không đau như thế này. Anh nhỉ ?

Giá như em có thể được quay trở lại…

Giá như em không nhớ đến anh…

Giá như ngày ấy khóe mắt em không thấm đậm lệ sầu…

… Thì có lẽ, em đã không yêu, không nhớ, không hận, không sầu, không ngộ nhận tới quặn thắt con tim em như thế !

Dường như em vẫn nghĩ về anh, dường như trong sâu thẳm con tim em, anh vẫn vô cùng quan trọng. Nỗi nhớ trong em mang tên anh. Những kỉ niệm em có mang hình hài của anh. Và những giọt nước mắt em rơi, mang tình yêu anh ngủ yên trong mệt mỏi u sầu. Đời không như mơ, và cuộc sống chẳng thể ngờ… Em mất anh, là do em sai hay do chính anh thay đổi ? Có khi nào anh tự hỏi, em sai hay do anh có lỗi ???

Thế nhưng em đã buông tay anh, để anh có cuộc sống riêng của đời mình. Em trả anh về với hạnh phúc bên người con gái anh yêu. Trả lại anh tất cả, tự do, tiếng cười, trả lại anh trái tim trọn vẹn không dung hòa kỉ niệm về em, không chứa đựng chút gì về em dù là nhỏ nhất.



Anh à...

Người ấy tốt với anh chứ ? Có yêu anh như em đã từng yêu ?

[...]

Em chọn im lặng, bởi không muốn anh phải suy nghĩ. Em chọn ra đi, để cho anh được hạnh phúc, cái hạnh phúc mà không mang tên em… Em nhớ anh, và vẫn còn yêu anh lắm. Nhưng em từ bỏ thôi, anh đâu còn thuộc về em nữa, gió đã mang anh đi xa em rồi, em phải buộc mình học cách chấp nhận và cố quên thôi.

Đã từng yêu và từng hận. Nhưng giờ đây, em hóa kiếp cho con tim em, để nó được siêu thoát phiêu bồng trên chốn nhân gian, để nó không còn chất chứa hình ảnh anh trong đó. Em sẽ quên, sẽ không nhớ, sẽ không để nỗi nhớ trong em đóng băng cùng tên anh nữa. Em sẽ vứt bỏ tất cả quá khứ ở lại phía sau. Em phải mạnh mẽ lên thôi, trở lại em của ngày xưa thôi.

Anh hạnh phúc nhé, người em đã từng yêu !

Tạm biệt nhé nỗi nhớ mang tên của người con trai viễn xứ… !!!

[Xem tiếp...]


Khi Anh Rời Xa [One Shot]



Nếu anh rời xa...
Cuộc sống của em không còn ý nghĩa nữa

Nếu anh rời xa...
Em chỉ còn lại một mình trên thế gian này

Xin anh hãy ở lại bên cạnh em
Xin đừng rời xa em...



Cô – Phạm Hồng Duyên, một cái tên thể hiện được tính cách của cô: duyên dáng, thùy mị. Cô sống trong một gia đình bình thường, hầu như không có gì đặc biệt. Tuy khuôn mặt cô không phải được xem như là một mỹ nhân nhưng bù lại khuôn mặt cô rất thanh tú và mang nét ngây thơ. Cô đã 17 tuổi thế nhưng vẫn chỉ là một con bé trong sáng và chưa hiểu sự đời, không cần phải lo toan về mọi thứ.


Cô đang có một cuộc tình rất đẹp với Nhật Minh – bạn trai của cô trong suốt hai năm. Cô và anh ở bên nhau với rất nhiều kỉ niệm vui và anh chưa bao giờ làm cô phải buồn. Vì thế nên cô rất tin tưởng anh, khi ở bên anh cô giống như một đứa con nít, rất thích làm nũng với anh. Anh thường nói điều anh thích nhất ở cô chính là đôi mắt. Anh nói đôi mắt cô trong veo như làn nước mùa thu, không hề bị vấn đục. Cô giống như một đóa hoa anh đào, tượng trưng cho sự mỏng manh, yếu đuối và làm cho người khác muốn bảo vệ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó chính là lý do mà anh thích cô ngay từ lần đầu nhìn thấy cô.



Sáng hôm nay, thời tiết dường như rất tốt. Bầu trời trong xanh, có những đám mây trắng lững thững trôi. Từng tia nắng dịu nhẹ chiếu xuống tỏa ánh sáng cho mọi vật trên mặt đất. Nhưng đâu ai biết được rằng điều tốt đẹp này sẽ diễn ra tới khi nào. Bởi vì chúng ta không thể nào đoán trước được tương lai, không biết chắc rằng liệu có chuyện xấu gì xảy đến với mình hay không?


Trên đường đi học, Hồng Duyên cảm thấy thời tiết rất dễ chịu. Có vẻ như hôm nay mọi thứ đối với cô rất thuận lợi. Cô đã không gặp phải những điều xui xẻo giống như mấy hôm trước nữa. Vì nhiều lúc bản tính của cô cũng rất hậu đậu đến nỗi những người xung quanh cô đều phải lắc đầu chịu thua. Đúng vậy đấy! Ngay cả cô nhiều lúc còn thấy chán ghét bản thân mình sao lại hậu đậu như thế nữa cơ mà.


Nhưng mấy hôm nay có một điều rất lạ cô cảm thấy ở anh là anh không còn thường xuyên gặp cô nữa. Một tuần mà chỉ gặp cô có một lần mà thôi. Cô đã rất ngạc nhiên và đã hỏi anh về chuyện này. Thế nhưng anh chỉ trả lời một cách hời hợt: “Không có gì, anh bận một số việc thôi.” Nhưng cô không tin, anh ngày càng lạnh lùng với cô hơn.


Sau khi những tiết học kết thúc, cô nói với Ngọc Lam – người bạn thân của cô:


“Lam ơi, hôm nay mày về với tao đi!”


“Xin lỗi mày nha, hôm nay tao có một số việc bận nên không thể về cùng mày được. Thông cảm cho tao nha.” Ngọc Lam nói với cô bằng vẻ mặt hối lỗi.


Cô gật đầu rồi thở dài. Vậy là hôm nay cô lại phải về một mình nữa rồi.


Đang đi một nửa đoạn đường thì cô nhớ ra là mình đã bỏ quên đồ ở lớp học. Vì thế cô quay lại và chạy về trường để lấy đồ. Nhưng khi tới lớp học thì cô thấy một cảnh tượng làm cho cô phải khựng lại. Cô thấy anh đang ôm một người con gái – người đó không ai khác chính là Ngọc Lam. Cô muốn xác nhận nên bước tới gần họ:


“Hai người…”


Anh và Ngọc Lam giật mình buông nhau ra. Anh nhìn cô đầy ngạc nhiên và bước lại gần cô:


“Duyên à…”


“Tại sao hai người lại ôm nhau chứ?” Cô nhìn anh hỏi. Cô cảm thấy mình lúc này giống như là đang bị lừa dối vậy.


“Đúng vậy, như em đã thấy. Anh yêu Ngọc Lam nên hai chúng ta chia tay đi.” Anh bỗng nhiên thay đổi thái độ nói với cô.


“Ầm”


Như sét đánh ngang tai. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như sụp đổ, chỉ còn lại một màu đen tối. Cô phải cắn môi thật mạnh để kìm nén cho những giọt nước mắt không chảy xuống. Cô nhìn vào anh và Ngọc Lam thật lâu như để chứng minh những gì mình vừa mới nghe thấy là thật chứ không phải là giả.


“Tại sao lại đối xử... với tôi như thế chứ?” Cuối cùng thì những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ cũng tuông ra trên gò má xinh đẹp của cô. Cô bỏ chạy thật nhanh ra ngoài như để thoát khỏi chỗ này. Cô không biết khi cô chạy đi khỏi cũng là lúc anh ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo.


Cô cứ chạy, chạy mãi mà không biết mình phải đi đâu. Cô ngồi xuống mặt đất khóc như một đứa trẻ. Những người qua đường đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Bỗng nhiên trời đổ mưa. Cơn mưa nặng hạt trút xuống như chính nỗi lòng của cô bây giờ. Cô thì vẫn ngồi đó, ngồi trong màn mưa lạnh buốt. Mưa tạt vào mặt cô đau rát thế nhưng làm sao bằng nỗi đau trong tim cô lúc này.


Ngồi khóc một lúc thì cô cũng đứng dậy và bước đi một cách vô hồn về nhà mình. Về tới nhà thì người cô đã ướt sũng, khuôn mặt vô cảm. Ba mẹ cô có hỏi như thế nào cô cũng không trả lời mà cứ thế bước lên phòng mình.


“Reng, reng, reng!”


Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Cô hiện giờ không có tâm trạng để bắt máy nhưng không hiểu sao cô có một linh cảm chẳng lành. Vì thế nên cô lấy điện thoại và thấy hiện lên một số lạ.


“Alô. Ai vậy?”


“Hồng Duyên, mày mau đến bệnh viện đi. Anh Minh sắp không qua nổi rồi.” Giọng nói đó là của Ngọc Lam. Cô đã định tắt máy nhưng khi nghe đến câu sau thì cô ngạc nhiên. Cô không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh nhưng đây không phải là một điều tốt lành gì. Cô bật dậy và chạy ngay ra khỏi phòng để đến bệnh viện.




Tại bệnh viện


Cô vừa tới thì thấy Ngọc Lam đang đứng khóc trước cửa phòng cấp cứu.


“Có chuyện gì thế? Anh Minh đâu rồi?” Cô lay mạnh vai Ngọc Lam


“Hic… Anh ấy đang bên trong phòng cấp cứu.” Ngọc Lam vừa khóc vừa nói với cô.


“Tại sao... lại cấp cứu chứ? Mày nói cho tao đi.”


“Anh ấy bị ung thư giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa hết. Vì không muốn mày biết để rồi đau khổ... nên anh ấy đã nhờ tao diễn vở kịch này.” Nói xong Ngọc Lam bật khóc nức nở.


Cô buông thỏng hai tay mình và nhìn trân trân vào cánh cửa phòng bệnh. Bây giờ cô chỉ có một điều ước duy nhất đó chính là đừng để anh rời xa cô, cho dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ tha thứ cho anh, thế nên đừng mang anh đi khỏi cuộc sống của cô.


Cánh cửa phòng bệnh mở ra và bác sĩ đến nói với hai người:


“Anh ấy không qua khỏi rồi, hai người hãy vào nhìn anh ấy lần cuối đi!”


Cô như không tin vào tai mình, cô chạy vào phòng bệnh.


“Anh à, anh mau tỉnh dậy nói chuyện với em đi mà.” Cô lay anh thật mạnh nhưng anh vẫn không trả lời cô. Anh vẫn ở bên cạnh cô mà tại sao lại không có sức sống thế này.


“Anh... chỉ ngủ thôi mà, đúng không? Khi tỉnh dậy nhất định phải đưa em đi chơi đó.” Cô mỉm cười nhìn anh nói.


“Hồng Duyên à, anh ấy đã đi rồi.” Ngọc Lam lại gần nói với cô. Ngọc Lam thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ này của cô.


“Mày nói láo, anh ấy chỉ ngủ thôi.” Cô hét lên với Ngọc Lam rồi quay qua anh, “Có đúng như vậy không anh? Tại sao anh không trả lời em, anh mau tỉnh dậy đi.” Cô vừa khóc vừa gào lên với anh. Cô không tin vào cái sự thật phũ phàng này, cô không muốn anh phải rời xa cô, bỏ cô lại một mình trên thế giới này.


Ngọc Lam ngăn cô lại và ôm cô thật chặt: “Mày đừng như vậy nữa mà, anh ấy thấy mày như vậy cũng sẽ không vui đâu.” Rồi cô ôm Ngọc Lam khóc thật to như để trút hết nỗi buồn của mình.






Sáng hôm sau.


Hôm nay chính là ngày đưa tang anh, cái ngày mà cô không muốn chút nào. Bầu trời rất âm u, không có những đám mây trắng mà chỉ có những đám mây đen lạnh lẽo. Thời tiết xấu cũng giống như nỗi lòng của Hồng Duyên lúc này vậy. Nhìn người ta đưa quan tài của anh xuống đất, cô rất đau nhưng tại sao nước mắt lại không chảy thế này. Hay là bởi vì quá đau nên nước mắt mới không chảy xuống?


Sau khi tang lễ kết thúc, Ngọc Lam đưa cho cô một cái hộp và một lá thư nói đây là thứ cuối cùng mà anh kêu Ngọc Lam gửi cho cô. Về đến nhà cô mở lá thư ra trước. Lá thư có nhiều chỗ bị nhòe đi, chứng tỏ trong lúc viết anh đã khóc.


“Gửi em, cô bé ngây thơ của tôi!


Chắc lúc em đọc được bức thư này thì anh đã không còn ở bên cạnh em nữa rồi. Nhưng em cũng đừng vì thế mà buồn. Bởi vì lúc em khóc rất xấu đó, biết không bé ngốc? Lúc anh biết mình mắc bệnh và không sống được bao lâu nữa, anh đã rất tuyệt vọng. Vì anh không an tâm khi bỏ em lại một mình ở thế giới này. Khi đó sẽ không còn ai chăm sóc em những lúc em bệnh, không còn ai ở bên cạnh để em làm nũng nữa… Anh rất lo lắng về điều đó nhưng làm sao bây giờ. Ông trời quá nhẫn tâm khi để hai chúng ta phải xa nhau. Anh không muốn em phải đau khổ khi để em biết được chuyện này. Vì thế nên anh đã nhờ Ngọc Lam diễn một vở kịch với anh để em phải quên anh đi. Và trong hộp chính là món quà anh để lại cho em, chắc chắn em sẽ thích nó. Mong rằng khi thấy nó em sẽ luôn nhớ đến anh và đừng buồn nữa em nhé! Anh sẽ mãi luôn ở trong trái tim em.


Yêu em,
Nhật Minh”
Từng giọt nước mắt trong suốt của Hồng Duyên rơi xuống bức thư. Cô lấy tay che miệng để không bật khóc thành tiếng. Tại sao tới phút cuối cùng mà anh vẫn quan tâm tới cô như vậy? Thế mà cô cứ tưởng anh phản bội cô để rồi xém chút nữa cô đã hận anh. Cô mở hộp ra và thấy trong đó là một vỏ ốc màu tím rất đẹp. Anh vẫn nhớ lời hứa lúc trước. Khi ở bờ biển cô đã nói với anh là muốn có một vỏ ốc do chính tay anh làm. Và anh đã thực hiện lời hứa đó.


“Nhật Minh… Nhật Minh…” Cô vừa khóc vừa gọi tên anh. Có lẽ vết thương lòng này của cô sẽ không bao giờ khôi phục được.


Khóc được một lúc lâu thì cô đứng dậy và bước ra khỏi nhà. Cô cứ đi mãi, đi mãi và không biết đã đến ngôi mộ của anh từ lúc nào. Cô sờ lên tấm bia mộ của anh và nói:


“Anh à, em đã nghĩ rồi. Em sẽ không đau khổ nữa đâu vì em muốn anh ra đi thanh thản và không lo nghĩ cho em nữa. Em biết khi không có anh bên cạnh thì cuộc sống của em không còn ý nghĩa và nó chỉ là một màu đen tối mà thôi. Nhưng em nhất định sẽ sống, sống luôn cả phần của anh. Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không yếu đuối nữa đâu. Anh nhất định phải phù hộ cho em đó và anh sẽ mãi luôn ở trong trái tim của em.”


Một làn gió mát thổi qua làn tóc của cô. Hồng Duyên mỉm cười bởi vì cô biết anh đã nghe được lời nói của cô. Cô nhất định sẽ sống tốt thôi. Ngay cả khi không còn anh bên cạnh.
[Xem tiếp...]


Em ơi, anh nhớ...



“Anh nhớ em!”, ba từ này có lẽ em đã nghe quen tai lắm rồi sau mỗi cuộc gọi của anh, và chắc em cũng đủ hiểu lòng anh đang cồn cào, da diết đến nhường nào bởi nỗi nhớ, mà dường như không còn ngôn từ nào đủ để diễn ta hết nỗi nhớ khi anh gọi tên em thì phải.
Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm em à…
Anh nhớ đôi mắt to tròn, nhớ ánh nhìn dạt dào thương nhớ mỗi khi mình nhìn thẳng vào nơi được ví như cửa sổ tâm hồn trong em. Trong đôi mắt đó vẫn còn thoang thoảng bao nỗi buồn, cùng bao muộn phiền vương mang khiến anh phải chạnh lòng và thương cảm thật nhiều. Người ta bảo khi thương quả ấu cũng tròn, khi ghét bồ hòn cũng méo, có lẽ đúng đấy, với em, anh cũng vậy, nhưng thật lòng những vết khuyết nơi em lại làm anh yêu em nhiều hơn thay vì nhỏ nhặt, xem thường. Khi nỗi nhớ trong anh căng đầy, thì yêu thương anh dành cho em cũng như con sóng đang muốn xô vỡ bờ là thế đó.
Anh nhớ em, nhớ biết bao điều em à…
Có lẽ, điều đầu tiên anh đã yêu em là ở giọng nói, để sau những cuộc chuyện trò cùng em đều làm lòng anh xốn xang với một nỗi nhớ vô bờ. Anh nhớ nụ cười lúng luyến với chiếc răng khểnh thật duyên, nhớ giọng nũng nịu yêu thương làm lòng anh như mềm nhũn, nhớ cái bĩu môi đầy cao ngạo,… mọi thứ tưởng chừng bé nhỏ thôi, nhưng lại hằn sâu trong anh. Anh biết, anh cũng đã từng rất sợ nỗi nhớ, vì đã bao lần nó làm anh chênh chao, ủ dột, nhưng nỗi nhớ mang tên em lại khác, nó làm anh yêu em hơn, và bao giờ cũng thúc giục mình phải cố gắng hơn nữa vì một ngày nào đó cho sau này.

Anh nhớ em, nhớ để nuôi dưỡng một tình yêu xa em à…
Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy, vẫn đều đặn những cuộc gọi, vẫn thường xuyên bao dòng tin nhắn thế mà anh vẫn như thấy không đủ, khi lòng cứ nhớ, và con tim cứ yêu thương ngập tràn. Em có tin rằng, mỗi sớm mai thức dậy, người anh nghĩ đến đầu tiên bao giờ cũng là em; em có biết rằng mỗi khi tiếng chuông điện thoại ngân vang anh đều mong em là chủ nhân của tiếng chuông đó; em có hay rằng anh bao giờ cũng cố tình là người ngủ sau để biết rằng em đã ngon giấc; em có nghĩ rằng anh đã cố thật lặng im khi gọi em lúc em vẫn còn trong cơn ngáy ngủ để nghe thật rõ từng tiếng thở đều khi em ngủ… Khi anh bảo thế này, có lẽ không ít người bảo rằng anh đang kể lể, tỉ mỉ từng điều yêu thương, nhưng tận sâu đáy lòng tất cả là thật, rất thật em à, vì nỗi nhớ dường như chẳng bao giờ biết giả dối đâu.
Mưa, ngoài trời lại mưa rả rích, tự dưng lòng bỗng man mác một chút gì đó, và anh lại nghĩ đến em thật nhiều, cười một nụ cười nụ, gửi gió, gửi cả mưa sa nỗi nhớ này đến em, em nhé.
Ở nơi đó, lặng thinh một tí, có lẽ em sẽ nghe gió mưa đang chuyển tải giúp anh những lời nhớ thương “em ơi, anh nhớ…” đấy em à.

[Xem tiếp...]


Bỗng nhiên yêu em




"Anh đừng xoá tin nhắn này đi nhé! Em....là một người rất thích anh. Em sẽ chỉ nhắn tin thôi, mỗi ngày chỉ một tin. Anh không trả lời cũng được. Vậy nên anh đừng xoá tin nhắn này nhé!"

Anh khá bất ngờ khi nhận được tin nhắn này. Bình thường những cô gái muốn tấn công anh thì rất nhiều nhưng anh chưa thấy kiểu tấn công trẻ con như thế này bao giờ.

Nhưng bất ngờ cũng có nhiều kiểu, kiểu của anh là chỉ bất ngờ trong 5 giây. Bất ngờ vậy chứ không có nghĩa là sẽ quan tâm đến nó.

Một cô gái mà chỉ dám đứng từ xa nhìn người mình yêu và chỉ có can đảm để nhắn tin giấu mặt thì cũng chỉ là một cô gái một là nhút nhát, hiền lành quá; hai là quá tự ti, thiếu bản lĩnh. Mà cả hai dạng này anh đều không có hứng thú.

Là một kỹ sư xuất thân từ trường xây dựng nhưng anh không có vẻ khô cứng của một con người làm kỹ thuật mà lại có dáng vẻ đào hoa của một chàng công tử.

Mà thực ra thì anh đích thực là một công tử còn gì. Từ nhỏ đã lớn lên trong sung sướng, được hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất. Là con trai độc nhất trong gia đình, con giám đốc công ty.....con đường tương lai đã không có gì phải suy nghĩ.
Bên cạnh đó, anh lại còn được thừa hưởng nét đẹp trai của bố nên từ khi học cấp 3 anh đã có rất nhiều mối quan hệ - những mối quan hệ rất thoải mái và không phải suy nghĩ nhiều. Thường thì con gái chủ động đến với anh nhưng cũng thỉnh thoảng có vài cô gái xinh đẹp tỏ vẻ kiêu ngạo để anh đến chinh phục họ. Nói chung là anh chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện bạn gái.

Nói anh tự tin vào bản thân cũng đúng ....mà thực chất là còn có phần tự kiêu nữa......nhất là trong chuyện yêu đương.....

----------------------------

"Hôm nay anh đi làm có bị ướt không vậy? Tự nhiên trời mưa to quá nhỉ? Em đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa đây! Chẳng nhìn thấy gì cả! Chỉ là một màu đen thui thôi. Nhưng em vẫn thấy hay!"

Một cô gái mà chỉ dám đứng từ xa nhìn người mình yêu và chỉ có can đảm để nhắn tin giấu mặt (ảnh minh họa)
Giống hôm qua. Một tin nhắn được gửi đến và cũng vào lúc 11h. Là số máy đó!
Anh nhìn qua và nghĩ :" Cô gái này đúng là hơi có vấn đề rồi đó. Nhìn mưa tối thui mà thấy hay, đường bẩn chết được, hỏng cả bộ đồ mới của mình...."

Và anh tiếp tục làm việc. Không trả lời tin nhắn. Không phải là quá đáng. Anh chỉ thực hiện điều mà cô nói..
"Hôm nay tâm trạng anh có tốt không? Hôm nay em thấy không vui chút nào cả! Tại có vài chuyện làm em bực mình. Nhưng sau khi kéo miệng ra, lè lưỡi rồi nhìn vào gương em thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Hôm trước em xem phim thấy vậy nên bắt chước. Chỉ không ngờ nó có hiệu quả. Nếu khi nào thấy không vui anh hãy thử xem sao nhé"

11h. Đây là tin nhắn thứ năm. Ngày thứ năm.
Nhưng thật trùng hợp. Hôm nay anh đang vô cùng bực mình đây.
Sáng nay vừa cãi nhau với sếp về chuyên môn.
Dạo này công ty đã nhiều việc lại càng nhiều hơn vì mới có vài nhân viên mới vào làm việc. Phải hướng dẫn họ. Ai bận thì cũng hay cáu. Và trong nghề này thì việc tranh luận về nghiệp vụ chỉ là chuyện cơm bữa.
Nhưng sao mọi người lại cứ quá để tâm đến cái "chức" con trai giám đốc của anh thế nhỉ? Thái độ cứ như là không phải anh đúng nhưng vì anh là con giám đốc nên anh đúng.
Điều đó làm anh càng bực mình hơn....thấy khó chịu trong người nữa...
Lấy tay kéo miệng xuống, lè lưỡi rồi nhìn vào gương. Cái gì vậy??? Chắc mệt quá điên rồi "Mình mà cũng có lúc ngớ ngẩn vậy à?" _ anh thầm nghĩ và thấy buồn cười mình quá.
Nhưng đúng là tâm trạng đã đỡ hơn một chút...

Đây là tin nhắn thứ năm. Ngày thứ năm (ảnh minh họa)
------------------------------------

"Hôm nay là ngày Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau theo truyền thuyết của Trung Quốc đấy! Anh có thấy đó là một tình yêu đẹp không? Em thì không thích câu chuyện này chút nào?Cả năm chỉ có thể gặp nhau được có một lần! Đau khổ chết được. Nhưng dù sao em vẫn chúc họ sẽ hạnh phúc"

Đúng là ngớ ngẩn thật. Truyền thuyết mà cứ làm như thật vậy! Anh vô tình mỉm cười lúc đọc tin nhắn mà bản thân cũng không biết.

Đây là tin nhắn thức 10 và lần nào cũng là vào 11h đêm. Anh vẫn không hề nhắn tin lại.

---------------

Đã 2 ngày không có tin nhắn. Hôm nay là ngày thứ 3. Bây giờ là 10h45p.

"Không nhắn càng tốt! Đỡ có người làm phiền. Nhưng mà con nhỏ này bất lịch sự quá! Tự tiện nhắn tin cho người khác, giờ lại tự tiện không nhắn. Ít ra cũng phải báo cho người ta chứ..."
Nếu tính đúng ra thì hôm nay đã là hôm thứ 16 rồi...

"Mà kể ra thì mình đúng là đào hoa thật. Trong số nhân viên mới lại có người thích mình. Con nhỏ đó cứ nhìn trộm mình suốt. Có lẽ tưởng mình không biết. Trông con nhỏ đó nhút nhát quá. Chẳng dám nói điều gì. Nhưng trà mà cô ta pha thì cũng ngon đó chứ...."

Anh miên man nghĩ...

Tít...tít... có tin nhắn

Anh cầm lấy máy xem:

"Chắc anh đang thấy thoải mái vì em không còn làm phiền nữa đúng không? Xin lỗi nha nhưng em không làm anh vui lâu được rồi. Hai ngày rồi em cứ uống thuốc cảm vào là lại buồn ngủ và ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy đã 1h sáng rồi. Không nhắn tin được cho anh làm em thấy buồn lắm nên hôm nay phải chờ nhắn tin cho anh xong mới dám uống thuốc. Hì hì"

Vậy là cô ấy bị cảm. Lại còn làm mặt cười nữa! Không hiểu sao anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn này....

Nếu tính đúng ra thì hôm nay đã là hôm thứ 16 rồi... (ảnh minh họa)
-------------------
"Hôm nay là sinh nhật anh đúng không? Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé! Anh có điều ước nào muốn thực hiện không? Em sẽ ước nguyện cùng anh. Hai người dù sao vẫn hơn một người mà.
Anh hãy luôn thật hạnh phúc nhé"

11h và là tin nhắn thứ 25.

Hôm nay là sinh nhật anh. Nếu không phải đang vướng vào công việc phải hoàn thành sớm thì giờ này anh đang say sưa với lũ bạn rồi. Chắc không nhận nổi tin nhắn này đâu.

Hôm nay là sinh nhật anh. Sáng nay anh thấy có một chậu hoa trên bàn cùng với lời thiếp chúc sinh nhật. Thật ra anh không phải người lãng mạn, yêu hoa nhưng anh vẫn thấy khá vui. Chắc là của cô gái đồng nghiệp mới. Sáng nào cô cũng pha cho anh một ly trà đào rất thơm.

Bây giờ thì việc nhận được tin nhắn hàng ngày vào lúc 11h tối đã trở thành một thói quen của anh. Nhưng đôi lúc anh cũng cảm thấy lạ. Tại sao cô gái đó lại có đủ kiên nhẫn để nhắn tin cho anh hàng ngày mà không cần một lần hồi đáp.

Bây giờ thì việc nhận được tin nhắn hàng ngày vào lúc 11h tối đã trở thành một thói quen của anh (ảnh minh họa)
Tình cảm của cô ấy dành cho anh nhiều vậy à? Hay chỉ là một trò chơi tâm lý, cô ấy đang chờ anh tự chui vào chiếc lồng tình cảm mà cô ấy giăng sẵn.

Nhưng tự đáy lòng anh vẫn cảm nhận được những tin nhắn của cô ấy là rất thật lòng. Là tình cảm của cô ấy. Không muốn thừa nhận những nó làm anh thấy vui và ấm lòng, cũng giống như ly trà đào buổi sáng vậy......

Anh cầm máy và sau một hồi lượng lự anh bấm lại "Cảm ơn"

Chờ 5p rồi 10p vẫn không có hồi âm.

-----------------------------------

Mong ước một tình yêu...
"Hôm qua anh nhắn tin lại làm em vui đến không ngủ nổi . Sáng ra em đã đánh vỡ một cái cốc rồi. Người cứ lâng lâng như trên mây. Em phải cảm ơn anh mới đúng. Vậy là anh vẫn đọc tin nhắn của em. Nhưng vì đã hứa mỗi ngày chỉ gửi một tin nhắn nên em không dám gửi lại. Em là người đặt ra quy định mà. Phải biết giữ lời chứ.."

Tin nhắn thứ 26. Không rõ là cô ấy nói thật hay chơi. Có phải vui vậy không? Nghe hơi cường điệu quá đó.Nhưng anh vẫn cảm thấy vui vui...

Hôm qua anh nhắn tin lại làm em vui đến không ngủ nổi (ảnh minh họa)
Nhưng rồi anh lại thấy tò mò. Cô gái này là ai vậy? Nghe thì có vẻ biết rất rõ về anh. Biết cả những việc anh đang làm và gặp phải. Cô ấy theo sát anh vậy à? Có khi nào là người anh quen không?

Anh suy nghĩ và chợt à lên...Hay cô ấy chính là cô gái trà đào??? Là cô gái nhút nhát đó...

Chuyện đời lạ thật đấy. Sao giờ anh cứ phải suy nghĩ về cô ấy trong khi trước đó anh đã từng không thèm coi người gửi tin nhắn đó ra kí lô nào???

-------------------------------------

"Hôm nay trời nắng quá nhỉ? Anh mà phải ra công trình thì nhớ đội mũ với nhé. Đầu em đang đau chỉ vì tội ngại đội mũ đây. Nhưng tối nay sao rất sáng. Thời tiết về đêm thật dễ chịu...."

Tin nhắn thứ 33. Anh thấy lo cho cô. "Cô ấy không sao chứ?"

Anh đã vô thức nhắn lại: "Cô cũng nhớ lần sau phải đội mũ đấy. Uống thuốc rồi ngủ đi."

Khác với lần trước , 5p sau có tin nhắn trả lời
"Bây giờ em đang đau đầu quá nên không nhớ gì cả. Em chỉ nhắn thêm một tin này nữa thôi. Em thấy đỡ đau nhiều rồi! Cảm ơn anh nha!!!"

Thật là một cô gái kì lạ.
Đã hơn một tháng rồi.....

"Nếu cô gái này chính là cô nàng trà đào nhút nhát không dám ngẩng mặt lên khi nói chuyện với mình thì sao nhỉ?? Dám là cô ấy lắm!
Vậy Mình có ích kỉ quá không nhỉ khi không yêu cô ấy nhưng vẫn nhận tình cảm của cô ấy như vậy? Nhưng thực sự cô gái này không phải mẫu người của mình. Chỉ là mình thích sự nhẹ nhàng và ấm áp này thôi. Có lẽ cô ấy cũng biết điều đó. Cô ấy hiểu mình như vậy mà."

Anh tự trấn an mình như vậy.
----------------------

Từ lúc biết rằng cô nàng này chính là cô nàng nhắn tin cho anh, anh hay để ý đến cô (ảnh minh họa)
Dạo này anh đang cặp kè với một cô nàng đẹp nhất nhì công ty. Cô nàng có một vẻ đẹp bốc lửa, rất nhiều kẻ nhìn anh với ánh mắt ghen tỵ. Tất nhiên anh cũng phải bỏ chút công sức. Tất nhiên anh đang rất vênh váo.......

Hôm nay ở cơ quan anh giáp mặt với cô nàng trà đào đó. Lần đầu tiên nhìn kĩ mới thấy cô ấy có đôi mắt rất sáng rất đẹp nhưng bị mớ tóc che mất. Chắc là cô ấy vẫn chưa biết là anh đã phát hiện ra đâu nhỉ? Chính là cô ấy rồi. Cô ấy lại dùng chính điện thoại của mình nữa chứ. Hơi ngây thơ đó. Chắc không nghĩ anh sẽ để tâm tìm xem ai là người nhắn tin....

Từ lúc biết rằng cô nàng này chính là cô nàng nhắn tin cho anh, anh hay để ý đến cô. Cô là một người luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, làm việc cũng rất có trách nhiệm, chỉ mỗi tội nhát quá, thường không dám nhìn thẳng vào mắt người khác và cũng chẳng bao giờ to tiếng với ai. Những cô gái như vậy thời này hiếm lắm à.
Nhưng chỉ mang lại cảm giác tội nghiệp cho anh thôi. Những cô gái yêu đuối không có sức tấn công lẫn phòng vệ. Sống ở thời này dễ bị thiệt thòi lắm.....

"Anh có đang làm việc không vậy. Em đang ngồi nhìn trăng và nghĩ ngợi vẩn vơ. Em thấy Hằng Nga ở trên cung trăng chắc là rất cô đơn. Cả chú Cuội nữa...Dù được ở một nơi rất đẹp nhưng cô đơn vậy thì vẫn buồn lắm.... Anh có nghĩ vậy không?"

Tin nhắn thứ 45. Cô nàng này đúng là một người hay mơ mộng. Toàn nghĩ ngợi vẩn vơ....

Nhưng nụ cười của cô ấy cũng dễ thương lắm........sáng nay anh đã thấy cô ấy cười.

Cô ta không biết rằng anh đã biết. Cảm giác này cũng hay nhỉ? Anh là người nắm đằng chuôi ....
Anh không thích làm người bị động đâu......

Cô nàng này đúng là một người hay mơ mộng. Toàn nghĩ ngợi vẩn vơ.... (ảnh minh họa)

Trà đào cho người yêu dấu...
Sáng nay có chuyện động trời. Cô nàng trà đào nhút nhát đó lại dám to tiếng, người mà cô ấy to tiếng lại chính là người đang cặp kè với anh. Nghe bảo hai người to tiếng với nhau trong nhà vệ sinh nữ. Lúc anh đi đến chỉ thấy cô nàng bỏ đi , không khóc như anh tưởng, chỉ là một gương mặt kiên quyết, nhìn thẳng vào mặt anh.....

Chẳng hiểu có chuyện gì. Hỏi thì cô nàng đó chỉ nói" Con nhỏ đó yêu anh đấy. Thật là...không biết thân phận của mình"

Tự nhiên anh cảm thấy bực mình kinh khủng! Cô ta thì hiểu gì về cô ấy mà nói vậy chứ?

"Em cũng xem lại mình đi."

Không hiểu sao anh lại đứng về phía cô nàng nhút nhát đó. Anh không tin rằng cô ấy lại gây sự nếu không có lý dó. Một niềm tin vô cớ nhỉ?

Hay do hàng ngày anh đều quan sát cô ấy....anh cũng đâu có hiểu được gì mấy về cô ấy. Nhưng anh lại có thể khẳng định được.....

"Tình yêu là gì nhỉ? Em nghĩ là người trong cuộc cũng không thể hiểu nổi đâu nhỉ? Có phải bất kì Ai cũng mong có được một tình yêu thực sự, một tình yêu cho cuộc đời mình? Có phải vậy không? Hay chỉ mình em nghĩ vậy? Hay rốt cuộc tình yêu chỉ là sự trao đổi và lựa chọn phù hợp"

Tin nhắn thứ 50. Tâm trạng của cô nàng đang không tốt. Đang băn khoăn. Thực sự thì chính anh cũng không hiểu rõ lắm về tình yêu. Anh muốn nhắn lại cho cô điều gì đó nhưng lại không tìm được câu nào để nói.
------------------------
Bây giờ anh đang cảm thấy bực mình kinh khủng đây? Sao cô ta có thể làm vậy chứ nhỉ? Cái này có gọi là phản bội không nhỉ? Là giả dối nữa.....

Sao lại có thể hàng ngày nhắn tin với một người, nói là thích người đó nhưng ban ngày lại cứ kè kè và cười nói với một người khác. Dạo này có một anh chàng cứ suốt ngày đi bên cô nàng trà đào. Một anh chàng kính cận. Là một kiểu người hoàn toàn khác với anh. Chắc là một người tốt...người trong công ty thì nói hai người đó rất hợp nhau...

Hay do hàng ngày anh đều quan sát cô ấy (ảnh minh họa)
Anh đã chia tay với cô nàng hấp dẫn đó mà lý do chính là vì cô nàng trà đào đó đấy. Biết không hả? Tại anh cứ bênh vực cô ấy nên hai bên cãi nhau và chấm dứt.

Đương nhiên anh biết cô nàng bốc lửa đó không yêu gì anh, thậm chí còn nói xấu anh (nghe nói hôm trước hai người cãi nhau vì vậy) anh cũng chẳng yêu gì cô ta nhưng dù sao cũng bị mất người cặp kè.

Vậy nên cô nàng trà đào đó phải chịu trách nhiệm chứ...

Sao cô ta có thể như vậy chứ hả...

Cô ta vẫn pha trà cho anh nhưng hôm nay anh thấy nó đắng và chát quá... Là vì cô ấy không để tình cảm vào đó à. Hay đã chia tình cảm đó cho anh chàng kia rồi...


11h... ngày thứ 55
"Anh à? Em sẽ gửi cho anh một tin nhắn này nữa thôi. Đã làm phiền anh lâu nay rồi. Em là một cô gái nhút nhát. Không biết thể hiện tình cảm của mình. Em muốn thay đổi... Không rõ rằng anh có nhận và đọc tin nhắn của em không nhưng em vẫn cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn vì đã nhận những tin nhắn này..."
Cái gì vậy? Đúng là cô nàng này đã có người quan tâm đến rồi, đã yêu anh chàng kia rồi....
Hừ... kệ cô ta chứ, ai thèm quan tâm cô ta làm sao... Không có người làm phiền... tốt quá. Anh sẽ lại quen những cô nàng xinh đẹp và không phải bênh vực cô ta nữa.

Nhưng sao anh thấy trống rỗng quá. Trong lòng trống rỗng và trái tim cũng trống rỗng
Hình ảnh của một cô gái rụt rè, nhút nhát nhưng lại rát kiên quyết khi bảo vệ anh cứ hiện ra trước mắt anh...

Sẽ không còn người hỏi han, an ủi và động viên nữa... Anh cũng không thích những lời nói đó dành cho người khác... anh không muốn ai khác ngoài anh nhận được sự ấm áp và dịu nhẹ đấy của cô ấy

Có lẽ đây là sự trừng phạt cho sự ích kỷ của anh khi đã nhận được nhiều tình cảm mà không đáp lại dù chỉ một chút...
Trừng phạt vì đã cảm thấy thích thú khi thấy cô ấy quan tâm đến mình... thích thú khi nhìn tình cảm của cô ấy trong bóng tối...
-----------------

"Anh à? Em sẽ gửi cho anh một tin nhắn này nữa thôi (ảnh minh họa)
Đi làm... đụng mặt cô ấy, cả anh chàng đó nữa... Cô ấy cười chào anh...Cô ấy cười chào anh???... Nhìn thẳng vào mắt anh...

Cô ấy đã thay đổi rồi... không còn nhút nhát nữa... đây là do tình yêu à? Hay do cô ấy không quan tâm anh nữa nên không ngại với anh nữa....
Cô ấy đã lựa chọn người phù hợp chứ không phải một tình yêu đơn phương vô vọng... Vậy cũng đúng thôi...
Dù sao thì cô ấy cũng không phải mẫu người của anh...
Dù sao thì cô ấy cũng không hợp với anh...

Dù sao thì anh cũng không hợp với cô ấy

Dù sao anh cũng không... yêu cô ấy...

Dù sao tình cảm cô ấy dành cho anh cũng chỉ vậy mà thôi...

Uống ly trà đào, cô ấy vẫn pha cho anh... nhưng lại không thuộc về anh nữa...

Anh suy nghĩ gì vậy...


Anh là một kẻ nhát gan...
Anh thấy buồn... sao không dám nhận là mình đang buồn...
Có lẽ là do anh kiêu ngạo

Anh thấy mình bị mất một vật thật sự quý giá nhưng anh không nói được câu gì...

Anh đã nhận được nhiều tình cảm nhưng lại không dám đáp trả...

Trong lòng anh là gì vậy...cảm giác tiếc nuối...cảm giác ghen tuông... cảm giác hụt hẫng... tất cả mọi cảm giác cứ hoà quyện lại tạo thành sự đau đớn...

Và anh đã nhận ra mình cũng có yêu cô ấy... có yêu cô ấy...

Đã muộn chưa nhỉ???
Anh không muốn thấy cảnh cô ấy ở trong vòng tay kẻ khác...

Anh muốn hàng ngày vẫn nhận được những lời nói động viên nhưng câu chia sẻ của cô ấy.
Cô ấy với anh dường như rất xa xôi rất cách biệt mà giờ sao thật gần gũi thân thương. Hoá ra là như vậy, hoá ra là cô ấy đã ở trong tim anh rất lâu rồi, anh đã dõi theo cô rất lâu rồi nhưng lại cứ bướng bỉnh không chịu thừa nhận.

Dù sao tình cảm cô ấy dành cho anh cũng chỉ vậy mà thôi... (ảnh minh họa)
Không phù hợp thì sao chứ?

Khác nhau thì sao chứ?

Một kẻ đào hoa thì sao?

Anh vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu!!!

Anh chạy như bay đi tìm cô ấy... không thấy...
Gọi điện thoại... không có người nhấc máy...

Cuối cùng anh đã thấy cô
Cô đang ở kia... đứng nói chuyện với mọi người ...

Anh chẳng suy nghĩ được nhiều nữa... cảm giác tình cảm của cô sẽ không còn thuộc về anh làm anh không nhìn thấy gì ngoài cô...

Anh chạy lại và ... ôm cô trước những ánh mắt và cái miệng đang há hốc ra...
Anh không còn quan tâm... Anh mặc kệ ... và nhận thấy cảm giác này sao quen thuộc vậy nhỉ?
Như đã là như vậy, đáng ra phải như vậy từ lâu lắm rồi...

"Thật không công bằng!!! Em là người bắt đầu và là người đặt ra những quy tắc thì ít nhất người kết thúc phải là anh. Đừng tự ý kết thúc mọi thứ như vậy chứ."

Cô ngạc nhiên trong vòng tay ôm chặt của anh...
Cô ngỡ ngàng trong vòng tay anh...

Ngỡ ngàng...
Nhưng rồi cô cũng mỉm cười ôm lại anh...
Một nụ cười thật hạnh phúc...
Cô hiểu tình cảm của mình đã được đáp trả, theo một cách thật ấm áp.
Nhéo mình một cái để biết rằng đây là sự thật chứ không phải là mơ.

Như đã là như vậy, đáng ra phải như vậy từ lâu lắm rồi... (ảnh minh họa)
Cô hỏi lại:

"Sao anh biết đó là em? Em không nhớ mình có nhắn gì về bản thân mình"

"Đừng nghĩ anh là kẻ ngốc chứ? Xin lỗi vì đã bắt em chờ đợi quá lâu. Xin lỗi vì đã bắt em trao quá nhiều tình cảm mà không đáp trả" - anh nói trong sự hối hận...

Cô cười:
"Em vốn không cần đáp trả mà? Nhưng dù sao được đáp trả thì hạnh phúc hơn rất nhiều"

Anh ngập tràn trong hạnh phúc khi cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình của cô, nhưng vẫn lo lắng (không ngờ một kẻ như anh cũng có ngày phải lo lắng về tình địch của mình):

"Thế anh chàng kính cận thì sao?"

Cô ngạc nhiên:

"Ai? À. Em đã từ chối anh ấy lâu rồi mà. Sao anh lại nhắc đến anh ấy. Nhưng cũng phải cảm ơn anh ấy. Nhờ anh ấy động viên mà Em đã quyết định sống khác, em sẽ không giấu mặt nhắn tin cho anh nữa. Tình cảm cũng phải nỗ lực mới có. Em đã quyết định đối mặt nói rõ tình cảm với anh. Và có lẽ đây là phần thưởng!!! Một phần thưởng quá tuyệt."

Cô cười nụ cười rạng rỡ... nụ cười mà anh chỉ muốn cô dành riêng cho mình...

"Hoá ra là vậy... nên cô ấy mới nói là tin nhắn cuối ... làm anh hiểu nhầm... nhưng nhờ vậy anh mới hiểu được tình cảm của mình... vậy cũng đáng...

Ôm cô trong vòng tay anh còn nghe thoang thoảng mùi hương ngọt nhẹ của ly trà quen thuộc. Nó không đậm như trà chanh, không nồng như cà phê nhưng vẫn có thể khiến người ta thích thú.

Vậy là cuối cùng anh cũng tìm được điều anh muốn tìm...đó là ly trà đào này...Vậy ra tình yêu và hạnh phúc cũng giản dị thôi nhỉ?"
----------------------

Nhưng dù đang lâng lâng trong cảm giác sung sướng thì anh cũng nghe thấy tiếng ai đang nói:
"Này! Biết hai người đang hạnh phúc nhưng xung quanh nhiều người lắm đó, ngày càng nhiều hơn nữa... có hôn thì hôn luôn đi... nói chuyện hoài..."

[Xem tiếp...]


Ngày không tên



Có lẽ chẳng còn có cơ hội để được bắt đầu từ những tổn thương ngày một dày đặc hơn. Ngày cứ như chuỗi cực hình ban phát hình phạt cho kẻ tội đồ mang trên mình bản án.
Sự vô cảm chen lấn đến mức tội nghiệp, dù thứ cảm xúc hiện hữu trong trái tim phải chấp vá biết bao nhiêu lần.


Người đi qua tôi miệt mài những lãng quên. Có khi nào đó người nhớ rằng đã từng yêu một ai đó thật lòng dù chỉ như cầu vồng thoáng xuất hiện khi tạnh một cơn mưa.
Giá trị kỉ niệm có lẻ nào chẳng được chắc lọc để không thể đánh đồng cảm giác của từng người xuất hiện trong cuộc đời mình.
Những ngày tháng ấy, có cả nụ cười lẫn sâu vào nước mắt. Bẽ bàng nhận ra quá nhiều thứ không thật hoặc giả không xác định được trái tim của một con người.
Chẳng hiểu nỗi được mình thì sao có thể hiểu nỗi một ai?! Liệu những tình cờ có làm nên dấu kỉ niệm khắc ghi hình ảnh của ai khác trong cuộc đời mình.
Mình không biết, liệu thứ tình cảm đó có thật đã từng ngự trị trong trái tim mình? Dù rằng những thứ mình nhận được khiến mình hạnh phúc và ấm áp biết chừng nào.
Mình chưa từng dám đối diện với tình cảm thật của mình, dù đôi lúc buông trôi chỉ để thứ cảm xúc đó tự do hiện hữu mà không phải cố gắng che giấu những chênh lệch khó mà vượt qua đó.
Cuộc sống này thật trớ trêu, tạo hóa cứ đem đặt vị trí hai con người từ những nơi xa lắc lại gần nhau rồi cũng như vậy tách họ ra khỏi sự gắn kết mà không biết đến bao giờ gặp nhau được nữa.
Mình đã mệt cả một con tim không còn sức trì kéo những yêu thương giành giật nào. Mình không muốn thế vào chỗ trống của một ai.
Đắng cay nhất là mình luôn phải đóng thế, cái cảm giác đó thật đáng ghét. Nó khiến mình trở thành anh hùng rơm trong cuộc cứu cánh cuộc đời ai đó, rồi những tổn thương chỉ nhận về cho riêng mình.
Muốn im lặng, muốn vùi vào những lãng quên cố hữu. Muốn nắm chắc con tim không trượt ngã trước tình cảm chưa hẳn là dành cho mình.
Có ngày, mình sợ tất cả, sợ những con người, sợ âm thanh náo nhiệt của phố. Sợ màn đêm ủ ê mình qua bờ hiện thực đau đáu những nỗi buồn. Và sợ chính bản thân mình vì đã quá cô đơn mà hy vọng những điều huyễn hoặc...
Giá mà những yếu mềm rời bỏ mình đi mất...

[Xem tiếp...]


Không phải là anh, em vẫn đang yêu đấy thôi!



Có những thói quen không dễ dàng từ bỏ. Giống như việc em yêu thương anh, dù không thể cùng nhau bước tiếp trên một chặng đường dài thì em vẫn đứng đó, đợi đó, chờ mong đó...
Kết thúc của một mối tình… là bao nhiêu nước mắt mặn môi…

Kết thúc của một mối tình… là bao nhiêu kỉ niệm hòa với xót xa…

Kết thúc của một mối tình… là bao nhiêu đêm em thao thức…

Em chẳng biết…

Chia tay anh, em chưa bao giờ đong đếm được ngần ấy thứ, trong ngần ấy thời gian. Bởi một lẽ, chia tay anh, em chỉ biết rằng mình đang sống, và sống thiếu đi một người, là anh…

Có những thói quen không dễ dàng từ bỏ. Giống như việc em yêu thương anh, dù không thể cùng nhau bước tiếp trên một chặng đường dài thì em vẫn đứng đó, đợi đó, chờ mong đó…

Có những người lướt qua và trao em cái lắc đầu ngán ngẩm. Vì em chưa quên anh, vì em chưa mở lòng và vì em khờ dại…


Con gái, trước, trong và sau khi yêu đều khờ dại, trao cho người ta quyền làm tổn thương mình, xong cứ rấm rứt hoài với một nỗi niềm riêng…

Là con gái, em mong manh trong một chiều thương chớ. Thương nhớ trong anh vơi dần, rồi cạn hết, thương nhớ trong em dày lên, cứ mải mê dành trọn cho một người, là anh…

Nhưng cuộc sống làm cho em khắc khoải. Em thấy mình bải hoải với những bước chân quen lạc về con đường cũ. Ánh mắt em ngày hồn nhiên đâu mất, ánh mắt nay nhuộm buồn, tím cả một miền hoang…

Em sợ mảng đời xám buồn như màu mắt em mang, em sợ những phần mông lung từ những kí ức vụn vặt. Em sợ buồn, em sợ cô đơn, em sợ phải một mình…

Vậy nên… anh à… em sẽ lại yêu nhé!

Em sẽ học cách gom yêu thương và kết thành những chuỗi hạt. Con gái như em đỏng đảnh biết bao, thích tô hồng cho cuộc sống từ những điều nhỏ nhắn xinh xinh…

Em sẽ học cách gom nụ cười trên môi và hong khô đi nước mắt. Em sẻ chia cùng những bạn bè em quen, cùng
những người em mến…

Em sẽ học cách vực dậy lòng tin kể cả khi nó vừa bị làm cho sứt mẻ. Vì anh à, cuộc đời này có ai hoàn hảo đâu anh? Kể cả khi đó là anh, người mà em từng yêu thương nhất, cũng đã có những phút không thực với lòng mình…

Vậy là em sẽ lại yêu vào một ngày không xa xôi nào cả, em yêu đương nồng nhiệt và trọn vẹn đủ đầy bởi đó là “cuộc sống”. Cuộc sống của riêng em và của những cô gái như em, kể cả khi đau khổ vì thất tình hay cô đơn đến mấy, cũng phải nhuộm hồng và nhiều sức sống đúng không?

Những ngày chúng ta đang sống là một thời tuổi trẻ, là tuổi thanh xuân tràn nhiệt huyết. Em nhận ra một điều thật đặc biệt, chỉ khi nào biết cách yêu thương và nâng niu cuộc sống của chính mình, con người ta mới đủ bản lĩnh để chinh phạt những miền xa xôi khác…

Và khi đó, em không còn quẩn quanh với nỗi sầu sau một mối tình vừa tan vỡ, không còn sợ hãi khi kết bạn với cô đơn. Hơn ai hết, em yêu thương cuộc sống của mình, sự tự do và phút bình yên tĩnh tại.

Trước khi tiếp tục yêu một ai đó khác, hãy biết cách yêu thương bản thân mình. Vậy nên, hiện tại, dù không phải là anh, em vẫn đang yêu đấy thôi!

[Xem tiếp...]


Bao lâu rồi ta chưa nói yêu nhau?



Anh không có thời gian cho một câu chỉ dài ba chữ. Em gom hết muộn phiền để quên mất mình phải nói yêu anh…
Bao lâu rồi ta chưa nói yêu nhau?

Cũng đã đến lúc…

Em không còn buồn khi lâu lắm rồi anh không nói yêu em…

Không còn chạnh lòng khi hàng loạt mẩu tin em luôn là người kết thúc…

Không còn xót cho những buổi hẹn hò thưa dần rồi vắng hẳn…

Không còn đau cho những thói quen yêu thương đã thành thủ tục phải trao và thành nghĩa vụ phải làm.

Anh bận, còn em lại có quá nhiều thì giờ để nghĩ những chuyện vẩn vơ.



Em hiểu, tình yêu không còn là câu chuyện em từng mơ. Ta yêu nhau, nhưng mỗi người một khác. Tình yêu của anh lý trí, rõ ràng và lạnh ngắt! Em không là gì, ngoài là một trong vô vàn những cái tất cả của anh.

Em có cần nhiều đâu, có muốn quá nhiều đâu? Nhưng ai hiểu, ai hay rồi ai cho, ai đáp?

Một bàn tay biết nắm, một bờ vai cúi thấp… Một người biết lấp đi nỗi buồn và vuốt ve xoa dịu hết những tủi thân…

Một người biết thế nào là an yên, một người biết chút ít ngọt ngào để thêm vào những ngày nắng nhạt…

Một người biết thế nào là yên lặng, biết thế nào là một cái ôm để người khác không gợn lòng…

Một người không biết cách phủ nhận em!



Anh mặc định với mình rằng chỉ cần yêu em. Còn em, loay hoay trong tình yêu kia không một lần thấy hòa hợp! Mỏi mệt chất chồng, cô đơn và hoang mang. Tình yêu chết yểu, em không đổ lỗi cho ai!

Bao lâu rồi ta chưa nói yêu nhau? Mà nói làm gì nữa khi thực tâm chẳng muốn…

Anh không có thời gian cho một câu chỉ dài ba chữ. Em gom hết muộn phiền để quên mất mình phải nói yêu anh…

Nhòa nhạt mất rồi, những thứ không còn dành cho nhau. Rồi anh sẽ rời đi, và em đủ can đảm để biến mất!

Đến lúc đó, liệu có còn tiếc một câu nói yêu nhau…

[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên