Dừng lại để bắt đầu



Đôi khi, em cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật lạc lõng trong dòng đời. Nhưng có lẽ em thích mình lạc lõng như thế, thích một mình, thích sự cô đơn.
Chưa bao giờ em thấy mình được thanh thản như thế. Em thả hồn mình vào những bước chân, vào những nụ cười ẩn sâu trên khóe môi ứa máu. Em đã và đang tự làm mình đau, nhưng đâu có đau bằng vết thương trong trái tim em, đau tới thắt lòng.
Anh đã hết yêu em, nhưng tại sao anh lại im lặng, tại sao anh lại để em sống trong sự ngộ nhận như thế? Có ngu ngốc không khi em cứ gồng mình lên nén những đau thương vào sâu trong trái tim em, khi mà nước mắt em cứ rơi trước bao lời hờ hững từ anh. Anh yêu cô ấy, người con gái ấy không phải em!
Em biết mình nên dừng lại. Chỉ đơn giản là để anh hạnh phúc với tình yêu mới. Em sẽ đi trong im lặng, bình yên sẽ về nơi anh. Em biết, dù có níu kéo thì bước chân anh vẫn sẽ rời, đôi tay ấy vẫn sẽ buông lơi. Yêu thương vẫn đi, vẫn rời xa, và không bao giờ trở lại. Thời gian vẫn trôi, nỗi đau vẫn cứ kéo dài. Dừng lại chỉ đơn giản là không yêu nữa, không trăn trở, không đè nặng tâm tư. Dừng lại để bắt đầu!

Dừng lại!
Dừng lại để giải thoát cho cả hai ta, để anh đi về phía hạnh phúc mà anh đã chọn. Dừng lại để em không bị giày vò bởi yêu thương nơi anh, để em có thể đủ tự tin và mạnh mẽ được ôm anh lần cuối. Dừng lại, chỉ đơn giản là không còn tin tưởng, không còn chỗ tồn tại tình yêu. Dừng lại, để em học cách giành thời gian yêu thương bản thân mình nhiều hơn. Dừng lại để hóa kiếp cho trái tim em, một trái tim nhuốm màu đau thương và tang tóc của một cuộc tình chẳng đi về đâu cả.
Cứ mãi đuổi theo thứ không thuộc về mình thật mệt mỏi, thế nên em dừng lại và không đuổi theo yêu thương từ nơi anh nữa. Vì vốn nó đã chẳng thuộc về em. Em dừng lại. Em vấp ngã. Và em tự mình đứng dậy. Cứ tưởng em không bao giờ có đủ mạnh mẽ để có thể dừng lại và đứng lên. Nhưng em làm được, và em đã làm được anh à.[...] Tình yêu của chúng ta tồn tại trong thời gian quá ngắn, không có nhiều những kỉ niệm đẹp, không có được nhiều những niềm vui. Nó chỉ chứa những nỗi đau, những nỗi đau đã khắc sâu vào trong con tim em, vết thương ấy còn đọng lại mãi mãi, mãi mãi không bao giờ mất đi cho đến khi nó ngừng đập.
Dừng lại, em đã dừng lại rồi đó anh. Dừng lại... để bắt đầu!

[Xem tiếp...]


Nghiện cảm xúc



Từng khóm nắng nở bung ngoài ô cửa, con đường nằm dưới chân thị trấn hiền lành như khoảng trống giữa những vần thơ chẳng biết mình về đâu. Gốc Bàng im lắng ngủ trưa, già nua theo tháng Sáu. Bầu trời trong sân của tuổi thơ đã để lại chúc thư lên đôi mắt biết cười mỗi khi ngẩng đầu hôn lên vầng mây nhỏ. Cái lạnh se se từ đêm còn nũng nịu trên vai phơi trần, mái tóc rối bời tỏa xuống lưng ong so đo ngắn dài nỗi nhớ. Xác thân đan bằng tầm gai tắm gội trong hơi thở của Mùa mê sảng. Trở về nơi sinh ra và lớn lên, để nhỏ bé lần cuối cùng trước khi hết lần này đến lần khác từ chối lớn lên, trước khi mở cánh cổng vào cuộc đời thật sự mong đợi. Ôi những ngày cuối của thuở 22, sao mà hoang vu đến thế, bắt gặp lại ngày xưa, đẹp như tự nắn nót viết từng nốt nhạc cho bản tình ca mang tên mình.
Mẹ có cả kho tàng sách, hồi đó tôi lân la đọc đề tự và ngắm màu sắc trên bìa, hít hà mùi vị thời gian xộc lên ngón tay, nhưng không đọc nhiều, chỉ là những câu hỏi về nội dung, và dừng lại đắm vào đôi ba cuốn tiểu thuyết kích thích được sự tò mò về giới hạn nỗi đau, tình yêu, phận người, theo cách cảm của một đứa trẻ. Sự thật là những gì tôi nhận thấy, hoàn toàn do bản năng. Tôi chưa có nhiều bươn chải mặn mà nào, chưa va chạm, cũng không tích lũy được nhiều từ ngữ hay triết lý từ những cuốn truyện dày cộp, tất cả đều là bản năng và cảm xúc xuất phát từ ngốc dại của tôi. Tựa như chỉ cần nhắm mắt lại, nằm ngoan trong giả thuyết ban đầu như vậy, thì tôi sẽ theo nó đâm chồi và tàn lụi bằng cả bản chất của nó và của tôi. Tôi nghiện việc đi theo cảm xúc. Viết, vẽ, hay dồn chúng vào một việc nào khác có thể lột trần chúng được. Chúng có thể mang tôi đi bất cứ đâu. Đôi chân phục tùng nó vô điều kiện, hoang dại lại càng đồng lõa. Nên tôi bỏ mặc bản thân ngập ngụa, chìm đắm mà không nghĩ đến việc nó là nguyên nhân làm mình mỏi mệt.

Ngồi ôm buổi chiều nhàu nhĩ, bình thản chờ đợi vài điều gì đó. Có ai chia tay với tuổi trẻ mà chẳng nuối tiếc? Rồi mai, không còn nhiều những thừa thãi giận hờn phi lý, những đòi hỏi nhõng nhẽo như cơn mưa bụi bám trên vòm má, những lần vẽ cả bức tranh lem nhem lên váy, những vô ưu khi ương ngạnh cau có, những sở thích lòe loẹt không đâu, những vòi vĩnh ngô nghê, những dại dột lặp đi lặp lại,...
Sẽ là những rong chơi cùng chiêm nghiệm, sẽ coi lầm lỗi là tình cờ thứ tha là gia vị, sẽ chai sạn gồ ghề như đôi bàn tay, sẽ đào sâu và xé tan cả những điều đơn giản nhất, sẽ biết nuối tiếc và tham vọng, sẽ thấy tầm thường vẫn len lỏi vào cuộc sống đã thừa bùn lội, sẽ nguyền rủa nhiều hơn, thù hằn cũng chồng lên vết chân chim trên khuôn mặt, sẽ đãng trí với những điều quan trọng, sẽ đi tìm bình yên bằng những thứ xa xỉ,... Nhiều lắm những nhọc nhằn mà Cuộc Đời bừa bộn này gửi gắm, nhưng nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ việc ngụp lặn trong những điều ngọt ngào, bay bổng. Ừ, Tôi mà!
Nếu hút thuốc, có lẽ tôi sẽ biết suy nghĩ này mang hình hài gì, đó là lý do tôi thích ngắm hơi thở có khói, thích nghe tiếng mình tan ra, nhỏ từng giọt đắng ngắt như cà phê trong chiếc cốc nứt, tựa như đau quá quên cả tổn thương. Gần đây, tôi còn hay mường tượng ra cô con gái của mình, và lo lắng, khi con bé cũng say những cảm xúc, như tôi...
[Xem tiếp...]


Chơi vơi một thứ cảm xúc...




Một ngày với những cảm xúc chơi vơi, bất giác nghĩ về những chuyện xưa cũ, những kí ức đã dần trôi vào dĩ vãng, dạt vào một miền kí ức, mà giờ đây khi đang lênh đênh trên con thuyền cảm xúc vô tình cập bến...
Con người thật sự có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều thứ để nhớ dù đôi thứ ấy có lẽ cần phải lãng quên...
Một ngày dài với nhiều suy nghĩ,về những gì đã qua, những gì đã và đang hiện hữu trong cuộc sống.Bất giác cảm thấy một cái gì đó đè nặng, chèn ép...Chẳng hiểu!
Có phải chăng đó là cảm giác có lỗi, có lỗi với chính bản thân...vì lẽ ra không nên thất bại trong một số chuyện, không nên đánh mất một số cơ hội và chẳng nên đánh rơi những tình cảm đậm sâu...Ừ thì chỉ là " lẽ ra "!
Rồi lại bất giác tự hỏi, sẽ có lúc nào đó khi những cảm xúc hiện tại trở thành xưa cũ thì lại nghĩ phải chi đừng có những suy nghĩ " lẽ ra". Đúng là trong cái mớ hỗn độn của cảm xúc thì bao giờ cái cảm giác hối tiếc cũng nổi bật trong "đám đông". Bởi có lẽ là con người thì bao giờ cũng có những thứ chẳng thể hoàn hảo, rồi sẽ có lúc vô tình cảm giác hối tiếc ghé thăm. Vậy rồi phải đối mặt với vị khách không mời mà đến...?
Chẳng phải cuộc sống là vậy, cái gì rồi cũng có lúc phải đối mặt, nói chi là việc đối mặt với cảm xúc của chính mình...Ừ hối tiếc thật đấy, nhưng cứ mãi khư khư ôm lấy sự hối tiếc ấy rồi được gì...tự hành hạ mình? Chắc chẳng ai muốn đối xử tệ với chính mình như thế, vậy thì tàn nhẫn lắm. Chẳng làm thế được đâu, nên thế nào thì cũng có lúc phải đối mặt, để tự đứng lên chính ngay nơi đã từng té ngã. Và phải chăng đối mặt chính là cách để trưởng thành hơn?
Đối mặt, mấy ai có thể làm được?
[Xem tiếp...]


Gặp em - Cô gái Vĩ Cầm



Tôi đã gặp em trong một buổi chiều lộng gió, trong một khung cảnh tuyệt vời và ở đó tôi thấy em như một thiên thần trong sáng và thánh thiện...
Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới lại được sống với cái cảm giác lân lân khó tả đến như thế này. Tôi đã từng yêu và cũng đã từng thất bại trong tình yêu. Ở thời điểm đó, tôi đã nghĩ rằng mất đi người yêu xem như tôi đã mất tất cả, tôi đã thất bại và tôi không còn chút hy vọng nào nữa. Tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều nhưng tại sao ngay cả việc giữ được cô ấy tôi cũng không làm được. Phải chăng tôi quá vô dụng, hay cô ấy cần gì hơn ở tôi mà tôi không thể đáp ứng. Tôi rối bời và cảm giác như mọi thứ trước mắt đều sụp đổ. Khóe mắt tôi hoen đỏ và sống cay cứ cay cay khi nghĩ về cô ấy.
Rồi tôi chợt nhớ, đã có lúc cô ấy nói với tôi "Em thích một người con trai mạnh mẽ, chín chắn để em luôn có cảm giác ấm áp khi được bảo vệ vì em là một cô nàng yếu đuối", sực nhìn lại mình. Ơ, một người mạnh mẽ, tôi đã nhận ra. Tôi không mạnh mẽ như những gì cô ấy mong muốn, tôi cũng không chín chắn như những gì cô ấy cần, vậy thì tôi lấy cái gì để bảo vệ và mang đến cho cô ấy cảm giác an toàn được kia chứ. Một thằng nhóc 17 tuổi như tôi, luôn đa sầu đa cảm thì có thể làm được gì cho người mình yêu. Và tôi quyết định thay đổi.
Tôi bắt đầu hành trình lột xác của mình bằng việc lao đầu vào học võ, vì tôi nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để mình trở nên mạnh mẽ hơn lại tốt cho sức khỏe, rồi tôi tập cho mình cái tính suy nghĩ lạc quan, tích cực hơn trong mọi vấn đề chỉ với với mong muốn một ngày nào đó người tôi yêu sẽ quay về với tôi. Mọi thứ có vẻ đang rất suông sẻ cho đến khi em xuất hiện.

Trong lúc tôi đang hỗn loạn với những suy nghĩ bâng quơ trong đầu mình thì một âm thanh du dương nhẹ nhè thoáng qua như một làn gió tinh khôi cân bằng hết mọi thứ trong tôi. Tôi chợt xa xăm tìm kiếm thì hình ảnh một cô gái với nụ cười như nắng đang say mê kéo vĩ cầm hiện lên trước mắt. Bất chợt tôi thấy lòng mình rạo rực, lâng lâng. Sự yếu đuối tưởng chừng đã ngủ yên của tôi lại một lần nữa bừng tỉnh bởi em. Tôi muốn bước tới gần hơn để được nghe rõ hơn giai điệu từ cây vĩ cầm của em, mà nói đúng hơn là được nhìn em rõ hơn.
Rồi bỗng tiếng đàn vụt tắt, tôi ngây người ra khi em nhìn về phía tôi và nở nụ cười tươi tắn như nắng mai. Lúc này, tôi đã lấy hết can đảm để bước tới gần em, không quên nở một nụ cười đáp trả. Tôi đã bắt chuyện với em bằng một thái độ không thể ngố hơn.
- Chào bạn, bạn chơi đàn hay lắm.
- (Cười) Cảm ơn, rất vui vì bạn thích nó.
- À, không có gì đâu, nó hay thiệt mà.
- (Lại cười và không nói gì)
- Bạn học violin lâu chưa?
- Mình học từ năm từ năm lớp 9, cũng được 2 năm rồi.
- A, vậy bạn 17 tuổi?
- Uhm.
- Vậy kém mình 2 tuổi.
- Thế là anh 19 rồi.
- Đúng rồi.
...
Trò chuyện với nhau, tôi nhận ra em sâu sắc hơn cả tôi, em cho tôi cái nhìn mới về cuộc sống cũng như giúp tôi có cái nhìn lạc quan hơn với mọi thứ xung quanh.
Tôi thấy rằng, sau mọi chuyện xảy ra, mình vẫn chưa thực sự trưởng thành nhưng có lẽ tôi sẽ không cần phải cố gắng gồng mình nữa bởi em thích tôi như thế. Và tôi cũng nhận ra một chút trẻ con của mình đôi khi lại mang đến niềm vui cho người khác. Tôi quyết định sẽ sống đúng với bản thân mình và sẽ từng bước hoàn thiện mình thay vì cố trở thành một người khác. Vì tôi đã có em.

[Xem tiếp...]


Một Tình yêu



Câu chuyện xãy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh.
Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô.

Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu ghắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười.
Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi".
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc".
Bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi... Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết, tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes.
Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói: " Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không? ".
Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay bước, cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen.
Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.
[Xem tiếp...]


Buổi hẹn...




Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ.
Lần đầu tiên…

Linh vừa tròn mười tám – cái tuổi mộng mơ đẹp đẽ nhất của người thiếu nữ. Linh đã đi trong mưa, chạy trong mưa và khóc cùng với mưa xối xả. Ngày đặc biệt ấy Linh chờ đợi một người – người đặc biệt. Nhưng người ấy không đến, mang bao tủi hờn và tổn thương giẫm đạp chồng chất lên trái tim của cô. Linh buồn đến vụn vỡ, thân hình mảnh mai như tan trong màn mưa màu bạc. Đêm ấy, Linh sốt cao.
- Hôm qua mày đi đâu đấy? Cả đêm tao không thấy mày về!
Thằng bạn cùng phòng hất hàm hỏi.
- Chơi. Mày hỏi làm gì? – Duy đáp, gọn lỏn, tỉnh bơ.
- Cái Linh nó chờ mày, nó gọi cho tao. Tao thấy nó khóc. Mà hình như hôm qua là sinh nhật nó hả? – Thằng bạn lại hỏi tiếp.
Lần này Duy im lặng. Năm phút sau, Duy bỗng nhiên trả lời.
- Lỡ hẹn. Tao đi chơi về muộn. Thấy khuya rồi nên tao không qua.
- Nó ốm đấy! Nghe bảo sốt cao.
Thằng bạn nói nốt vài từ cuối cùng rồi ngán ngẩm đi ra phía ngoài cửa, đóng “sập” một cái bỏ lại Duy với những bóng nước nhòe trên mắt. Tự nhiên Duy thấy cổ họng đắng và gò má mình ươn ướt. Duy tự nhìn mình trong cái gương nhỏ treo lủng lăng trên tường của căn nhà cấp bốn xập xệ.
- Thằng đểu!
Duy cười nụ cười nửa miệng mỉa mai. Rồi anh gục xuống giường, khóc rấm rứt.
Lần thứ hai…
Linh tròn hai mươi tuổi, cái tuổi thôi bồng bột và bớt trẻ con. Ở tuổi này, hầu hết những người con gái cho mình nhiều quyền lựa chọn. Nhưng Linh vẫn chỉ chọn một người – là Duy.
Những năm tháng hai người bên cạnh nhau không ngắn, cũng chẳng quá dài. Nhưng Linh tin vào trực giác của mình, rằng cô đã tìm được một người đàn ông tốt. Người ấy nhất định sẽ làm cho Linh hạnh phúc. Với người con gái, chỉ cần hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thôi là mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng…
Hạnh phúc thì bao nhiêu mới vừa, bao giờ mới đủ?
Linh không cân, đo, đong, đếm được, càng không thể cầm nắm thành hình thành khối.
Thế nên… Linh lơ ngơ giữa đi và ở, giữa được và mất. Khi ấy, Duy làm Linh vụn vỡ lần thứ hai…
- Hôm qua anh đi đâu thế?
Cô hỏi nhỏ khi đang nằm gọn trong vòng tay của Duy.
- Chơi. Sao?
Duy uể oải đáp.
- Hôm qua… sinh nhật em. Em chờ nhưng không thấy anh đến.
Linh bẽn lẽn, đôi bàn tay trắng ngần, nhỏ xíu vặn vẹo vào nhau như sợ sệt.
- Bận. Chúc mừng sinh nhật.
Duy hờ hững. Đặt một cái hôn nhẹ lên gò má Linh. Nơi ấy, những giọt tròn đang lăn, đôi mắt hoe đỏ, rèm mi đẫm nước. Nhưng Linh khóc một cách trật tự và ngoan ngoãn. Linh thậm chí còn không dám nấc.
- Về đi, anh phải đi bây giờ!
Duy buông lơi cô ra khỏi vòng tay mình, vội đứng dậy tìm cái áo sơ mi treo trên giá. Lúc Duy ra khỏi cửa, toan nổ xe phóng đi thì Linh ngập ngừng.
- Em nhìn thấy anh đi với cô ấy…
Linh lau nước mắt, xách túi ra về. Cô không cần Duy chở, không cần nghe lời giải thích, cứ thế bước đi. Mỗi bước đi của Linh nặng nhọc và mệt mỏi. Linh không biết mình đang trông đợi điều gì, chờ đợi điều gì. Những niềm tin hão huyền thuở mười tám đẹp như mơ ấy có lẽ với cô đã quá xa vời. Nhưng ở tuổi hai mươi, Linh vẫn còn luyến tiếc, cô muốn được chờ đợi thêm một lần nữa.
Sau khi Linh đi, Duy xuống xe, bước vào nhà, nằm vật trên giường với cơn bão lòng. Anh sợ thấy Linh khóc, sợ phút chạm mặt cô chạm phải những giọt nước mắt trong như thủy tinh. Thấy mắt Linh buồn, Duy hoảng hốt. Đã bao lần anh bị ám ảnh bởi câu nói: “Mình chia tay anh nhé!”. Đó là điều mà Duy sợ hãi nhất khi đối diện với Linh. Nhưng hết lần này đến lần khác anh làm cô như tan vỡ. Mỗi câu nói nhẹ như thinh không của Linh cũng khiến Duy trăn trở. Bởi Duy sai, bởi anh đào hoa với những cô gái khác, đa tình với tất thảy những bóng hồng quanh mình… nhưng… Duy lạnh lùng và vô tâm với Linh biết mấy. Duy thấy cổ mình nghẹn đắng. Nước mắt cứ thế tuôn trên hai gò má. Duy run rẩy với cảm giác tội lỗi bủa vây.
Lần cuối…
Là khi Linh ra sân bay, quyết tâm đến với một miền đất mới. Cô không hy vọng tình yêu mình đủ lớn để ấp ủ một mối tình xa. Nhưng… cô lại mong chờ điều ấy biết nhường nào.
Trước khi đi, Linh hỏi ý kiến Duy, Duy đáp khẽ.
- Ừ, em đi đi. Anh chờ!
Lần đầu tiên Duy nói sẽ chờ Linh. Lần đầu tiên Linh không phải là người chờ đợi. Đó cũng là lần đầu tiên mà Linh nhìn thấy Duy khóc vì mình. Mắt anh hoe đỏ, giọng mũi như bị nghẹt lại, nhưng vẫn trầm ấm và thân thương vô cùng.
Linh vòng tay ôm lấy Duy, hôn lên má và thì thầm bên tai.
- Một tuần nữa em đi.
Nói xong Linh dụi đầu vào vai Duy như mèo con nhõng nhẽo. Chưa bao giờ cô cho phép mình làm thế, chưa bao giờ cô muốn gần Duy hơn lúc này. Có lẽ bởi vì Linh sắp xa Duy, sắp không còn có thể vòng tay bên cạnh và ôm ghì lấy Duy như lúc này nữa. Nên Linh tỏ ra sợ sệt, và yếu đuối.
- Mình chia tay nhé!
Câu nói của Duy khiến Linh muốn tin là đùa cợt. Nhưng càng muốn tin thì càng không thể. Bởi anh đã vừa dứt tay cô ra khỏi mình, đã nhìn cô bằng một đôi mắt nghiêm nghị. Vẻ bất cần hằng ngày đâu mất, đối diện với Linh lúc này là một người thực sự muốn chia tay.
- Anh chán ngấy em rồi, Linh à!
… Là một người thực sự chán ngấy Linh…
- Em nghĩ anh sẽ chờ em sao? Em ngốc thế? Có bao giờ anh chờ em chưa?
… Là một người thực sự chưa bao giờ chờ đợi Linh…
- Anh còn bao nhiêu cô gái bên cạnh, họ xinh hơn em, giỏi hơn em, sao anh lại phải phí thời gian để chờ đợi em?
… Là một người thực sự coi Linh như vô hình trong cuộc sống…
Linh chết lặng, mắt lưng tròng. Nước mắt thậm chí còn không thể chảy xuôi. Thứ máu nóng trong tim như chảy ngược vào trong. Và Linh thẫn thờ, ngồi bó gối.
- Anh muốn chia tay em thật sao?
- Anh đùa em làm gì? Em đi rồi, mỗi đứa một đường, không ai còn dính líu gì tới ai nữa.
Duy nói khô khốc. Cầm trên tay cốc lạnh, Duy tu ực một hơi rồi đặt mạnh xuống bàn.
- Em cũng sẽ chia tay anh, thật đấy! Lần này em không chờ đợi anh nữa đâu.
Linh rơm rớm, nhưng giọng quả quyết. Và Duy cười to, bật lên thành tiếng.
- Anh đã bắt em chờ anh bao giờ chưa? Là tự em đấy chứ!
*
Linh đi trong chiều mưa đưa tiễn vắng bóng một người. Người con trai ấy không đến để tiễn chân cô, không một tin nhắn chúc bình an và không có bất cứ một dấu vết nào để chứng tỏ rằng anh còn tồn tại trong cuộc sống của cô. Duy lặn mất tăm không sủi bọt, thậm chí anh bạn cùng phòng của Duy cũng ái ngại khi cho Linh biết rằng Duy không về nhà cả tuần rồi. Cho đến lúc Linh đi, Duy vẫn biến mất hoàn toàn. Biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.
“Một tuần… chắc là anh ngủ ở nhà những cô gái bên cạnh anh, Duy nhỉ?
Một tuần… chắc với anh chỉ ngắn ngủi như một giây, chẳng có một chút ý nghĩa nào đâu, Duy nhỉ?
Một tuần… sự kết thúc nặng nề mà em đang mang chắc không là gì trong anh đâu, Duy nhỉ?
Phải rồi, vì anh đâu có yêu em.”
Linh tự nói chuyện với mình và với Duy trong tưởng tượng. Xét cho cùng thì Linh chẳng còn gì để lưu luyến nữa. Cô thả bay những cánh hoa vàng mỏng manh trong làn mưa bay nhẹ, quay đầu mỉm cười chào mẹ lần cuối trước khi đi, trong đôi mắt nhòe nhoẹt nước, Linh chỉ mong sao cái dáng cao gầy ấy khuất hẳn khỏi mắt mình. Bởi vì đâu mà cái dáng thân quen ấy án ngữ quá lâu trong tầm nhìn của cô đến thế? Có phải đã đến lúc để gột sạch đi không? Để sau cơn mưa trời lại sáng, và sau những giọt nước mắt này không còn tồn tại người con trai với cái tên quen thuộc ấy…
Ba tuần sau khi ổn định nhà ở, lịch học và tìm kiếm việc làm thêm, Linh gọi về cho mẹ để khoe những gì mới mẻ mình vừa làm được. Cô tự hứa với mẹ sẽ mạnh mẽ, sẽ tự lo liệu hết tất cả. Và trong suốt khoảng thời gian đầu ấy, nếu cô chưa thu xếp ổn thỏa thì sẽ không liên lạc với gia đình.
- Con ổn chứ?
- Vâng, con ổn mẹ ạ. Mọi thứ đều ổn. Ở nhà sao rồi mẹ?
- Mọi người ở nhà đều khỏe. Nhưng mà Linh này…
- Dạ?
- Thằng Duy…
- Sao thế mẹ?
Linh thấy mặt mình tái đi khi nghe vang lên bên tai cái tên ấy – tên người con trai mà cô đã từng yêu… đã cố quên… nhưng chưa bao giờ có thể.
- Nó mất rồi con à…
Mẹ ngần ngại cố nói những câu cuối cùng. Cuộc điện thoại rơi vào im lặng. Linh nghe tai mình như ù đi, mắt cô không biết bao nhiêu là nước, cứ khóc như một thói quen. Người con trai ấy, lần nào cũng là người con trai ấy khiến cô phải khóc. Linh bất lực với chính mình, tim đau nhói.
- Mẹ không liên lạc được với con. Ngay sau hôm con đi thì bạn của thằng Duy tới nhà mình. Nó bảo Duy là bạn trai của con, muốn báo cho con một tiếng. Duy không ra tiễn con được vì trên đường ra sân bay bị tai nạn xe, máu chảy nhiều lắm, đi cấp cứu gấp nhưng không kịp. Con có biết thằng Duy bị máu khó đông không? Nó ra đi đúng ngày mà con sang bên ấy…
Cuộc điện thoại bị ngắt quãng bởi sự đau đớn đến tột cùng. Linh bàng hoàng hoảng hốt. Cô không muốn tin vào tai mình. Vừa lúc ấy, bên ngoài có chuông báo nhận thư tín từ Việt Nam gửi sang. Linh thẫn thờ đi về phía cửa, nhận phong thư vừa được gửi. Dòng chữ trên bì thư làm Linh choáng váng.
“Gửi Ngọc Linh bé bỏng,
Em sẽ mạnh mẽ, đúng không?
Em sẽ hạnh phúc, đúng không?
Em sẽ quên anh và tìm được một người xứng đáng với em hơn anh, đúng không?
Chỉ khi nào em gật đầu thì anh mới cho phép em đọc tiếp những dòng bên dưới. Nhớ nhé! Không ăn gian đâu nhé!

Lần đầu tiên, sinh nhật năm mười tám tuổi của em, anh đến muộn. Vì anh đã tích cóp một món tiền đi mua quà cho em từ công việc làm thêm ở tiệm bánh. Em còn nhớ lúc anh bảo sẽ đi làm ở tiệm bánh, em đã trêu anh như thế nào không?
“Con trai mà đi làm bánh á? Chẳng ra dáng nam tử hán tí tẹo nào, mặc tạp dề, cổ đeo nơ, người toàn mùi bơ sữa.”
Nhưng anh thấy niềm hạnh phúc của mình ngập lên từ những nụ cười của em. Anh nhận ra rằng nhìn thấy em vui là mình đã đón nhận được niềm hạnh phúc lớn biết nhường nào. Vì thế mà anh quyết tâm đi làm, để rồi đổi lại, ngày sinh nhật em, anh mua một quả cầu tuyết, trong đó tuyết rơi thật đẹp, có đèn, có nhạc… Anh hồ hởi mang đến tặng em nhưng vô tình vấp ngã, tay anh bị rạch bởi một mảnh vỡ từ quả cầu thủy tinh ấy. Máu đã chảy rất nhiều, rất nhiều…
Anh lịm đi và tự thấy mình là một thằng vô dụng.
Lần thứ hai, sinh nhật em tròn hai mươi tuổi. Lần này anh đã tự hứa sẽ không làm em tổn thương thêm nữa. Anh cùng cô bạn ở lớp đại học đi chọn mua cho em một con gấu bông. Em đã từng nói rằng em rất thích những con gấu nhỏ nhỏ xinh xinh, chúng đáng yêu và xinh xắn. Phải rồi, vì em giống như một thiên thần nên mọi thứ với em đều trở nên đáng yêu và xinh xắn. Anh nhớ nụ cười híp mắt của em, cả lúc em buồn, đôi mắt cụp xuống như một đường chỉ mỏng. Anh nhủ mình phải làm cho đôi mắt ấy luôn cười, luôn tươi tắn. Nhưng anh lại một lần nữa thất hứa với em, thất hứa với chính mình. Lúc qua ngã tư, một cái xe vượt đèn đỏ phi lên, khiến anh và cô bạn cùng ngã xuống đất. Máu lại chảy, chảy nhiều lắm. Đến bản thân anh còn thấy run sợ với dòng máu nóng của chính mình. Rồi anh bị đưa vào viện, như một cái cây thiếu nắng, anh nằm dài trong đó để tự dằn vặt mình là một thằng vô dụng…
Sau lần đó, anh không cho phép mình có thêm lần thứ ba nào nữa. Đó cũng là lúc em quyết định đi du học. Có lẽ anh và em đúng là cặp bài trùng, chúng ta đọc được suy nghĩ của nhau phải không em? Lúc bên nhau dẫu có thế nào cũng cố gắng để được ở bên nhau, lúc cảm thấy cần rời xa thì tự khắc sẽ rời xa nhau. Mãi mãi…”
Bức thư ướt sũng nước mắt. Linh thấy tiếng khóc của mình khản đặc. Chẳng phải vì Duy lạnh lùng, vì Duy đào hoa hay đa tình… mà tất cả là do Linh đã quá vô tâm. Cô thậm chí không biết bạn trai mình làm gì, ở đâu và anh cảm thấy như thế nào. Linh tự trách mình chỉ biết chờ đợi như một con ngốc, không biết ghen và cũng không bao giờ đòi hỏi anh phải giải thích. Linh cứ chờ, cứ chờ như một điều hiển nhiên mà cô cho rằng phải thế. Để rồi… tự cô đã xa rời người mà cô yêu thương nhất. Mãi mãi…

Linh thu xếp trở về Việt Nam, tròn một trăm ngày mất của Duy. Linh ra thăm mộ anh, thấy cỏ còn xanh lắm. Những vệt sương đọng mờ ảo trên nhành cỏ xanh buổi bình minh hắt lên những tia nắng hồng yếu ớt. Linh đặt lên ngôi mộ một vòng hoa cúc trắng. Cô nhìn như thôi miên vào khuôn ảnh của Duy. Trong khuôn ảnh đó, Duy mỉm cười, đôi mắt nâu ân cần và ấm áp. Linh đặt tay mình lên ngôi mộ, như thấy mình đang nắm lấy bàn tay Duy, cô khẽ thì thầm.
- Em về rồi. Là em đã lỡ hẹn với anh. Không phải tại anh, chưa bao giờ là tại anh cả, Duy à!
Linh ngồi ở đó từ buổi bình minh đến chiều hoàng hôn muộn, khi ánh tím phía đường chân trời như ập xuống. Suốt khoảng thời gian ấy, một con bướm vàng khẽ đậu trên tay Linh, đôi cánh vỗ nhẹ nhưng bướng bỉnh không chịu bay đi. Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ.
Cuộc sống là những bấp bênh, nhưng điều quan trọng là tìm thấy niềm hạnh phúc an nhiên giữa đời.
Bởi…
Hạnh phúc bao nhiêu cho vừa, bao nhiêu là đủ…
[Xem tiếp...]


Có tiếng gió trong lòng




1. Trời Sài Gòn dạo này nóng kinh khủng, những cơn gió thổi qua như thể càng làm cái nóng thêm rát da thịt. Đóng cửa sổ căn phòng trọ ngột ngạt, tôi bực dọc khoác lên mình chiếc áo thun cũ kỉ và lê bước ra ngoài. Đi vô định...có khó hiểu không khi một thằng con trai, trời nắng nóng lại đầu trần, áo thun ngắn tay, cuốc bộ trên con đường không một bóng cây, đôi lúc tôi thật sự cũng không thể hiểu nổi mình.

Điện thoại reo...của Linh, cô bạn gái đang du học ở nước ngoài, không hiểu sao, tôi lại ngắt máy!!!

***

Ngày ngày làm bạn với sách vở, chuyện tiền bạc, nhà trọ rồi những suy nghĩ vẫn vơ của một dân chơi nhạc, khiến tôi tự chán bản thân mình. Đôi lúc ngồi ôm ghi ta mãi một góc phòng, nhìn ngẫn ngơ ra cửa sổ, ngắm mây bay, rồi chợt buồn một mình.

"When you tell me that you love me..."

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lời ca khúc quen thuộc mà tôi và Linh đều rất thích, nhưng cuộc gọi lại từ một người khác, là Hoa, đứa bạn thân của tôi, cũng gọi từ nước ngoài về. Tôi luôn tự hỏi, bạn bè xung quanh mình đều du học cả rồi...khi nào mới đến lượt mình đây???

"Hey, boy! Khỏe không?" Giọng Hoa lúc nào cũng thế, luôn háo hức và sôi động

"Boy đang mệt, đang đói, đang buồn, đang cô đơn...hỏi làm gì, có về chơi với tui được không mà hỏi!"

Tôi với Hoa là thế, thân nhau đến độ nói chuyện với nhau cứ như hai đứa con gái

Giọng Hoa cười vang "Thế ra mở cửa đi, nóng chết tui rồi nè"

Tôi đứng bật dậy và vội lao ra cửa, cánh cửa phòng như muốn rơi ra khi tôi vặn chốt. Hoa đứng đấy, vẫn nụ cười tươi như xưa, chỉ khác một điều, mái tóc dài khi xưa giờ đã ngắn hơn và được uốn xoăn tít.

"Hey, boy" Hoa cười và vẫy tay tôi

Mắt chữ A, miệng chữ O...tôi vẫn đứng ngớ ra như thế cho đến khi Hoa đấm tôi một cái

"Bạn bè lâu năm về thăm mà định hù tui như thế à"

Tôi bẹo má Hoa

"Bà hay quá nha, về sao không báo tui ra đón, còn số điện thoại, sao mà...???"

Hoa đáp lại tôi bằng một cái đá vào chân

"Tui chỉ thích tạo bất ngờ thế thôi, biết tính tui đó giờ rồi mà. Tui vẫn thích dùng số Việt Nam cũ đấy thôi, lưu chung hai số của tui cùng một tên làm chi để bị giật mình"

Hoa tự nhiên bước vào căn phòng lộn xộn của tôi, cô bạn nhăn mặt, lắc đầu rồi chỉ một thoáng đã dọn dẹp ngăn nấp tất cả. Phòng tôi không có ngóc ngách nào mà Hoa không chạm đến, một phần vì nó quá nhỏ, một phần vì, mỗi khi có chuyện buồn, Hoa đều tìm đến tôi để "trút giận" và phòng tôi trở thành một chiến trường không hơn không kém.

....................

Từ ngày Hoa về Việt Nam, ngoài những giờ học ở trường và đi làm thêm, tôi đều chở Hoa đi dạo quanh Sài Gòn, Hoa thích cái nắng gắt ở Sài Gòn, nắng Sài Gòn...như Hoa nói...là một thứ gần như xa xỉ tại vùng Ohio băng giá mà Hoa đang sống.

"Ê Hùng, chở tui đến Phố gió" – Hoa hồ hởi kéo áo tôi

"Từ từ tui chở, đừng có kéo tui như vậy, bà con gái sao không nết na gì hết vậy?"

"Hơ...kệ tui...ông mới biết tui hả?"

Thế là hai đứa cứ châm qua chọc lại trên suốt đoạn đường đến Phố gió. Phồ gió, là nơi kỉ niệm mà hai đứa tôi hay tìm đến mỗi khi muốn trốn khỏi Sài Gòn ngột ngạt, chỉ đơn thuần là một khu đất bỏ hoang, nơi gió từng cơn có thể lùa vào và làm rối tung từng lọn tóc...

"No change"

Hoa hét lên ngay khi phóng xuống mặt đất...

"Nhỏ nhỏ thôi, trưa rồi" Tôi cằn nhằn trước thái độ háo hức của Hoa, lúc nào cô cũng thế, luôn náo nhiệt ở mọi lúc mọi nơi.

"Hey, boy...xem nè...thoải mái quá..."

Hoa chạy ra giữa khoảng đất trống, đứng xoay vòng, dang hai tay rộng hết cỡ, mái tóc ngắn của Hoa dao động vội vàng theo bước từng cơn gió thổi qua, và Hoa cười, nụ cười làm tôi nhớ mãi, nụ cười của Hoa, trước ngày Hoa chia tay tôi để ra nước ngoài chỉ bằng một tin nhắn. Ba năm rồi, đã ba năm rồi kể từ nụ cười ấy...

"Nè, làm gì đứng đó thế, qua đây chơi nào boy"

Mỗi lần hai đứa gặp nhau, là có rất nhiều điều để nói, dù đôi lúc tôi nghĩ sẽ không biết nói gì với Hoa, nhưng rồi khi gặp, là cứ y như hai đứa đã xa nhau hằng mấy năm trời, và thế là bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu chuyện phải kể cho nhau nghe...và cứ thế...tôi dần quen với việc tìm đến Hoa mỗi khi buồn, kể cả khi tôi đã có Linh.

"Dạo này có liên lạc gì với cô Linh không ông tướng"

"Sao không" Tôi đáp khi đang loay hoay đậu xe trước quán café

"Hỏi thế thôi, chứ tui biết mà, ôi...hai trái tim tuy xa mà gần" Hoa nháy mắt với tôi...

"Cà phê sữa nóng" Tôi gọi ngay khi phục vụ vừa mang menu đến

"Không, cà phê đen không đường, please!"

"Ủa, bà thay đổi khẩu vị rồi à"

"Ừ, mấy năm rồi mà, không lẽ cứ sống với hương vị cũ" Hoa cười, lần này nụ cười thật buồn và thoáng qua

"Uhm"

Tôi thì vẫn gọi cà phê đá như trước đây...

Nguồn: google.com
2. Sài Gòn lại mưa...cơn mưa đêm ồn ào chợt làm tôi thức giấc, không ngủ lại được, tôi mang máy tính xách tay ra, ấn nút mở máy một cách vô thức, màn hình bật sáng, hình ảnh lúc xưa của tôi, Hoa và Linh xuất hiện. Kỉ niệm ấy làm tôi hồi tưởng, tâm thức trôi về quá khứ, và trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hai người con gái, những người đã và đang đi qua cuộc đời tôi!!!

Tôi yêu Linh, đúng, đó là điều không thể phủ nhận, Linh đáng yêu, nhưng mong manh lắm, tôi muốn bảo vệ Linh, bảo vệ bông hoa bé nhỏ trước những giông tố cuộc đời. Còn với Hoa, một người con gái mạnh mẽ, ở bên Hoa, tôi cảm thấy mình được là chính mình, an toàn, và không lo nghĩ. Nhưng tôi chỉ xem Hoa là một người bạn thân, hay đúng ra, tôi không dám đối mặt với vấn đề này...Nếu tôi không yêu Linh, liệu tôi có yêu người bạn gái đã chơi thân với tôi ngay khi còn trong bụng mẹ, hoặc nếu đến bây giờ tôi vẫn yêu Linh, tôi có dám chắc rằng mình không yêu Hoa??? Đôi lúc, cảm giác bản thân thật nhút nhát, chỉ biết trốn chạy cảm giác của chính mình, nhưng tôi sợ phải tìm ra đáp án, vì tôi sợ, không chỉ mình tôi đau, mà sẽ làm tổn thương tình cảm của hai người con gái tôi yêu mến.

Dạo gần đây trời Sài Gòn lại hay mưa bất chợt, việc học ở trường cũng như việc làm thêm, rồi chơi nhạc, làm tôi như quên mất chính mình, mưa thì cứ biết thế rồi thì cũng cấm đầu mà chạy, không dừng lại, cho đến khi cảm giác đôi chân đã mỏi, người mệt lã, và tôi dừng...chuông điện thoại reo, nghe giọng nói của Linh, lòng tôi lại ấm áp lạ!!!

"Linh không về được rồi Hùng ơi, trường có chương trình học bổng vào dịp hè..." Giọng Linh buồn đến thê thảm

"Hùng biết rồi, không sao đâu, Linh cứ học đi, Hùng vẫn ở đây chứ đâu có đi đâu"

Tôi nói giọng pha chút đùa để che đậy đi sự thất vọng

"Nhưng Linh hứa về ăn sinh nhật với Hùng"

"Năm nào không có sinh nhật Hùng, năm sau vậy"

Rồi Linh cười, chúng tôi cứ thế nói chuyện với nhau...bỗng nhiên tôi lại nhớ Linh da diết!!!

........

"Hey boy, sao ngồi một mình vậy??? Nhớ người yêu à???"

Hoa thình lình xuất hiện phía sau tôi trong lúc tôi đang ngồi thơ thẩn bên bệ cửa sổ

"Ờ, nhớ Linh rồi, nhớ da diết..."

"Ghê chưa...mà ông nhớ sao bằng tui, tui nhớ còn hơn ông"

"Ủa? gì? Bà có bạn trai rồi à???"

Hoa nhíu mày nhìn tôi, hai tay cô nàng chống lên hông

"Thế ông nghĩ tui tệ lắm hả???"

"Chỉ là.."

Tôi bỗng nhiên im bặt, không hiểu sao, lại có cảm giác gì đó khó chịu trong lòng. Hoa cũng chợt im không nói thêm gì, hai đứa cứ thế nhìn ra cửa sổ, nhìn vào khoảng không vô định trước mặt.

Bất chợt Hoa lên tiếng

"Hoa phải về Mỹ lại rồi"

Tôi giật mình, tôi lại sắp bị bỏ rơi lần nữa

"Ủa? Sao sớm vậy??? Sao bà bảo ở Việt Nam chơi lâu mà"

Hoa thở dài...

"Dì của tui báo rằng bà đang bệnh, phải về ở với bà, thương bà tui quá ông ơi"

"Uhm"

Lại "uhm", tôi không nói gì thêm, và rồi cả hai lại chìm vào im lặng

"Thôi tui về, qua báo ông một tiếng thôi...mai tui bay sớm"

"Ủa??? Sao lại gấp thế"

"Ừ thì, tin cũng lâu rồi, mà không muốn ông buồn, nên thôi tui giấu, khi nào sắp đi tui mới báo"

"Sao bà ác với tui vậy chứ"

Hoa cười

"Ác gì, tui cũng báo ông biết rồi đó thôi. Thôi tui về nha"

Hoa nói dứt câu rồi bước thẳng ra cửa, bỗng nhiên tôi cảm thấy mọi thứ rất tồi tệ, Hoa lại đi, xa tôi...xa lắm...không...dù sao Hoa cũng chỉ là bạn...Người tôi yêu là Linh...


Nguồn: google.com

3. Những ý nghĩ ấy ám ảnh tôi suốt tối hôm đó, nằm thao thức không ngủ được, tôi lại ra cửa sổ mà nhìn trời. Điện thoại có tin nhắn "Hoa đi nha, tạm biệt Hùng" Tim tôi đập như loạn nhịp, Hoa là thế, đến rồi đi không hề báo trước, không phải Hoa đã làm thế với tôi lúc Hoa ra đi và trở về hay sao? Làm sao tôi có thể chịu đựng nỗi thêm cái cảm giác đáng ghét này một lần nữa. Hoa không bắt máy, đáng ghét thật, lúc nào cũng thế, lúc nào cũng thích làm theo ý mình, sao mãi không hiểu được Hoa thế chứ. Tôi bực dọc đấm tay vào tường, máu chảy thành từng dòng khi tay tôi đập trúng vào một vết xước trên cửa sổ.

"When you tell me that you love me"

"Alo. Hùng hả??? Mày ra sân bay liền đi, nhanh lên, Hoa nó đang ở đây nè, tao đang giữ nó lại, lẹ đi" Giọng thằng Hưng hối hả ở đầu dây bên kia

"Hả??? Gì...không phải đi rồi sao???" Tôi ấp úng

"Nhanh, tao đang giữ Hoa lại nè, nó định lên máy bay sớm, mày nhanh đi."

Tôi ném rơi điện thoại, vội lao đi như một con thiêu thân, tôi quyết không để Hoa ra đi như trước đây nữa. Ừ thì, ít ra cũng phải chào nhau một tiếng chứ. Tôi ghét cảm giác bị bỏ rơi...

"HOA"

Tôi gọi lớn tên Hoa khi thấy cô bạn mình đang đứng ở một phía xa bên cạnh những đứa bạn của chúng tôi. Hoa nhìn tôi, hơi bất ngờ...nhưng Hoa không bỏ chạy mà chỉ nhìn tôi, hơi nghiêng đầu rồi mỉm cười

"Hi hi...boy...đến rồi à" Hoa cười, nụ cười hết sức bình thường

"Bà làm trò gì vậy chứ, đi mà không báo à" Tôi hét lớn vào mặt Hoa, làm những đứa bạn của chúng tôi lãng đi mất

"Ờ thì...có báo mà....chỉ là...đi hơi sớm hơn dự định một tí. Hì hì"

"Bà thôi đi, thôi cái kiểu đùa giỡn ấy đi, bà nghĩ bà đi như thế tui sẽ vui lắm sao???"

"Chứ anh nghĩ em sẽ thế nào??? Anh nghĩ em đủ dũng cảm để rời khỏi anh sao??? Anh nghĩ em là người con gái mạnh mẽ đến thế sao??? Anh nhầm rồi...em không phải..."

Rồi Hoa khóc, nước mắt Hoa làm tôi nhói lòng

"H...Hoa..."

Hoa lấy tay lau nhanh đi những dòng nước mắt

"Xin lỗi...chắc tại Hoa đang buồn chuyện bà Hoa bị ốm. Thôi Hoa đi..." Nói đoạn, Hoa quay lưng định bước vào cửa

"Anh xin lỗi, lẽ ra..."

Hoa đứng lại, hơi nghiêng mặt về phía tôi

"Không ai có lỗi trong việc này cả anh à, chỉ là...một chút tình cảm từ khi sinh ra đã không được phép tồn tại...chỉ trách sao em quá ngốc, cứ mãi hi vọng vào một điều gì đó sẽ mãi không đến"

"Anh..." Tôi thật vô dụng, sao lại không thể nói gì được trong lúc này, đúng là một thằng vô dụng...

"Hạnh phúc anh nhé, Linh là một cô gái tốt, nếu một ngày anh làm Linh buồn, em sẽ không tha cho anh đâu"

Hoa quay lại nhìn tôi

"Và...thỉnh thoảng dạo lại ca khúc When you tell me that you love me anh nha, anh đàn bài ấy hay tuyệt"

Rồi Hoa cười, nụ cười trước đây tôi chưa bao giờ thấy, nụ cười ấy còn đau hơn cả những giọt nước mắt

Dáng Hoa khuất dần sau từng dòng người, chỉ có tôi là đứng bất động như một thằng ngốc. Sao tôi lại đau đến thế, cảm giác này là gì??? Thật sự tôi không thể hiểu được chính mình.

Chợt vang lên đâu đó một giai điệu quen thuộc


Everytime you touch me

I become a hero

I'll make you safe

No matter where you are

And bring you

Everything you ask for

Nothing is above me

I'm shining like a candle in the dark

When you tell me that you love me


Tôi chợt nhận ra rằng, giai điệu này, ca khúc này, đó là lần Hoa nói với tôi lúc bé, bài nhạc tôi đã cố công học chỉ để làm món quà tặng sinh nhật mười bảy cho Hoa...tôi thích ca khúc này, không phải vì tôi hay Linh đều thích nó, mà bởi vì, đây là ca khúc của Hoa...ca khúc dành riêng cho Hoa...nước mắt từ đâu rơi xuống má...nóng hổi...và buốt...

Bổng...một giọng nói phát ra từ phía sau:

"Sao anh lại ra sân bay vậy anh??? Không đi học sao???"

Tôi chợt giật mình, là Linh...cô gái tình yêu của tôi...Linh đứng không xa tôi lắm...trong chiếc váy trắng dịu dàng, Linh nhìn tôi, hơi nghiêng đầu và mỉm cười...

Hai cô gái...đến và đi, không hề báo trước, không cho tôi chút thời gian đủ để nhận ra sự hiện diện và vắng mặt của họ. Và bây giờ, tôi đang đứng giữa hai người con gái, một người vừa quay lưng đi, và một người vừa xuất hiện. Phải chăng tôi đã quá ích kỉ, chỉ muốn mãi sống cùng những kỉ niệm với hai người con gái...để giờ chợt nhận ra, ngay giây phút này đây...tôi vẫn đang đứng...một mình!!!

Năm năm sau, trên bãi đất trống ngày nào là Phố Gió...đã không còn nơi cho những cơn gió lùa vào, không còn nơi cho đôi bạn trẻ ngày nào làm nơi trú ẩn...Phố Gió bây giờ...đã là một quá khứ...chỉ có con người là tiếp tục sống với kỉ niệm, tiếp tục sống với những kí ức...Gió lại thổi...và đâu đó vang lên ca khúc "When you tell me that you love me"...như một câu hỏi sẽ mãi không có lời giải đáp...nhưng ít ra...vẫn còn đâu đó một hi vọng...bị gió cuốn đi!!!
[Xem tiếp...]


Tao thách mày cưa được thằng lớp trưởng ý ?




-Tao thách mày cưa được thằng lớp trưởng ý?

-Mất gì nào?

-Một vỉ sữa chua,2 cân xoài. ok?

-Được rồi!tao chơi với mày?đợi đấy con chó ạ.

Vừa dứt lời thì tiếng trống vào học vang lên!Hà quay sang Trang nói với:

-không tán được mày mất tao như thế đấy nhá!

Trang không nói gì chỉ gập đầu rút cuốn tập trong cặp ra để ngay ngắn trên bàn!Cô chủ nhiệm bước vào bắt đầu giờ sinh hoạt đầu tuần.

Hà thách Trang tán được anh chàng cùng lớp tên Hùng.Trong cái lớp 10A6 này thì Hùng cũng là 1 trong những hotboy.Vào học được gần 1 tháng cũng đủ để 2 cô hot girl của lớp soi ra những anh chàng nào làm tâm ngắm cho mình!Hùng không ăn chơi,anh chỉ thi thoảng phì phèo điếu thuốc,anh bình dị như bao học sinh khác,nhưng được cái khuôn mặt ưa nhìn,đặc biệt nụ cười luôn nở trên môi!Anh luôn là tâm điểm pha trò của cái lớp được giáo viên gọi là"lính kì cựu vào học lại" bởi độ siêu quậy mặc dù mới vào trường được 1 tháng!Hùng học giỏi,được cô chủ nhiệm giao cho làm lớp trưởng.Còn Trang và Hà,2 cô bạn ngồi cạnh nhau thuộc vào dạng xinh nhất lớp,lại còn ăn chơi nữa.2 đứa tuy nhà không gần nhau nhưng có vẻ sinh ra để làm đôi bạn thân,ngay ngày đầu bước vào lớp đã vồ lấy nhau như 2 người quen biết rồi ngồi cùng nhau luôn.

-các bạn ngồi trật tự.làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không làm ồn!

Cô chủ nhiệm vừa dứt lời thì cả lớp hò reo vỗ tay ầm ầm.cô nhăn mặt đưa tay ra hiệu im lặng!nhũng tiếng trao đổi nói chuyện rì rầm vang lên khắp mọi nơi.

-kìa!bắt đầu tấn công dần đi chứ!Hà quay sang giục Trang.

-uk!tao đang nghĩ xem cưa sao giờ?

-còn thế nào nữa!viết giấy đáp lên đi!

Trang gật đầu cười tươi lấy mảnh giấy trong cặp ra đặt trước mặt.

"ê ku!tao với mày hẹn hò đi!tao thích mày rồi đấy!"

Hà nhăn mặt.

-mày viết thế thì nó sợ chạy mất mẹ nó rồi con ạ!

-kệ mẹ tao!tao tán chứ mày tán à?

Trang gấp tờ giấy lại rồi nhìn lên chỗ Hung.Hùng ngồi trên Trang 1 bàn,anh chàng đang nói chuyện rôm rả với mấy đứa xung quanh!

Bụp!tờ giấy đập trúng người Hùng!Hùng tưởng ai trêu quay lại nhìn!Trang nhe răng cười!Hùng cũng cười đáp lại rồi quay lên chém gió tiếp.

-mẹ *** Hùng ơi!tao đưa tờ giấy đấy cho mày!nhặt lên đọc đi!

Hùng quay lại.mặt ngu ngu không hiểu gì rồi cúi xuống nhặt tờ giấy lên đọc.đọc xong,không nói gì chỉ quay lại nhìn Trang cười thật tươi!

-ô!thằng này không phản ứng gì à?hay nó bị bê đê mẹ nó rôi!

Trang quay sang Hà lẩm bẩm!

-mày viết thế thì bố cụ đứa nào dám trả lời!

Trang nhăn mặt quay lên gọi Hùng:

-anh Hùng ẹp zai ơi không trả lời em à?

-để tao về suy nghĩ đã!Hùng quay lại cười thật tươi.

-Nghĩ nhanh lên để bố còn biết đường!

Trang quay sang Hà làu bàu"kiêu vãi đái ra mày ơi!khó nhai rồi!"

-thế chuẩn bị đồ dần đi là vừa!

-nó đi học về phải đi qua đường nhà tao!tý tao ra sớm ngồi nhờ xe!đợi xem đứa nào thua!

………buổi học kết thúc mà không biêt đứa nào được cái gì vào đầu không?cô giáo vừa bước ra khỏi lớp Trang gọi to:

-*** Hùng ơi,cho tao về nhờ xe với!

-mày không có xe đạp đi à?nhà mày nghèo vãi.được rồi con chó ra lán xa đi bố cho đi nhờ!

Trang theo Hùng ra lán xe.

-cầm hộ tao cái cặp,tao vào lấy xe.

-bố không phải ô sin nhà mày!

-thế bố éo cho đi nhờ nữa.bố éo phải tài xế xe cho mày!

Trang miễn cưỡng cầm cặp hộ Hùng!Hùng vào lôi con cào cào chiến bạn với anh từ hồi lớp 9 ra!Trang nhảy tót lên phía sau ngồi!

-xe tao chạy bằng tay côn đấy !bám chặt vào không toi mạng!

-có cái xe si đa cũng bày đặt.đi đi!

Hùng phóng xe lướt ra khỏi đám đông rồi phi thẳng ra đường.

-mà nhà mày ở đâu.cùng đương tao mới trở về không cùng thì kệ đấy!

-cứ đi đi!muốn về nhà mày phải bước qua ngõ nhà tao!mày mà láo nháo tao cho mấy thằng trẻ con trong xóm ra chặn đường thì mày khỏi đi học đấy!

-vậy em sợ rồi!nói xong Hùng gò lưng đạp nhanh hơn…

-mày giúp tao nha Hùng!

-giúp gì?

-tao với con Hà cược là tao cưa đổ mày nó sẽ mất tao 1 chầu sữa chua với 2 cân xoài.mày đồng ý tao với mày chia đôi!

-nghe hợp lý đấy nhỉ?nhưng mà……..

-không nhưng gì hết!thế nhá!giờ tao với mày yêu nhau.không hay thì chia tay có chết ai đâu!đưa sđt mày đây!

-ờ!ờ!0972313212!

-ok!sắp tới nhà tao rồi.cho tao xuống ở đây!bye bye về nhá!

-ờ!bye!

Hùng phi xe về,vừa đi vừa nghĩ "ao lại có đưa như nó nhỉ?éo ai lại bắt con trai làm người yêu mình!bó tay!mà kệ mẹ nó!mình cũng chẳng mất gì?xem nó làm trò gì?mình diễn cùng nó vậy"

Tít tít!tít tít!có tin nhắn "so t day nha.luu vao.tu h m la ny t day thang c ho’ ak"

Hùng cười và nhắn tin lại "bo biet roi!"

-ê Hùng vừa trở em nào ngon thế?tao thấy thế không dám lên để mày tự nhiên!

Khánh!Thằng bạn trời đánh chơi than từ hồi trong bụng mẹ với Hùng

-bạn cùng lớp ấy mà!

-mày đang tán hả?ngon gớm!

-không bạn thôi!cho tao điếu thuốc!

-đây!hút đi!cái đm nhà mày anh em mà cứ giấu!thế đổ chưa?

-chưa.đang tán!Hùng trả lời đại khái cho xong vì biết thằng này đã hỏi có chối mấy nó cũng bát nhận mà.

-hôm nào dẫn đi ra mắt anh em nha!tao duyệt rồi đó!

Hùng nhìn thằng bạn phì cười.2 thằng dạp xe về nói đủ mọi thứ chuyện trên tròi dưới đất..câu chuyên mà ngày nào 2 đứa cũng lôi ra kể…

Hùng ở với ông bà nội.bố mẹ Hùng đi làm ăn xa,hang tháng gửi tiền về !Hùng không quậy phá nên bố mẹ rất yên tâm.Nhà Hùng không giàu,nhưng cũng không quá khó khan.nếu như xét đầy đủ mọi mặt thì Hùng chẳng có gì nổi bật!

22h30.Hùng đang thiu thiu ngủ thì.tít tít!tít!tít!

"thang cho k nt cho bo ak?ny the day!"

Hùng nhăn mặt nhắn tin lại"t dang ngu !uk!sr t quen mat!gio nt bù!"

"dang ngu thì ngu cha m di!mai qua don t di học.t doi m o cho hom nay t xuong.ok?"

"uk.ok"

-mày định cho tao muộn học à?

-tao ngủ quên mất!hihi

-ngủ như heo!thôi đi không muộn!

Trang nhảy lên sau xe Hùng rồi tới lớp.

-xách cặp cho người yêu đi!Trang bảo Hùng

-cái gì?tao không phải người hầu.

-không biết!mày là người yêu tao mà.Trang dúi cặp vào tay Hùng rồi đi trước,Hùng bắt buộc phải cầm đi theo sau.bước vào cửa lớp Hà trợn tròn mắt nhìn,Hùng cầm cặp vào chỗ đưa cho Trang rồi về chỗ ngồi.Hà quay sang Trang:

-nhanh thế?

-uk.tao mà lại!chuẩn bị đi nha!

Trang vênh mặt như tự đắc với đời.ngày học trôi đi nhanh chóng.Hùng lại đèo Trang về.thằng Khánh lại lóc cóc đi sau hẳn cho hai đứa tâm sự.

-mày có sợ mày yêu tao thật không?Trang hỏi Hùng

-có chứ!yêu con hâm như mày chắc cãi nhau suốt ngày quá!

-mẹ *** có mày hâm đấy!

-thôi tới rồi!mày về đi!

-về cẩn thận nha!

-đang yên có em đưa đón vui nha mày!Khánh vượt lên nói

-uk.mày kiếm con đi!

Tối hôm đó Hùng chủ động nhắn tin cho Trang"đang lam gi the may?"

"m phai hoi là dang làm gi the ty oi?"

"t eo quen the,cu m vs t cho no tien"

"uk!ke cha nha may"

Cứ thế 2 đứa kể cho nhau nghe chuyện trên trời dưới đất,luôn luôn cãi nhau,đưa cả phụ huynh vào cuocj nói chuyện của họ.đi học Hùng trở Trang đi,tối về họ lại nhắn tin như những đôi tình nhân thật sự.cả lớp phải ganh tỵ với tình yêu của 2 người.nhưng Trang và Hùng chưa một lần nói với nhau rằng họ yêu nhau thật.họ vẫn chỉ coi là một mối quan hệ ảo có hẹn ước từ trước!

-mai được nghỉ đi chơi đi!

-đi đâu?Trang tròn mắt nhìn Hùng

-lòng vòng đi dạo không đc à?

-*** hô nay lãng mạn ghê!đi dạo cơ à?

-kệ bố!thế có đi không?

-có!mai đón tao!

Sang hôm sau Hùng có mặt từ 7h đợi Trang.Trang vẫn còn say giắc ngủ.mấy khi được ngày nghỉ ngủ nướng chứ!Trang đang ngủ bỗng có chuông điện thoại,Trang đưa tay với lấy đt:

-alo!

-mày có đi không đấy hả?

-có?mấy giờ rồi?

-7h rồi!

-cho tao ngủ thêm tý nữa.

-dậy đi thôi.con gái gì mà ngủ nướng thê!

-kệ tao.cho tao thêm 30 phút nữa!

7h50!chuông đt lại reo!

-alo

-ơi!mày có đi không đây!

-uk!đây rồi!

15 phút sau Trang có mặt ngồi sau lung Hùng.

-mày chờ tao từ 7h tới giờ à?

-uk!lần sau tao đi về đấy!

-uk!xin lỗi nhé!lần sau tao không thế nữa!thế giò đi đâu?

-Thì cứ đi đi!

Hùng đưa Trang đưa Trang đi dưới hàng phi lao xanh mướt gió lộng!2 người cứ đi,không nói gì?khoảnh khắc im lặng hiếm thấy ở 2 con người ồn ào!

-để tao đạp cũng nữa cho!Trang lên tiếng

Hùng đặt lui chân vào thế là chiếc xe đạp thành động cơ 4 thì chạy chầm chầm dưới không gian lãng mạn của làng quê yên bình!bất giác Trang vòng tay ôm lấy Hùng!

-haha.mày ôm tao hả?

-ừ.tao ôm người yêu tao không được à?

-tao đã đồng ý đâu?

-thế thôi!bố dỗi!

Kiiiiiiiiiiiiiit!Hùng phanh xe lại!ngoái người lại đằng sau cầm lấy tay Trang kéo lên ôm lấy mình.

-tao nói đùa thế mà cũng dỗi.đồ trẻ con!

-kệ tao!.....

2 đứa cứ đi,vừa cười vừa nói vừa chửi nhau.không đứa nào chịu nhịn đứa nào.Hùng lẩm bẩm hát"rồi bàn tay khẽ nắm lấy nhưng vô tình không ai hay……."

-mày hát hay nhỉ?giờ tối đến có người hát cho tao nghe rồi!

-mơ đi con!

-không hát bố dỗi mày không dỗ được đâu!

-kệ mày.khi nào hứng lên thì tao mới hát thôi!

……………..

-mày yêu thằng Hùng thật rồi hả?đang loay hoay làm bài tập thì Hà quay sang hỏi Trang

-tao cũng không biết,nhưng bên nó tao rất vui,vắng nó thì nhớ lắm!

-thế nó có yêu mày không?

-tao không biết,chưa bao giờ nó nói yêu tao cả?

-hay nó đang tán đểu mày?coi chừng nó đá cho tung đít lên đấy con!

-bố biết rồi!

……….

-Này!kí đi?Trang chìa tờ giấy trước mặt Hùng

-cái gì đây?

-hợp đồng yêu

-à?ừ.có cần lắm không?

-có chứ?kí nhanh không tao đấm cho cái giờ

Hùng cầm tờ giấy đọc lướt qua,cũng có quốc hiệu tiêu ngữ đầy đủ

Đ 1.bên A và bên B yêu nhau có quyền lợi như nhau.bên B(Hùng) có trách nhiệm đưa đón bên A (Trang) đi học đi chơi

Đ 2.trong thời gian yêu không được có tình cảm với người gái khác

Đ 3.bên B phải nhường nhin đồ ăn cho bên A

Đ 4.bên B không được trở cô gái khác trừ bên A

Đ 5.bên A ngồi sau bên B không được để bên B lanh(phải ôm)

Đ 6 chưa nghĩ ra.khi nào nghĩ ra tao điền vào

Nếu bên nào vi phạm hợp đồng chấm dứt bồi thường 5 lốc sữa chua,5 cân xoài

2 bên kí tên>>>

Hùng đặt bút kí tên vào bản hợp đồng.Trang giật lấy chạy đi và không quên quay lại nhìn Hùng cười toe toét!

Chuẩn bị sinh nhật Hùng…Trang đang làm món quà đặc biệt tặng Hùng.2 tuần rồi Trang ít nhắn tin cho Hùng.Hùng rủ đi chơi cũng từ chối.Hùng hỏi lý do thì Trang chỉ bảo"hỏi nhiều ăn đấm đấy" nên Hùng chẳng dám hỏi nữa.

-tèng teng!sinh nhật vui vẻ!

-cám ơn nha!cái gì đấy?có ăn đc không?

-tao đấm chết cha mày giờ?suốt ngày ăn?thôi vào mở đi.tao về đây.bye bye

-ừ.đợi tao đưa về.

-thôi không cần đâu!

-thế về cẩn thận nhá!

Hùng trở vào nhà,hộp quà được bọc khá công phu.mở 2 lớp hộp ra thì Hùng nhận được 1 hộp bằng thủy tinh đựng đầy hạc giấy.Hùng khẽ hôn lên chiếc hộp nụ cười hạnh phúc trên môi!

Dạo này nhà Trang xảy ra nhiều chuyện.bố mẹ hay cãi nhau.Thỉnh thoảng lên lớp thấy Trang 2 mắt đỏ hoe,rồi chỉ gục xuống bàn ai hỏi cũng không nói!Hùng chỉ giỏi chọc người khác chứ an ủi thì chưa làm bao giờ,Hùng cứ ú ớ hỏi "m sao thế""bụi bay vào mắt à"……chỉ có Hà ngồi an ủi Trang….

………

Tít tít!tin nhắn từ Hùng"ê tềnh iu?dạo này sao ý?buồn hoài vậy?"

"chuyện gia đình ấy mà,mấy hôm rồi vui thôi"

"thế à?thế thôi tao đi ngủ nhá.ngủ ngoan"

Trang sững người.cái Trang cần đang là 1 người an ủi Trang cơ mà,cuộc sống có phải bao giờ cũng suôn sẻ đâu.thế mà Hùng lại……..tít tít!lại tin nhắn!số lạ"chào.a làm quen em nhá"

"cút con mẹ mày đi.quen quéo gì"

"ơ!a làm gì đâu?đang buồn thì cũng đừng trút giận lên đầu người khác chư!"

"e e e xl!đang bực mình?thế a là ai?"

"a tên Long,là a họ của Hà,a thường nghe tâm sự của Hà,thấy Hà kể e đang có chuyện buồn.a xin số xem giúp gì đc e không?"

Như người chết đuối vớ được phao,Trang trút bầu tâm sự,cô kể về gia đình,về Hùng,về tính trẻ con của Hùng.Long hơn Trang 4 tuổi,thế nên có vẻ anh rành sự đời.anh từng bước đưa ra lời khuyên cho Trang.nói chuyện với anh Trang có cảm giác gần gữi lạ kì,cô thấy như có người soi đường chỉ lối cho mình bước đi.

"em ổn hơn rồi,cám ơn anh nha"

"uk!không có gì đâu em,ổn rồi thì ngủ đi,chúc em có những giấc mơ đẹp"………..

-chia tay đi! Trang bảo Hùng. Hùng ngoái tai giả vờ không nghe rõ hỏi lại

-cái gì cơ?

-chia tay đi!

-ừ thì chia tay!tao 2 cái mày 2 cái đủ rồi mà.chia gì nữa.đây cho mày thêm 2 cái này nữa này!vừa nói Hùng vừa đưa 2 tay của mình nắm lấy tay Trang.Trang lại cừi toe toét:

-*** yêu thế không biết!.......

Trang bắt đầu thường xuyên với Long hơn,bởi nt với anh có cảm giác than thuộc hơn,không như với Hùng,chỉ rình chửi nhau."chiều mai em rảnh không?"

"dạ rảnh!"

"ukm!mình đi chơi nhé,đi chơi cho đầu óc bớt căng thẳng em à!"

"dạ vâng"

Sáng hôm sau,Hùng tới đón Trang tới lớp như thường lệ.

-dạo này đầu óc mày u tối quá!chiều tao đưa đi chơi cho thong thoáng nha!

-chiều nay à?tao bận rồi?

-ờ ờ!thế hôm khác vậy?

---------

-anh đợi em ở cổng rồi này.xuống đi!

Long gọi điện cho Trang. Trang ngó từ trên tằng 2 xuống thấy 1 anh chàng đi Jupiter quần áo lịch sự đứng chờ!quả thật Long rất đẹp trai,lịch sự,nhìn cách ăn mặc cũng rất chuẩn.có thể do anh lớn tuổi hơn nên biết ăn diện.Trang xuống mở cổng và ra gặp Long.

-em xinh đẹp hơn anh tưởng nhiều đấy!

-anh quá khen rồi.mình đi đâu ạ?

-đi uống cà phê nhá.

-sao cũng được ạ!

Trong quán cà phê sang trọng lịch sự Long với Trang ngồi đối diện nhau.Trang kể cho anh nghe về chuyện trường lớp chuyện gia đình,anh kể về chuyện công việc rằng gia đình nghèo không có tiền ăn học anh phải ra kiếm sống sớm, anh là chủ của 1 của hàng thời trang trên Hà nội. quả thật Long nói chuyện rất cuốn hút,tù cái cách mà anh diễn đạt câu từ tới những lời khuyên,tất cả đều chuẩn mực!

-mình về thôi anh!

-ừ!Long đưa Trang về

Từ đó thỉnh thoảng Long lại tới đưa Trang đi chơi. Khi thì đi ăn kem,khi thì đi câu cá,thả diều…..

Người ta nói con gái yêu bằng tai quả không sai!bây giờ Trang thấy nhớ Long nhiều hơn,mặc dù thâm tâm vẫn mách bảo cô đang yêu Hùng! Càng ngày những cuộc cãi vã tay đôi giữa Trang với Hùng càng giảm dần,những tin nhắn cũng ít đi.

-ê con chó!dạo này mày sao ấy?vừa phi xe tới chỗ Trang đợi Hùng đã hỏi

-bố có sao đâu.vẫn thế mà.đi nhanh không muộn học!

-ừ.chiều đi chơi không?

-không !tao bận rồi!

-lại bận rồi.1 tháng rồi lúc nào cũng kêu bận. Hùng lẩm bẩm trong miệng

-mày lẩm bẩm cái gì thế?Trang nghe thấy nhưng cố tình giả vờ không nghe để hỏi Hùng

-không có gì đâu!

Trang bận vì chiều nay là ngày rằm anh Long hẹn đi lên chùa thắp hương.anh nói lên chùa chơi cho tâm hồn thanh thản...

Chiều hôm đó Long đưa Trang đi chơi còn Hùng thì chui vào quán game ngồi từ trưa. Chùa ngày rằm mọi người đi khá đông. Mọi người lên khấn vái xin lộc thần thánh.

-đưa tay đây cho anh không lạc mất nhau giờ. Long đưa tay nắm lấy tay Trang. Trang ngại đỏ ửng mặt lên nhưng Long dắt tay kéo đi lên cô đành chịu. long dắt Trang tới 1 cái giếng.

-đây là giếng tình yêu! 2 người nắm tay nhau cùng nhúng vào nước ở đây sẽ không bao giờ xa nhau!

-làm người yêu anh nhé! Long ghé vào tai Trang thì thầm

Trang ngại ngùng quay mặt đi e thẹn! long nắm tay Trang múc xô nước lên đưa 2 bàn tay vào.

-anh và em sẽ không xa rời nhau nữa!

-dạ !vâng!Trang lí nhí trong cổ họng. quả thật lâu nay cô yêu Long rồi,nhưng cô sợ Long chỉ coi cô là em gái thôi,hơn nữa Long lớn tuổi,cô không thể trêu đùa kiểu đến hỏi như với Hùng được!

Hùng đang ngồi bắn CF thì thằng Khánh tồng tộc ở đâu chạy vào…

-Hùng ơi! Nói rồi nó kéo tay Hùng đi ra ngoài cửa. –Tao vừa thấy con Tranh đi với thằng nào,còn ôm eo nữa!

-Chắc mày nhầm.nó bảo tao là hôm nay bận mà!làm gì đi đâu chứ!

-kìa! Kìa! Nhìn đi! Vừa nói Khánh vừa chỉ tay về phía xa. Quả thật Trang đang đi với Long đôi tay cô vòng qua ôm eo Long, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa. Hùng lặng người,anh đứng nép vào mé cửa để Trang khỏi nhìn thấy. chiếc xe máy lướt qua của quán game. Hùng quay lại chỗ ngồi.rút điếu thuốc châm vội.Hùng hút như chưa bao giờ được hút!chắc mình nhầm ai đó thôi!Hùng tự nhủ với bản thân mình.

-tềnh iu đang làm gì đấy?tin nhắn từ Hùng tới cho Trang

-tao đang nghe nhạc!

-bài gì?

-cây lá và gió!

-hay nhỉ?tao hát cho mày nghe nhé!

-thôi không cần đâu. Mà mày yêu tao thật rồi hả?

-uk.có lẽ vậy?

-thằng khùng!đây chỉ là một trò chơi!

-thế có lẽ tao đã diễn quá đạt rồi à?haha

-uk!đi học bà đi tình yêu!Trang nt lại cho Hùng rồi quay ra học bài

Sáng hôm sau Hùng lại trở Trang đi học

-từ mai mày không phải trở tao đi nữa đâu!

-sao thế?

-thì cứ biết thế.hỏi nhiều ăn đám bây giờ!

-ừ!

2 đứa vẫn trở nhau trên con đường quen thuộc mọi khi nhưng hôm nay không ai nói với nhau câu gì. hùng rút bao thuốc trong túi ra châm 1 điếu.

-dập đi!

-kệ tao!

-tao ghét nhất ai hút thuốc đấy!

-kệ mày!

…… Trong giờ học Hà quay sang hỏi Trang:

-mày yêu ông Long rồi à?

-Ừ!

-thế thằng Hùng?mày yêu nó không?

-không biết nữa.nhưng chắc chỉ là trò đùa thôi.

-mày khùng quá!không yêu thì nói nó một câu..cứ để nó thế à?tao thấy mày với nó hợp hơn đấy!

-kệ tao.có cơ hội tao sẽ nói với nó!

Từ hôm sau Hùng đi qua vẫn nhìn xem Trang có đứng đợi không nhưng không thấy nữa. hỏi thì Trang nói sợ đi với con trai bố mẹ biêt sẽ bị chửi nên Hùng đành chịu..

-ê!mai noel nay đi chơi không?Hùng hỏi Trang

-tao không đi đâu!nay ở nhà !

-ừ thế thôi!

Chiều hôm đó Hùng không đi chơ game nữa mà 1 mình đạp xe đi lòng vòng. Hùng đi lại những con đường mà Hùng cùng Trang đã đi. Lạnh! Mùa đông mà! Hùng thầm nhủ,có Trang ngồi sau ôm thì ấm biết mấy! Hùng ghé vào 1 cửa hàng bán hoa bên đường,chọn 1 cây xương rồng đẹp nhất.Hùng biết Trang thích xương rồng,có lần Hùng hỏi Trang thích hoa gì?Trang nói thích xương rồng mạnh mẽ vươn lên! Ngày mai Hùng sẽ tặng nó cho Trang. Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt cơn mưa ập tới,với vội chiếc mũ áo khoác trùm lên đầu Hùng ghé vào mái hiên ven đường. rút điếu thuốc trong bao ra châm. Từng làn khói mờ ảo trước mặt Hùng. Hùng lẩm bẩm hát "ngày gặp em đi bên em không nói được câu gì ngồi kề em sao mùa đông thấy không giá lạnh". Đang lẩm bẩm hát bỗng Hùng im bặt. từ xa có 1 đôi trai gái đang phi xe chắc cũng chạy mưa.cô gái đang lấy chiếc áo che đàu chàng trai còn mình thì núp dưới nó. Chiếc Jupiter phanh dừng lại trước mặt Hùng, cô gái núp dưới áo bước ra chạy vội lên hiên. Là Trang,2 mắt Hùng mờ đi…không tin được. hết thật rồi.Trang bảo nay ở nhà không đi mà.Hùng kéo áo chùm kín đầu quay mặt đi chỗ khác.anh ngồi sụp xuống đất. tay run run lấy bao thuốc ra châm. Có lẽ Trang cũng đã nhận ra Hùng. Cô đứng dựa vào tường,mắt hướng ra khoảng không vô định!

-vk ơi lau mặt đi này!Long đưa cho Trang gói khăn giấy.

Trang cầm khăn giấy lau nước mưa trên mặt và cả nước mắt nữa. nước mắt cô đang lăn dài trên má,cô quay mặt đi để Long không thấy.

Châm thêm điếu thuốc nữa. kéo chặt thêm chiếc khóa áo khoác,đeo ba lô lên vai Hùng bước ra giữa cơn mưa. Mưa hắt vào mặt đau rát,từng hạt mưa thấm vào áo lạnh thấu xương. Mặc kệ,Hùng đạp xe như người vô hồn trong cơn mưa,vừa đi vừa hát,hát xua đi cái lạnh "Ngày em đi gió mưa thét gào, anh cắn chặt môi để anh không bật khóc nhưng sao nước mắt vẫn tuôn trào, vì một người không yêu mình sao.

Anh quá dại khờ, anh cứ mãi đợi chờ, chờ một người không thuộc về anh.

Anh muốn quên bóng hình em thì lại càng nhớ thêm, nỗi đau như chạm vào trái tim."

Ngày hôm sau, Hùng tới lớp với miếng cao dán to đùng hai bên thái dương. Tiến lại phía Trang ,Hùng chìa ra 1 quả táo và 1 hộp quà.

-con chó.chúc mày giáng sinh vui vẻ!

-uk.cám ơn nha!

Trang quay đi,cô đang cố giấu ngăn không cho nước mắt mình rơi. Còn Hùng cũng đi nhanh ra ngoài cửa…..

Chiều hôm đó Hùng nhận được điện thoại từ Trang

-alo

-Hùng à?làm gì không?lên nhà tao có việc muốn nói!

-uk!

-đi thôi!Hùng vừa tới Trang đã nhảy lên xe Hùng bảo Hùng trở đi.

-đi đâu?Hùng hỏi vội

-cứ đi đi!

Ra quán bán hoa quả Trang gọi to:

-cho cháu 5 cân xoài cô ơi!thêm 5 lốc sữa chua nữa ạ!

-đưa ba lô đây.Trang cho tất cả vào ba lô của Hùng.

Rồi giờ đưa tao đi chơi!

-đi đâu?

-tất cả những nơi mà tao với mày đã đi!

Hùng trở Trang đi đến từng nơi mà 2 người đã đi qua,mỗi nơi tim Hùng lại đau thắt lại.anh không nói gì cả,chỉ biết lặng lẽ đạp xe đi. Cái miệng thường ngày luôn loa loa giờ như hết pin ngừng hoạt động!tới ngõ nhà Trang,Trang nhảy xuống đưa ba lô trả cho Hùng:

-trả mày!tao đã vi phạm hợp đồng…xin lỗi….Trang bật khóc!

-mày cũng chơi đẹp đấy nhỉ?tao tưởng mày ăn quỵt cơ đấy!sao mày lại khóc?buồn lắm à?buồn lắm thì chia tay làm gì?

-không!Trang lí nhí-tao yêu người khác rồi!

-thế mày phải vui lên chứ!tao không khóc mà mày lại khóc!mày muốn đi,cứ đi đi!khi nào thấy mỏi quay lại tìm tao!tao đợi mày!.........

Hùng quay vội xe ra về!anh không dám đứng lại nữa.nước mắt Hùng đang rơi!Hùng không muốn Trang buồn!Anh muốn Trang mạnh mẽ như cây xương rồng!còn anh,anh sẽ chờ…………….

[Xem tiếp...]


LÃO





Cái chết không phải là điểm kết thúc mà là sự khởi đầu cho một cuộc sống khác...


Khu vườn ấy hoang vu và rậm rạp cây cối. Cây chằn chịt vươn lối chân người. Cây tranh nhau. Cây khát máu. Cả như ban ngày mà vẫn tối om. Những tháng trời mưa, nơi ấy cứ như một thế giới khác-thế giới của những loài ăn đêm, thế giới của những oan hồn.

Lão vẫn sống ở cái nơi như thế. Lầm lũi, cổ quái. Lão cũng chẳng thiết giao du với thế giới bên ngoài. Lão chẳng buồn, chẳng sợ. Những cái đáng buồn nhất, sợ nhất Lão cũng đã kinh qua thì có chi là những nỗi ám ảnh thiên hạ đồn đoán về mình. Gương mặt Lão ngang dọc sẹo do chiến tranh để lại. Mắt Lão lúc nào cũng lờ mờ, khó đoán.

Cuộc đời Lão chẳng có gì để tiếc, có chăng là cô con gái đang tuổi lấy chồng. Lão nhặt cô ở đâu đấy không rõ, chỉ biết khi mang về cô vẫn còn đỏ hỏn. Người ta đồn Lão ăn ở với một cô gái đứng đường nào đó hay ác mồm hơn là giết mẹ, cướp con. Lão không để tâm cho mấy. Lão chỉ biết làm phần việc của mình, còn chuyện đời nó vốn dĩ là thế. Lão thương cô hơn chính bản thân mình, có cái ngon, cái đẹp Lão dành hết cho cô. Lạ, cô gái càng lớn lại càng giống Lão, cũng lầm lũi, khó đoán.

Dạo trước nhà tôi là tiệm rượu của làng, đám thanh niên hay tụ tập mua rượu giải khuây sau một ngày đồng áng. Còn Lão, chẳng có khái niệm thời gian. Có khi tờ mờ sáng đã thấy Lão trước nhà, cũng có khi giữa đêm mưa gió gõ cửa mua cho bằng được. Lão nghiện nặng.

Tôi sợ Lão lắm, nhìn cái dáng đi khập khiễng của Lão tôi lại ám ảnh về hình ảnh "ông già bị" chuyên bắt cóc trẻ con mổ bụng. Người lớn vẫn nhát con nít như thế. Mỗi lần thấy Lão xuất hiện, tôi chạy nép vào sau lưng mẹ. Có lần mẹ tôi đùa, đẩy tôi về phía ông rồi bảo ông có thích thì bắt về nuôi. Tôi khóc ngất rồi giận mẹ. Lão cười khẩy, quải giỏ bước đi. Dáng lùn, khập khiễng.

Lão không uống nhiều như đám choai choai trong làng, mỗi lần đến mua chỉ một cốc chẳng hơn chẳng kém (thời ấy nhà tôi bán cho Lão với giá 200đồng/cốc) . Lão bảo không uống rượu người khác được, cứ nhàn nhạt sao ấy. Thế nên Lão phải bơi xuồng vượt sông mà sang nhà tôi chỉ để thõa mãn cái thú vui cỏn con ấy của Lão.

Tôi quen dần Lão, thấy Lão chẳng hại ai bao giờ. Đến như một thói quen, ngày nào Lão không đến lại thấy vắng vắng, thiếu thiếu gì đó. Khi ấy tôi sẽ hỏi mẹ:" Ủa hôm nay ông già đến uống rượu chưa Vú?" và chờ đợi. Vì Lão có những câu nói rất ngộ, chẳng giống ai bao giờ. Một lần, Lão đưa tờ bạc 200, sau tiếng "khàaaaa" đầy khoái trá, tôi thưởng cho Lão ly nữa thì Lão khoát tay:" Thôi, bi nhiêu là đủ xăng của ta rồi, khà khà...". Nhiều khi tôi cứ hỏi là không biết Lão có ăn uống như người phàm không nhỉ?

Rồi một ngày, con Lão lấy chồng, chính xác hơn là theo chồng vì nhà hai bên nghèo quá, chẳng có mâm cơm ra mắt hai bên nữa là. Anh chồng cũng là dân vạn chài . Anh này bị liệt 2 chân mà đánh bắt tôm cá cực giỏi, nuôi bố mẹ già. Chắc tại con người ta có duyên với nhau thì đến một cách tự nhiên ấy thôi. Từ ngày cô con gái theo chồng, trông Lão buồn hơn, ít nói hơn và uống rượu nhiều hơn. Nhưng cô con gái vẫn ở chung lo cơm nước cho Lão đấy thôi, chỉ có về đêm cô ấy bơi sang kia sông ở với gia đình chồng.

Dạo ấy, trong làng truyền tai nhau là Lão đào mương trúng hủ vàng. Mà sự thật là thế. Nhưng chẳng thấy Lão mừng, chỉ nghe Lão lầm bầm:" Nghiệt ngã, nghiệt ngã... Cuối cùng rồi cũng đến...". Cô con gái bảo với ông rằng lấy một ít bán lấy tiền mua sắm đồ đạc trong nhà, rồi làm vốn mần ăn. Lão cự tuyệt. Mắt Lão trừng lên dữ tợn như trước kẻ thù. Phải trả về chỗ cũ. Nhưng người ta đã biết chỗ ấy rồi, không phải Lão thì cũng là một ai khác thôi. Lão thức trắng đêm. Lão hiểu rõ miếng đất này mà. Một khi đã đụng đến nó thì ắt phải trả một cái giá rất đắt. Lão trằn trọc thâu đêm.

Nhưng cô gái lén lấy vàng mang ra chợ bán. Lão không giận, chỉ lo sợ điều gì đó khó hiểu. Tối, Lão ra bụi tre trước nhà ngủ, rồi trò chuyện một mình. Đi đi lại lại.


"Tụi mày uống đi, coi như tao tạ lỗi với đất đai thổ trạch. Con gái tao không phải, mong tụi mày bỏ qua cho. Có gì thì thân già này chịu!". Rồi Lão cười cười.

"Tụi mày cũng ở đây lâu rồi, biết rồi đó. Miếng đất này có ai thèm lui tới bao giờ. Cái oan hồn đó nếu tao không mang lên thì ngàn đời cũng chẳng ai biết".Gió thổi lồng lộng. Gào thét. Mặc.

Cô con gái lại giấu Lão lấy vàng ra chợ bán. Lần này thì lão giận thiệt. Trời đã nhá nhem tối, cô sửa soạn bơi xuồng về bên kia sông. Lão nắm chặc tay cô, bảo đưa ông chìa khóa, nếu không Lão sẽ chết. Cô vùng chạy được, rồi cô ném chìa khóa vào bụi tre trước nhà. Lão cười:" Tưởng gì, chuyện này dễ ợt". Lão đi vào bụi tre và nhặt lên chìa khóa. Khi ấy trời đã tối lắm rồi. Cô chèo xuồng được nửa sông...


Bớ làng nước ơi. Tụi nó giết tôi rồiiiiiiiii!!!!!!!!!!

Mọi người chạy sang. Một ngọn lửa lớn đang chạy vòng sân. La thét. Lão giãy giụa, oằn oại. Người ta dội nước vào Lão. Ngọn lửa tắt đi, Lão còn thều thào:" Tụi nó bắt tui phải đi mà". Chẳng còn nhận ra gương mặt Lão, giờ nó cháy đen, hai mắt trừng trừng. Lão co quắp. Cô con gái khóc thét, kéo tấm chăn quanh người Lão, từng mảnh da rơi ra. Máu tuôn. Cô gái dừng tay. Tay Lão từ từ hạ xuống. Tôi nhìn. Sợ hãi. Và đột nhiên tôi thấy Lão nhếch mép cười đầy ma quái.

Gió ngừng thổi. Tôi lành lạnh nhìn quanh tìm một nơi nương tựa cảm giác. Toàn những gương mặt trắng bệt...
[Xem tiếp...]


Mình là bạn mà anh...




Hai năm qua, em nhận ra rằng tình yêu anh dành cho em chỉ toàn nỗi buồn và nước mắt. Tình yêu còn quá trẻ con, vẫn chưa đủ trưởng thành để cùng anh và em bước đi tiếp tiếp trên con đường còn rất dài phía trước. Biết rằng trên con đường ấy không thể thiếu nhau nhưng cũng không thể có nhau mãi được. Dường như ta quá hiểu nhau nên tình yêu không thể tồn tại. Em cũng không hiểu tại sao tình yêu của hai ta không phải là tình yêu màu hồng như ngày anh mới gặp em. Càng gần nhau, càng hiểu nhau thì lại càng có nhiều đối nghịch. Sao lại có nhiều mâu thuẫn như vậy hả anh? Hay là cả hai đã sai lầm khi chọn con đường mà chúng ta đã và đang bước đi để giờ đây con đường ấy phải chia làm hai. Không còn anh cũng không còn em, chỉ còn lại là khoảng trống vô hình chia cắt hai ta. Khoảng trống vô hình ấy là những kỷ niệm, những ký ức của ngày ta bên nhau.
Mình chia tay rồi anh nhé giờ chỉ còn là bạn thôi. Em sẽ không còn phải khóc thật nhiều mỗi lúc nghĩ về anh, mỗi lúc xa anh và mỗi lúc nhớ anh nữa… Em sẽ sống một cuộc sống khác, một cuộc sống như khi chưa có anh và một cuộc sống khi không còn anh nữa. Anh cũng sống thật tốt và hãy quên đi những gì đã thuộc về quá khứ. Không phải là quên hết tất cả mà chỉ là tạm thời quên thôi anh nhé. Tạm quên để sống tốt hơn thôi, không được quên đi tất cả bởi quá khứ của anh và em là một quá khứ đẹp cần được trân trọng, nâng niu. Chỉ vì hai ta không thể đi chung trên trên một con đường nên phải tách nhau ra để tốt cho cả hai thôi mà. Hai năm không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn để mà có thể dễ dàng quên đi tất cả đúng không anh?
Mình đã chia tay rồi cơ đấy! Cuộc sống vẫn cứ trôi đi bình thường. Có hai con người đang bắt đầu với một cuộc sống mới. Cuộc sống không có anh và không có em. Cuộc sống của anh vẫn ổn cả chứ. Còn em, lúc đầu thì có rất nhiều vấn đề xảy ra, những việc mà trước kia phải có anh em mới làm được thì nay em phải tự mình làm lấy. Rất khó khăn, vất vả cho em. Nhưng bây giờ thì em đã dần quen với cuộc sống mới của mình. Bởi từ lúc ngoảnh mặt nhìn về con đường mới mà mình sắp đi, em đã tự hứa là phải sống thật tốt, sống với những tháng ngày ta bên nhau. Nhưng không có nghĩa là em luôn đắm chìm trong quá khứ của anh và em. Mà em đang cố nhớ thật nhiều để dần nguôi đi nỗi trống vắng trong lòng, để dần thích nghi với cuộc sống không có anh….

Thời gian chia tay đã bằng thời gian ta đi bên nhau. Em và anh vẫn sống như thế, vẫn là cuộc sống không anh và không em. Cả hai đã bắt đầu thấy cuộc sống đang bắt nhịp bình thường trở lại. Anh đang đi trên con đường của anh, với một người khác không phải là em. Em cũng vững vàng hơn trên con đường của em, cũng với một người và chắc chắn người đó không phải là anh.

Hai năm có thể làm thay đổi tất cả chỉ không thể thay đổi được tình yêu ta đã dành cho nhau. Nhưng tình yêu đó giờ chỉ còn trong kỷ niệm vì cả hai sống với thực tại của mình. Không gặp nhau bao giờ nhưng cũng không thể quên nhau được. Không thể quên nhau nhưng lại có thể xa nhau. Có phải tình yêu vẫn có những nghịch lý mà ta không bao giờ lý giải nổi. Chỉ có thể tìm cho mình một lối đi riêng mà thôi. Đến bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được lời chia tay của em ư nhưng anh vẫn phải chấp nhận sống tốt với thực tại của cả hai. Anh cũngđã biết là cái gì ta cố níu giữ mà nó không thuộc về ta thì mãi mãi cũng không bao giờ thuộc về ta mà

[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên