Cuối đường lẻ bóng





Không rõ lý do gì, dân gian vẫn khen những anh chàng đắt gái là "có số đào hoa" mà không hề biết, sao Đào Hoa là một sao cực kỳ xấu trong Tử vi. Nó mang tới điều tiếng thị phi, rắc rối trong làm ăn và tiền bạc thiếu phân minh, quan hệ đổ vỡ. Những phiền toái ấy lớn hơn nhiều so với những lợi lộc (nếu có) mà vận đào hoa có thể mang lại cho một người đàn ông. Bởi cái được thì mơ hồ, còn cái mất thì hiển nhiên thấy được.

***



Người Hoa còn kiêng trồng hoa đào trong vườn nhà. Họ chỉ trồng hoa đào trên núi, ở đất trống ven đường, hoặc chỉ trồng ở trại lính và cổng viện dưỡng lão, bởi theo quan niệm của họ, chỉ trại lính toàn đàn ông thèm tình, và viện dưỡng lão toàn người già ít bạn, mới có thể trồng hoa đào cho "cái vận hoa đào" nó mon men tới bên người. Còn người bình thường, bị gái (hay giai) tới tán tỉnh theo đuổi là bị phiền toái, bị quấy rối, bị mất thời gian, bị phân tán sự tập trung, hay ho gì đâu!



Thực sự, chỉ yêu một người, và được người ấy đáp lại, còn hạnh phúc gấp trăm lần được bao kẻ yêu mến hâm mộ nhưng không tìm ra một người thực sự làm mình hạnh phúc trong đám đông ấy. Bởi, mọi sự hời hợt chỉ có thời điểm. Khi ta trẻ, ta dứt khoát phải lấy gái trinh làm vợ, cô ấy phải xinh đẹp khéo léo, cô ấy không có quá khứ, cô ấy phải rất yêu ta. Khi ta trải đời hơn, có khi lại chết chìm trong tình yêu với một người đàn bà đã có con riêng, hoặc mọi tiêu chuẩn khác xa cái mẫu hình lý tưởng khi xưa, nhưng cô ấy lại biết cách làm cho ta hạnh phúc và yên tâm về bản thân.

Chân dung của đàn ông có thể vẽ bằng những cái nắm tay. Ở tuổi mười lăm, nắm tay bạn gái đầu đời chỉ có cảm xúc rung động nhưng không hề biết đường đời sau này dài lâu ra sao. Nên mọi lời hứa hẹn hoặc hy vọng chỉ là lời nói mà thôi. Ở tuổi hai lăm có mấy ai nắm tay được bạn gái đủ lâu. Khi chỉ buông bàn tay này ra, ta đã có bao nhiêu bàn tay xinh đẹp khác có thể nắm. Ta nghĩ ra quá nhiều lý do để buông tay nhau.

Bi kịch của đàn ông là ba mươi hay ba lăm tuổi mà vẫn chỉ nắm trong tay con chuột máy tính hay sợi dây buộc chó. Dắt chó đi dạo, chỉ chó là bạn trung thành, yêu chó tới mức cân nhắc xem nên cưới bạn gái hay nên chờ yêu được một cô khác cũng thích chó. Chó không có lỗi nếu đàn ông ế vợ. Bởi nếu không mê chó, đàn ông có thể ham chơi đủ thú vui nào khác, GYM phim phượt phở, những thú vui khiến đàn ông yêu thích và tự tin hơn hẳn là cô bạn gái đang giục cưới, giục sinh con, giục đi mua nồi cơm điện hộ cô ấy.

Bốn mươi tuổi, ta vẫn đầy gái tơ theo đuổi. Khốn nỗi, ta sẽ yêu một đứa đáng tuổi con gái mình? Ta sẽ vào ký túc xá chở nàng đi chơi, có mỗi mình ta vào được phòng nàng vì ký túc nữ quy định không cho con trai trường bên lọt vào, chỉ cho phụ huynh vào! Sau bốn mươi tuổi, khi thằng khác sang Mỹ thăm con du học thì mình bận bịu ngày ngày thay bỉm cho con, hay chở vợ con sữa tã bỉm vào viện khám vì con đi tướt.

Năm mươi hay sáu mươi, đàn ông nắm cổ chai bia hay nắm tay chai rượu? Nhưng tôi nghĩ, người đàn ông về cuối đời, trong tay chỉ nắm cây gậy chống để đi qua tuổi già mới thực sự cô đơn. Bạn đã làm gì quá khứ của mình? Có phải lúc đó ta mới nhận ra, cái nắm tay cảm động nhất, là khi hớn hở được bố nắm tay dắt đi lúc tuổi mới lên ba, và cái nắm tay nhăn nheo của một bà già đi bên cạnh mình cuối đường đời, giá mà được giữ lại mãi mãi những khoảnh khắc đó?

Nhưng nếu không trân trọng tất cả những gì được nắm lấy trong tay, cứ nghĩ rằng buông bàn tay này ra là sẽ có bàn tay khác nắm, có khả năng, những gì chung thủy với bạn, ở lại trong tay bạn, như chai bia, như sợi dây dắt chó, như cây gậy chống lúc tuổi già, chỉ là những thứ vô tri.

Còn đàn bà, họ sẽ ra đi vì họ nhận ra họ đã nắm nhầm tay.
[Xem tiếp...]


Những con búp bê không lời




Tôi có một người bạn trai, người đã lớn lên cùng tôi. Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh. Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.

Nhưng chúng tôi yêu theo những cách khác nhau. Tôi luôn luôn chỉ tập trung vào anh, còn bên cạnh anh, có quá nhiều cô gái khác. Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.
- Anh muốn đi xem phim không?_Tôi hỏi.
- Anh không thể.
- Tại sao? Anh cần học bài hả?_Nỗi thất vọng tràn trề làm tim tôi thắt lại.
- Không........anh phải đi gặp một người bạn.

Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái khác trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ "yêu" chủ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói "anh yêu em" trước.

Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỉ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã không nói điều gì, rồi cứ thế một trăm ngày, hai trăm ngày.... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao.
Rồi một ngày.......
- Jin, em... _Tôi ngập ngừng.
- Sao? Em cứ nói đi....
- Em yêu anh.
- Em.... Ừm, thôi cầm lấy con búp bề này và về nhà đi.

Đó là cách anh ấy lờ đi ba chữ "em yêu anh" của tôi và đưa cho tôi một con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê của tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng.

Rồi sinh nhật lần thứ 15 của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen............Anh vẫn không gọi.

Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng hai giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.
- Jin!
- Đây... Em cầm lấy đi... _Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.
- Thế này là thế nào?
- Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em.
- Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
- Hôm nay?
Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như không hề có chuyện gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: "Chờ đã!"
- Em muốn nói gì sao?_ Jin hỏi.
- Hãy nói với em, nói với em rằng anh yêu em...
- Gì cơ?
- Hãy nói cho em nghe!_ Tôi giữ chặt lấy anh.
Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: " Anh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng. Nếu em khao khát muốn nghe, hãy tìm người khác"

Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ gối xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi.


Một tháng sau...

Tôi đã lấy lại được cân bằng và tinh thần để đi học. Nhưng vết thương trong lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê...

Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?
Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.

Chợt điện thoại tôi reo. Đó là anh. Anh nói tôi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả đã chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay ôm một con búp bê lớn.
Anh nói:
- Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?
Tôi không thể ngăn mình căm ghét anh, căm ghét cái thái độ đó, cái thái độ như khôgn có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.
- Em không cần nó._ Tôi lạnh lùng.
- Gì cơ? Tại sao?
Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường.
- Em không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!
Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế mà tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run.
- Anh xin lỗi._ Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên.
- Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!
Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.
- Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!_ Tôi hét lên.
Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt von búp bê.

"Rầm"_âm thanh thật khủng khiếp.

Đó là cách mà anh ấy rời xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.


Hai tháng sau...

Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê-món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm "một...hai...ba" lần lượt từng con búp bê.
"...Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ...
- Anh yêu em! Anh yêu em!_ Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.
- Anh yêu em?_Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.
- Anh yêu em! Anh yêu em!_Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.
- Anh yêu em!
- Anh yêu em!
- Anh yêu em!
Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi? Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều thế này?

Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường lên và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:
- Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi...bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới lúc chết: Jo,anh yêu em..........................."

Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời. Tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng...
[Xem tiếp...]


Câu chuyện đôi dép!



Chúng ta sinh ra đã là dành cho nhau rồi phải không anh - Chiếc bên trái nói khẽ!
- Thế nên chúng ta trước nay vẫn được gọi là "một đôi"... và mình chưa bao giờ tách xa nhau, sau này cũng thế! - Đầu dép phải nghiêng nghiêng về bên trái.
.
.
.
Mỗi lần chiếc bên phải đi trước, chiếc bên trái lại vội vàng đuổi theo. Mỗi lần chiếc trái đứng lại một điểm, chiếc phải cũng im lặng đứng bên. Có lúc chiếc trái nằm úp dưới gầm giường tối mịt, chiếc phải một mình tủi sợ mong ngóng chiếc trái trở về. Nó không sợ sẽ trở thành chiếc dép vô dụng mà sợ thiếu đi nửa kia, tự nó sẽ không còn hoàn thiện. Không cân bằng. Không còn người song hành luôn bên cạnh.
...

- Nếu em không phải là chiếc dép cao su, nếu em là một chiếc guốc bóng bẩy... anh sẽ yêu em nhiều hơn chứ!
- Thế nếu anh là chiếc giày thể thao bảnh chọe kia thì sao?! - Cười - Chúng ta là một cặp dép tầm thường nhưng hạnh phúc...
- Chúng ta chọn nhau!
.
.
.
Có thể trong mắt mọi người chiếc bên trái không phải là cô nàng hợp mốt, kiểu dáng, bắt mắt,... nhưng với chiếc dép bên phải, cô là người bạn đời phù hợp nhất ở bên! Và chiếc dép trái hẳn cũng nghĩ như vậy! Họ may mắn và hạnh phúc khi tìm thấy nửa yêu thương còn lại!
...

Rồi một chiều chập choạng, chiếc dép trái bị đứt quai! Người chủ lạnh lùng đem bỏ chúng trơ trọi trong góc nhà kho!
.
.
.
Bụi bặm trắng xóa hai chiếc dẹp tựa vào nhau! Giờ trông chúng cũ kĩ, sờn bai nhưng với nửa kia chúng vẫn hoàn chỉnh!
...





Ai đó may mắn được nắm tay bên người mình yêu thương! Ai đó vẫn đang đợi được nghe lại giọng nói xưa cũ! Ai đó thì đang chờ một điều đặc biệt vào ngày mai! Ai đó vẫn thổn thức nhớ trong sự tiếc nuối của hiện tại...
Dù bạn là ai trong số họ cũng hãy tin vào tình yêu thương! Nếu là tình yêu thực sự thì "một đôi" sẽ không bao giờ chia cách! Tôi vẫn thường nhắc mình như thế...


[Xem tiếp...]


Vô hình




Hôm nay vẫn như mọi hôm, tôi vẫn online, viết blog và nghe nhạc....nhưng tôi vẫn để góc chat ở trạng thái offline. Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ tôi muốn mình được yên tĩnh để suy nghĩ hay làm gì đó. Những lúc như vậy tôi thấy mình giống như người vô hình vậy. Tôi đang tồn tại, đang online nhưng đối với người khác thì không thế. Một cô gái đang online nhưng ẩn nick và hoạt động trong thầm lặng....





Trong cuộc sống vội vã này, tôi cảm thấy như mình vô hình. Tôi vẫn tồn tại, vẫn ở đây nhưng sao chẳng ai thấy được sự tồn tại đó. Mặc kệ tôi có đứng sờ sờ trước mặt họ hay không, họ không đếm xỉa tới. Không phải chỉ là một người mà là rất nhiều người. Tôi không biết mình có vấn đề gì mà mình bị đối xử như vậy. Tôi đã cố gắng vui vẻ, hoà đồng, nhiệt tình hơn,......nhưng dường như vẫn chưa đủ. Tôi cảm thấy mình như một con rối, thích thì họ nói chuyện, không thích thì họ làm ngơ, không có ai thì họ nói chuyện với tôi, còn khi có người khác thì họ mặc kệ tôi đứng đó làm gì thì làm, nói gì thì nói. Tuy tôi biết mình vẫn tồn tại chứ! Nhưng một mình tôi nhìn nhận sự thật đó liệu đã đủ chưa? Tại sao có vẻ như đối với mọi người xung quanh thì cái sự thật ấy không phải là sự thật. Hay cái sự thật sờ sờ ra trước mắt cũng chẳng có nghĩa lí gì với họ.





Tôi yêu một người, nhưng lại không nói cho họ biết mà chỉ đơn phương. Tôi biết mình chỉ là một con người vô hình đứng nhìn cậu ấy và mĩm cười một mình. Cậu ấy sẽ chẳng thấy tôi vì tôi là người vô hình và những người con gái bao quanh cậu ấy đã lấn át tất cả. Tôi làm người vô hình để quan sát cậu ấy, nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì tôi cũng thế. Liệu tôi có công bằng với bản thân mình?


Tôi là một nguời con gái vô hình trong chính ước mơ của mình, không thể tồn tại trong giấc mơ mà mình muốn hướng tới. Ước mơ được làm vận động viên bóng chuyền, được thi đấu như 1 vận động viên thực sự được tôi ấp ủ từ lâu.. Ước mơ ấy ngày một lớn lên.....nhưng rồi đến một ngày tôi chợt nhận ra ước mơ ấy mình không thể thực hiện được, nó quá sức với bản thân. Và dần dần, trong ước mơ đẹp đẽ ấy tôi chỉ là một người vô hình đứng ngắm nó. cũng giống như ta đứng ngắm một vì sao. Tuy nó rất nhỏ khi chúng ta nhìn từ xa, nhưng chẳng bao giờ chúng ta với tới được. Vì giữa ta và chúng còn một khoảng cách xa lắm, bao la lắm. và thực ra nó cũng không nhỏ bé như ta tưởng....




Tôi không biết mình có tàn nhẫn với bản thân hay không, tại sao chỉ làm người vô hình để đeo đuổi những thứ không có hoặc không thể có. Sao mình không thể rộng rãi với bản thân hơn? Tôi ngốc quá phải không? Người bạn chân thành nhất luôn là chính mình. Tôi đã không nhận ra và đối xử với người bạn này thật tệ, tôi thấy có lỗi với chính mình quá!


Tại sao cứ phải là chính mình khi bản thân chỉ là một cá thể buồn tẻ, nhàm chán. Tôi đã từng nghĩ thế. Nhưng bây giờ tôi nhận ra những ngày vừa qua tôi chỉ chạy theo một thứ không thực sự tồn tại, một tình yêu đơn phương không có hồi kết. Bản thân tôi là một người vô hình, ảo ảnh thì những gì đến với tôi, tôi đang theo đuổi cũng chỉ là vô hình, ảo ảnh. Tôi có nên tiếp tục???


Tôi thấy mình vô hình với cuộc sống này với mọi người xung quanh, nhưng bây giờ tôi nghĩ: Mình tồn tại hay không chỉ cần mình biết, người khác biết hay không không quan trọng. Vì thế giới này rộng lớn, bao la, làm sao họ biết được sự tồn tại của mình trên trái đất này....




Nước mắt tôi cũng đã cạn rồi, khóc không nổi nữa. Nhưng tôi ước mình lại có thể khóc một lần cho trôi bớt những uất ức, tủi thân và hối tiếc. Tâm trạng lúc đó chắc sẽ bớt nặng nề hơn. Khi tôi được khóc, có lẽ chính lúc đó tôi được trở nên là chính mình. Một con người đang có quyền tồn tại, đang có quyền trở nên hữu hình trong thế giới này.


Và sau tất cả, con người ta có nên sống như một người vô hình không? Chắc chắn không. Nhưng quan trọng là vô hình cũng là" bến đỗ" của cảm xúc. Là cái vỏ bọc để ta trú ngụ trong những ngày lạc lối. Mot phút vô hình để ta sống chậm lại, nghĩ khác đi và nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống này hơn. Vô hình không tốt nhưng đôi lúc đó là điều cần thiết cho mỗi người, vì con người không phải lúc nào cũng lộ diện tất cả mọi thứ. Đôi lúc vô hình trong một lúc nào đó lại giúp hoàn thiện bản thân mình hơn..... nhưng.... đừng vô hình MÃI MÃI, mà chỉ trong những lúc lạc lối mà thôi.

[Xem tiếp...]


Bởi vì....Yêu anh!





Lắng nghe từng giọt nắng lên đầy
Lắng nghe cơn mưa đến sớm nay
Có lẽ lúc này anh yêu vẫn ngủ say
Lòng em nhớ anh thật nhiều.

Dừng như ngày nào thức dậy, mở mắt ra em lại nhớ đến anh. Nhưng... ở phương xa ấy chắc anh vẫn còn trong cơn ngủ say, và có lẽ người con gái trong giấc mơ của anh không phải em. Ngày nào cũng vậy, em thấy mệt mỏi quá anh à! Yêu 1 người không yêu mình sao nó đau thế chứ!



Anh à!.....Hay em buông tay anh ra anh nhé! Anh thì không sao nhưng em thì.... buông tay anh ra em sẽ mất đà và ngã mất.... Em sẽ đau lắm!.....Nhưng không sao đâu, em ngã rồi em sẽ lại đứng lên được thôi, tin em đi mà, em buông tay anh ra đây.... Em thấy mệt mỏi khi phải chìm đắm trong tình yêu đơn phương lắm rồi.....

Em.... ngừng yêu anh nhé!..............Để em có thể vui vẻ sống hơn mà không cần bận tâm nhiều về anh nữa.
Em.... ngừng yêu anh nhé!............. Để trái tim em không đau mỗi khi nhớ về anh.
Em.... ngừng yêu anh nhé!............. Để em không thấy đau khổ khi anh cầm tay những người con gái khác mà không phải em.
Em.... ngừng yêu anh nhé!............. Để em kiếm một người con trai khác yêu em, còn tình yêu em dành cho anh chỉ đơn phương thôi, anh đâu có biết. Tiếp tục chỉ em là người đau khổ.




Em đã cố nén nước mắt vào trong, cho nó chảy ngược vào lòng. Không khóc nữa.... em mệt rồi.....em làm được mà.... nhưng em đau lắm... đau ở đây- ở trong trái tim em này.

Em đã cố không nghĩ về anh nữa .... nghĩ cho bản thân em nhiều hơn một chút... nhưng em không ngăn được lòng mình.

Em muốn vượt qua thời gian này quá!... thời gian không có anh bên cạnh em. Mỗi ngày chỉ mình em nơi đây, không có anh. Nhiều lúc em cứ tự nhủ rằng anh đang ở đây, gần em, gần em lắm.... Nhưng chỉ là em giả sử thôi, sự thật vẫn là sự thật.....

Em đã cố không nhớ đến anh nhưng trái tim này vẫn cứ hướng về anh. Em đã cố không nhớ về anh nhưng lí trí không cho em làm thế.

Em muốn bỏ thói quen chờ tin nhắn anh hằng ngày. Vì anh chỉ xem em là một người bạn mà thôi. Em không muốn đọc lại những tin nhắn cũ, để quên đi anh. Nhưng đôi tay em vẫn nhẹ nhàng lướt qua chiếc điện thoại và tìm ra những tin nhắn của anh. Đến cả tay em cũng bị anh điều khiển mất rồi.



Giữa em và anh luôn có một bức tường vô hình phải không anh? Điều đó làm em cứ ngỡ đã đến được với anh nhưng chỉ đứng lặng nhìn anh.
Giữa em và anh luôn có một khoảng cách phải không anh? Em yêu anh nhưng anh thì không cho là thế. LÀ BẠN- với anh em chỉ là vậy mà thôi.

Em có thể tắt điện thoại và tháo sim
Nhưng em không thể tắt bộ não và tháo tim.

Có thể em tắt điện thoại và tháo sim ra để ngăn không cho mình liên lạc, nhớ về anh nữa. Nhưng em không thể tắt bộ não, nó vẫn điều khiển em hướng về anh, trái tim này vẫn đập về hướng anh. Muốn quên anh, chỉ xem anh là bạn..... nhưng em muốn không có nghĩa là em có thể. Bởi vì.... em vẫn yêu anh!




Như một kẻ ngốc....như một đứa trẻ
......nhưng dù thế đôi môi em vẫn nở nụ cười
Càng gần bên anh........ em càng sợ rằng
...mình sẽ ko thể dừng lại tình yêu này
Cho dù ở một nơi rất xa, em vẫn có thể cảm thấy anh...
Đó chính là tình yêu
Nếu đó là niềm yêu mến, nếu đó là niềm khát khao
Khi âm vang nỗi niềm, khi cảm giác hơi ấm
Dù cho mỗi lúc em lại càng thấy sợ hãi
Em nghĩ rằng em ko thể ngừng yêu anh!...
[Xem tiếp...]


Lặng lẽ bên cậu



Những ánh nắng đầu tiên của sáng sớm tung tăng trên trời cao, len lõi và chiếu vào khe cửa sổ nơi tớ đang ngủ. Sáng rồi à? Đêm qua thức khuya nên trời đã lên cao mà tớ không biết. Ngồi dậy vuơn hai tay mở tung cánh cửa sổ hồi tối tớ khép nhẹ, đón 1 luồng sinh khí mới của nắng sớm. Nắng hôm nay không như những ngày trước, nó nhè nhẹ, ấm áp như cậu thế. Bầu trời thì trong xanh có vài đám mây trắng bồng bềnh....







Tớ vẫn giữ thói quen onl facebook vào mỗi sáng, nhưng dường như tớ chỉ vào mỗi trang cá nhân của cậu để đọc những dòng status. Tuy tớ biết lúc này cậu chưa thức dậy, cậu thường thức khuya và dậy trễ. Tớ biết điều đó vì cậu từng nói cho tớ biết, nếu bây giờ tớ onl cũng sẽ chẳng thấy nick cậu bật sáng, nhưng thói quen thì đâu dễ dàng thay đổi. Tớ chỉ muốn onl và xem cậu bạn ngốc nghếch của tớ đã viết những dòng status như thế nào vào cái lúc tớ ngủ quên mỗi tối. Đôi lúc đọc những dòng status của cậu, tớ sẽ hiểu đôi điều về cậu, biết được cậu đang sống thế nào. Rất ít khi tớ chat với cậu vì đôi lúc tớ sợ làm phiền và ảnh hưởng tới cậu. Tớ có ngốc nghếch lắm không hả cậu? Thức và chờ đọc những dòng stastus của cậu và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.



Tớ- Người bạn thân nhất của cậu, cứ cho là thế đi. Tuy không biết đối với cậu, tớ là gì là bạn hay chẳng là ai. Nhưng theo những gì tớ cảm nhận về tình bạn hơn 11 năm qua thì tớ cho là thế. Có lẽ tớ rất ít khi trò chuyện với cậu, nhưng tớ luôn biết tất cả những gì thuộc về cậu. Dù gì thì tớ cũng quen cậu từng ấy năm rồi mà, 1 khoảng thời gian khá dài để tớ hiểu hết con người cậu.



Tớ rất ít khi được gặp cậu, mỗi năm chỉ 1 lần nhưng cậu lúc nào cũng trong tâm trí tớ hằng ngày và hằng giờ, là ngôi sao soi sáng tâm hồn tớ. Dường như chưa có ai hiều tớ ngoài cậu, vì thế t rất muốn ở bên cậu. Cậu luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tớ, cậu khẽ chạm tay vào những giấc mơ ấy. Tớ giật mình vì c luôn ở bên tớ, không phải cách xa mỗi năm chỉ gặp 1 lần. Chúng ta vui đùa bên nhau thủa đi học... Giấc mơ cứ thế kéo dài cho đến khi tớ bừng tỉnh và nhận ra mọi thứ chỉ là giấc mơ, xung quanh chỉ là 4 bức tường ngạo nghễ nhìn tớ và... không có cậu...






Này cậu! Bây giờ ở phương xa ấy cậu đang làm gì, có nhớ tớ không hả? Chắc có lẽ tớ chỉ là 1 người chìm ngập trong đám con gái bao quanh cậu, cậu sẽ không nhận ra tớ đâu nhỉ? Bước ra phía ban công trước phòng, tớ lăng ngắm nhìn không gian xung quanh những lúc tớ và cậu hay vui đùa. Trong tim t lúc này nặng 1 hành trang biết bao nhiêu tâm tư tớ chưa thể nói ra và cũng không biết nói với ai. Tất cả tâm tư ấy đều hướng về cậu- người tớ yêu đơn phương, 1 tình yêu tớ giữ cho riêng mình lâu lắm rồi,. Những yêu thuơng của tớ dành cho cậu, tớ đều cất kín không cho cậu biết. Sẽ mãi mãi cậu không thể biết người bạn thân suốt bao nhiêu năm qua luôn cùng sớt chia vui buồn lại yêu cậu đâu.



Cứ hè gặp lại cậu sau bao lâu xa cách, tớ không thể vùi chôn niềm thương nhớ, kỉ niệm rồi day dứt. Những lúc ấy tớ ngước mặt lên trời cao, hát bài hát quen thuộc chúng ta hay hát để những lời ca ấy vi vu nương vào gió. Như gửi tâm tư của mình cho gió cất giữ thay vì nói cho cậu biết. Cậu à! Có lẽ nơi tớ không bình yên như­ người ta nghĩ, nhưng có bao giờ cậu biết, ở bên cậu tớ đã tìm được sự bình yên hơn nơi nào hết. Tớ cũng không hiểu tại sao, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu mỗi ngày, nhìn thấy khuôn mặt, nụ cười, con người ấy tớ thấy vui và bình yên lắm.






Có thể cổ họng tớ không đủ lớn để hét cho cả thế giới biết rằng tớ yêu cậu. Nhưng cậu à, tớ đủ sức để chứng minh cho cậu thấy tớ yêu cậu nhiều lắm. Tuy tớ không đủ dũng khí để nói cho cậu biết nhưng tớ có thể làm mọi thứ cho cậu thấy hạnh phúc và vui vẻ. Và nếu cậu yêu 1 người con gái khác tớ cũng sẽ chúc phúc cho cậu, vì nhìn cậu hạnh phúc thì tớ cũng sẽ hạnh phúc. Đôi khi, không phải cứ ở bên nhau là hạnh phúc, mà có lúc chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì tớ cũng thấy hạnh phúc và đủ rồi....






Tớ ngồi ngẩn ngơ nhìn trời đất, quang cảnh xung quanh mà tớ không để ý thấy trời đã thay đổi từ khi nào rồi. Ánh nắng đã dần bị che khuất bởi những đám mây to ngự trị trên bầu trời, sấm sét cũng nhiều hơn làm cho tớ giật mình. Giá như­ cậu có ở đây, tớ sẽ không còn sợ nữa vì cậu sẽ che chở cho tớ có phải không? Thế là.... Mưa đã rơi, mưa nặng hạt và âm thanh cũng to hơn. Tớ thích mưa. Đơn giản vì lúc ấy không ai biết nước mắt tớ đang rơi. Những hạt mưa vô tư cứ vỗ vào mắt tớ hoà với 2 dòng nước mắt. Lúc ấy tớ có thể khóc mà chẳng ai biết. Ngày nắng tắt, tim tớ thắt, nước mắt tớ rơi... Và những lúc ấy tớ lại nhớ đến cậu. Cậu à! Có cậu trong đôi mắt tớ sao chỉ mình cậu không biết? 1 tình yêu trong mắt tớ sao chỉ mình cậu không nhận ra? Hôm nay cơn mưa trút nước trong đôi mắt tớ, sao cậu lại không cảm nhận được tình yêu của tớ? Có phải tình yêu đơn phương luôn đau khổ thế này không cậu? Sao mà đối với tớ nó lại đau thế cơ chứ! Có 1 thứ duy nhất dù muốn thế nào tớ cũng không có được, đó là cậu. Sao lại là cậu? Sao lại là người bạn thân bao lâu nay của tớ mà không phải ai khác? Tớ không muốn mất tình bạn này để nói ra tình yêu của tớ. Vì tớ nghĩ tình bạn có thể chuyển thành tình yêu nhưng tình yêu thì không thể. Thế thì thà tớ chọn 1 tình bạn đẹp, bền lâu còn hơn là cứ đeo đuổi 1 tình yêu đơn phương không bao giờ nói ra cũng không bao giờ được cậu đáp trả. Tớ chọn thế đúng không cậu?






Mưa đã hết, chỉ là 1 cơn mưa rào mùa hạ thôi sao tớ phải sợ chứ. Chỉ là 1 tình yêu đơn phương thôi sao tớ lại khóc chứ! Bat đầu được thì cũng kết thúc được thôi. Tớ sẽ chỉ xem cậu là bạn thân, mãi là thế.





Tớ không sợ người khác yêu cậu.

Tớ chỉ sợ tình yêu ấy được cậu đáp lại
Và...

Nếu 1 ngày cậu cảm thấy "ai đó" yêu cậu rất nhiều

Thì hãy nghĩ rằng, cũng đã có" 1 người" yêu cậu nhiều hơn thế...


[Xem tiếp...]


Vấp Ngã Và Thất Bại



Những vấp ngã, những thất bại, những khó khăn chỉ là thử thách chờ mỗi người chúng ta vượt qua trên từng chặng. Nếu không từ bỏ, luôn biết hy vọng, và phải tin – tin tuyệt đối vào những điều mình mong muốn để nỗ lực vượt qua thì chúng ta thừa sức vác được khối đá ấy đi theo, chừng nào nó còn muốn theo. Rồi chắc chắn đến một ngày, tình yêu của trái tim sẽ nghiền nát nó. Đấy là điều tôi muốn bạn biết.

1. Ngày cuối tuần tôi nhận được tin nhắn, của một người em họ ở xa, với nội dung rằng: “Em đang ở giai đoạn khó khăn trong cuộc sống. Thực sự khó khăn. Em không biết nói thế nào nữa. Em sẽ email cho chị sớm. Vì không dám nói với ai, và em rất khổ tâm chị ạ”.



Vấp ngã và thất bại là điều ai cũng phải găp trong cuộc sống của mình. Ảnh: internet

Tôi rất thương quý đứa em họ này. Nhưng không hiểu sao khi đọc tin nhắn, tôi chẳng thấy lo lắng và phân vân chút nào. Vì tôi tin mình hiểu những điều làm cô bé khổ tâm, những thứ khó khăn ấy chắc chắn sẽ giải quyết được trong tầm tay. Cứ như thể tôi hiểu, đó là một việc đương nhiên sẽ có lúc xảy ra, nhưng không biết là việc gì. Lúc ấy tôi chỉ trả lời rằng: “Ừ. Chị sẽ đợi”.

Đến tối tôi kiểm tra email thì vẫn chẳng thấy, và đến chiều ngày hôm sau vẫn không thấy mail đâu. Tôi online trên yahoo messenger. Khi thấy nickname của tôi bật sáng, cô bé vào trò chuyện ngay. Có lẽ vì không biết kể thế nào khi viết email. Hoặc có thể là muốn nói chuyện trực tiếp với tôi qua yahoo messenger nên cô bé không viết email được. Rồi cuối cùng thì tôi cũng biết được sự khổ tâm của cô ấy.

Cô bé bị hỏng kỳ thi tốt nghiệp Đại học vừa rồi. Cùng lúc, gia đình lại xảy ra một số chuyện không vui khiến cô bé phải suy nghĩ, lo lắng nhiều.

Cô bé bảorằng: “Trong lúc thi, và khi thi xong em vẫn tin mình làm bài khá tốt. Bây giờ em không biết nghĩ gì ngoài việc chờ đến thứ hai để lên văn phòng khoa, phúc khảo lại bài thi. Em chưa dám nói với bố mẹ em vì có lẽ bố mẹ em sẽ rất “sốc” khi nghe tin này. Lại còn cả cô em và mọi người trong gia đình nữa. Mọi người ai cũng biết ngày 31/6 sẽ là ngày phát bằng tốt nghiệp. Cô của em đã xin cho em vào được ngân hàng kia (cô bé học bên ngân hàng). Chỉ chờ em tốt nghiệp thôi...”.

Tôi bảo cô bé rằng: “Ừ. Cứ làm tất cả những gì em cho là cần thiết. Tuy nhiên đừng có quá sợ sệt vậy. Thi rớt thì chờ đợt hai thi lại. Nếu em không muốn nói chuyện này với gia đình bây giờ thì cũng không cần phải nói. Điều quan trọng bây giờ là em phải xác định, em sẽ tự lo cho bản thân được, sẽ đứng vững được mà không cần sự trợ cấp của gia đình, trong tất cả mọi thứ, nhất là tài chính. Vì em đã ra trường, đã tốt nghiệp rồi”.



Khi gặp những thất bại, vấp ngã, chắc chắn bạn sẽ thấy hoang mang, lo lắng... Ảnh: internet



2. Kể tỷ mỉ cuộc nói chuyện này ra thì rất dài dòng. Tuy nhiên tôi có một số suy nghĩ muốn nói đến về từ việc cô bé này. Để cho bạn, nếu gặp phải thì hãy suy nghĩ thử xem.

Tôi không hiểu tại sao, vào thời đại này rồi, giữa thế kỷ XXI, giữa thời cả thế giới hòa nhập vào nhau mà có rất nhiều người đang nắm trong tay một phần thế giới vẫn còn chấp nhận việc người khác làm hộ mình đủ thứ.

Để tôi điểm một số ví dụ nhé. Tôi có một cậu bạn học cùng khóa. Khi tôi và nhiều người khác lăn lộn để phỏng vấn, xin việc làm sau khi tốt nghiệp, đi làm gần một năm rồi mà cậu bạn đó vẫn ở nhà chờ cái vị trí một người quen định đưa vào. Tôi không ghét bất cứ điểm gì ở cậu ấy. Nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ấy ở nhà chờ đợi trong gần một nay và không hề tự thân vận động đi làm, đi tìm việc thì tôi thấy không còn muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì liên quan đến cậu ấy nữa. Đừng có biện hộ như những người xung quanh của tôi rằng “đó là số phận” khi chưa có việc làm bạn nhé.

Lại có một người họ hàng khác, trong một lần họp mặt gia đình, bác ấy rất hào hứng nói với tất cả các anh em, con cháu đang quây quần bên bàn ăn: “Anh làm phiên phiến thì mới nhanh được vậy đấy. Khi nó nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp một cái là viết luôn bốn bộ hồ sơ gửi đi. Phải nói rằng mình có số may mắn, từ trước đến nay viết bộ hồ sơ nào là trúng bộ hồ sơ đó, chưa bao giờ bị trệch. Vậy nên kể cả hồ sơ thi Đại học của chúng nó anh cũng viết hết đấy chứ”; “Xong việc rồi hôm ấy đi mua cặp cây cau cảnh, to, đẹp, rồi thuê xe chở đến nhà ông ấy. Lúc đầu cứ khăng khăng không nhận và bảo, chở về đi… Nhưng rồi nài ép mãi cuối cùng cũng nhận”.

Bạn có hiểu câu chuyện tôi đang nói không? Là bác họ của tôi đang tỏ ra rất tự hào rằng mình là một người có tâm tốt nên có nhiều may mắn. Viết hồ sơ thi Đại học cho các con là trúng. Viết hồ sơ xin việc cho con là đạt. Xong rồi lại đề cập đến “ông ấy” – tức là người có ít nhiều sự ảnh hưởng đến việc con bác ấy được tuyển dụng vào làm việc tại vị trí đó.

Tôi ngồi im lắng nghe và quan sát những câu chuyện của những người bên mình. Tất cả những người ấy chỉ thoáng xuất hiện trong tôi, khi tôi nhìn thấy họ. Họ không và chưa bao giờ khiến tôi phải suy nghĩ, muốn quan tâm. Chỉ là đôi khi tôi tôi không hiểu nổi việc “tại sao mỗi người lại tạo ra những cuộc đời tầm gửi như vậy?” khi thấy.

3. Quay trở lại việc cô bé em họ mới kể lúc đầu. Tôi đã nói rằng: “Em hãy tự mình tìm cho mình một công việc. Hãy làm bất cứ việc gì để đứng vững mà không cần sự trợ giúp của bất cứ ai ngoài sự chia sẻ về tinh thần (nếu có thể). Miễn là công việc ấy phù hợp với khả năng của em và hoàn toàn chân chính. Khi đứng vững rồi thì em muốn tiến đến đâu là quyền của em. Còn việc nói với bố mẹ, cứ từ từ để một lúc nào đó. Khi em đã tìm được việc. Khi em hoàn toàn tin tưởng và chắc chắn những việc mình đang làm. Nếu không làm được như vậy thì em sẽ còn đắm chìm trong lần vấp ngã, thất bại này! Còn họ hàng và tất cả mọi người khác, đừng có bận tâm đến họ. Nếu không thấy vui thì tránh gặp họ một thời gian cũng chẳng sao. Em hãy tự trả lời câu hỏi, em sống cho chính cuộc sống của em hay em sống vì những ý muốn của họ hàng, của mọi người xung quanh; và em đang xây dựng cuộc sống đó bằng cách nào? Nếu em chưa gạt được chữ “nhưng” ra thì mãi mãi em sẽ không đứng dậy nổi khi vấp ngã, thất bại trong những chặng đường phía trước. Rớt tốt nghiệp thì có là gì ghê gớm chứ. Tương lai có nhiều đường để đi tới. Điều quan trọng là sự tự tin ở em, đứng dậy và dám dấn thân bước, ngay cả khi biết sẽ có muôn vàn chông gai và khó khăn. Tất cả chỉ là thử thách!”.



Nhưng đừng vì thế mà chấp nhận sống cuộc đời tầm gửi, bởi ngay cả trên đá, hoa vẫn nở... Ảnh: internet



4. Bạn ạ! Tôi đã hành động đúng như thế đấy. Tôi lựa chọn và tôi từ bỏ. Tôi lên án và tôi tổn thương. Tôi đã từng khóc đến mềm người ra khi chỉ có một mình đối mặt với tất cả mọi thứ. Không chỉ đơn thuần là việc tôi muốn mà còn là việc tôi thẳng thắn cho mọi người thấy việc, tôi phản đối những “cuộc đời tầm gửi”.

Viết đến đây tự dưng tôi muốn cười. Tôi – có lúc đã thấy mình hóa ngây ngô như đá, khi không còn nước mắt để khóc cho chính mình và cho hai chữ mà mọi người gọi là “Cuộc sống” - theo đúng nghĩa đen của nó… Tự dưng tôi muốn hỏi, không biết đến bao giờ mọi thứ mới thay đổi trong văn hóa sống của những người Việt Nam chúng ta? Tất cả những thứ ấy chỉ là văn hóa sống! Nếu có ai đó muốn làm khác đi thì chắc chắn phải tự đấu tranh rất mạnh mẽ. Đấu tranh cho một điều hết sức bình thường mà ở các nước phát triển Tây phương đã đi qua từ rất lâu.

Bạn ạ! Chúng ta sinh ra đôi chân là để bước. Tôi đã từng cười đùa nói với một người bạn của mình rằng: "Bạn biết chân tui còn dài hơn đường không?!". Chỉ có những người tật nguyền mới cần người khác, những thứ khác trợ giúp khi di chuyển; Chúng ta sinh ra đôi tay là để tạo ra và nắm giữ những gì mình đã tạo ra. Chỉ có những người mà đôi tay của họ không có khả năng sử dụng thì mới không tạo ra những gì mình muốn bằng chính đôi tay của mình. Hãy coi việc nắm giữ những gì không do mình tự tạo ra là một việc tự hạ thấp chính mình; Chúng ta có bộ óc để tư duy và để kiêu hãnh về bản thân. Vậy hãy suy nghĩ và hành động sao cho đừng để mình trở thành thiểu năng.

Còn những vấp ngã, những thất bại, những khó khăn chỉ là thử thách chờ mỗi người chúng ta vượt qua trên từng chặng.

Tất nhiên rồi! Khi chưa đi qua được (những) chặng đường đấy thì vẫn có một khối đá nặng trịch trong lòng. Vậy nhưng nếu không từ bỏ, luôn biết hy vọng, và phải tin – tin tuyệt đối vào những điều mình mong muốn thì chúng ta thừa sức vác được khối đá ấy đi theo, chừng nào nó còn muốn theo. Rồi chắc chắn đến một ngày, tình yêu của trái tim sẽ nghiền nát nó. Đấy là điều tôi muốn bạn biết.

Để một ngày ngoảnh đầu nhìn lại, ta tự hào để nói với chính mình rằng: “Đó là cuộc sống của tôi – That’s my life”.

[Xem tiếp...]


Tiễn đưa





Thương nhớ đong đầy đôi mắt sâu
Sân Ga ai đứng đón con tàu
Đường Ray trụ số còn in dấu
Nhịp gõ thời gian lướt qua mau

Bên anh không nói cứ nghẹn ngào
Thân trai chìm nổi cảnh binh đao
Bỏ làng xa bạn về xứ khác
Co thắt con tim dạ nao nao

Tôi cuốc huyệt sâu lấp mộ phần
Chôn vùi kỷ niệm một người thân
Đường trần xuôi ngược người xa vắng
Ôm trọn hành trang mòn gót chân

Mưa sầu lạnh lẽo tiễn anh đi
Giọt sương buồn tủi đọng bờ mi
Thoáng nghe tiếng vọng hờn trong gió
U uất niềm đau hận chia ly

[Xem tiếp...]


Cho anh xin một ngày để hối tiếc khi đã yêu em




Anh xin lỗi !

Xin cho anh một ngày để có thể hối tiếc rằng anh đã từng yêu em

Nỗi đau quá lớn ,và thời gian thì không đủ để anh có thể lắp đầy nó bằng hình ảnh của một ai đó khác được em à ....

Bởi vì anh vẫn chưa thể quên được hình bóng của em !

Chia tay xong rồi thì dễ lắm !Đường ai nấy đi ...

Vậy đó !

Nhưng rồi khi chạm mặt nhau .Một câu chào hỏi cũng không thốt lên được ,đến một tình bạn thì cũng chẳng còn nữa .....

Chúng ta làm lơ nhau trên đường phố tấp nập người ,với nhịp độ chóng mặt của thành phố ,giả vờ như chẳng quen biết nhau dù cho bao kỷ niệm trước đây có đẹp đến cách mấy đi chăng nữa .

Người ta bảo rằng nếu yêu nhau thật sự thì khi chia tay rồi thì rất khó để làm bạn .Có dúng vậy không em ?Nhưng đối với anh thì không em à! .Anh vẫn muốn chúng ta là bạn .Để khi anh và em nhìn lại cũng có thể biết rằng :Chúng ta đã từng hạnh phúc đến chừng nào ,chứ không phải chia tay là chấm hết ,bao nhiêu kí ức đều bị vô tình thổi bay không lí do ,mà chỉ còn lại những nỗi đau .Đến nỗi một cái liếc nhìn nhau mà mỉm cười cũng không có

"Yêu là không hối tiếc" .Anh biết chứ .Nhưng xin em hãy cho anh một ngày để có thể hối tiếc vì đã yêu em

Bởi vì anh đã yêu em quá nhiều !

Anh đã giữ em quá chặt để giờ đây đánh mất em

Anh đã không biết níu lấy tay em để giờ đây tự tay vắt đi hạnh phúc của chính mình

Anh đã làm cho tình yêu của chúng ta rở thành một con dao hai lưỡi

Khó quên dễ nhớ !

Em có hiểu cảm giác đó

Hay chỉ anh mới có thể hiểu được .....

Tha thứ cho anh vì đã không thể mang lại cho em hạnh phúc trọn vẹn
[Xem tiếp...]


Nước mắt và mưa





Đi trong mưa dù có khóc người khác cũng không biết vì nước mắt và mưa đang hòa lẫn vào nhau. Mưa tháng 6 mang lại cho em nhiều kí ức về anh và về những người vì mưa mà chờ đợi em. Trời hôm nay mưa suốt, mưa lạnh và âm u cả khoảng chiều. Giờ này mà ngủ chắc sướng lắm nhưng em không cho phép mình ngủ, phải thức để học bài và xem gíao án trên mạng...


Ừ, thì ngoài kia đang mưa...ừ thì em đang ngồi đây nhớ anh đếy...ừ thì em đang ngồi nghe ca khúc và chợt nhận ra nhiều thứ trong cuộc sống này. Em còn may mắn hơn những người kia vì em còn có anh bên cạnh.





Cảm nhận ca khúc "nước mắt cứ rơi" nghe buồn và tâm trạng lắm anh à. Định viết một bài cảm nhận về nó nhưng em không biết mình nên bắt đầu từ đâu.


Cảm thấy bất công cho những người yêu thương thật lòng, yêu thật lòng để nhận lấy gì?...hạnh phúc ư...ta thấy nó mong manh lắm...chỉ nhận toàn nước mắt, đau khổ và từng ngày gặm nhấm để quên ai đó. Nếu biết trước tình không vui thì đừng đến với nhau, nhưng dù biết trước đi nữa thì họ vẫn chấp nhận đến và chấp nhận ra đi bởi vì một chữ "yêu".




Con đường anh đã bước không có em chắc anh hạnh phúc. Con đường em đang đi không có anh mênh mông nỗi buồn.


Người ra đi tìm hạnh phúc mới, người ở lại bao giờ cũng đau xót...còn yêu Người nước mắt còn rơi...còn yêu Người tim ta còn quặng đau...Tình yêu đối với ta đâu phải là trò đùa, ta khó mà mở lòng đón nhận ai đó nhưng khi mở lòng đón nhận thì yêu thương đó vụt mất.


Tình yêu đối với Người là trò đùa nhưng đối với ta là gì anh biết không? đối với ta... yêu là yêu suốt đời, vì một người mà ta có thể thay đổi cả bản thân mình nhưng ta lại không thay đổi được Người. Ta vì người mà thay đổi...nhưng không khi nào thấy người vì ta cả...




Đừng khóc chi nữa tự mình hứa như thế .Mà vì sao nước mắt vẫn cứ rơi
Tình như đùa vui với anh như vậy thôi .


Nhớ người ta lại khóc, nhìn mưa ta lại khóc...tự hứa bao nhiêu lần quên người đi nhưng tim vẫn không nghe lời. Người gian dối chạy theo mối tình kia, trong khi họ chỉ xem người là vật thay thế nhưng người vẫn muốn bên người họ...còn ta...yêu người thật lòng, làm cho người tất cả nhưng người lại xem ta kẻ thù hay là người gian dối... Tình yêu sao mà phủ phàng và cay đắng đến thế kia.




Giờ người đang hạnh phúc còn đau đau buồn...người vui sướng còn ta lệ sầu...người cho mình là đúng hết còn ta là sai...người tỏa ra thương hại cho người khác đồng cảm còn ta là kẻ vô ơn.


Giờ Cuộc sống của người bây giờ không cần đến ta nữa, nhưng người đâu biết Cuộc sống của ta... còn cần người... vẫn cứ nhớ tới người. Mong người một ngày nào đó hiểu ra tất cả những điều ta làm cho người ngày hôm nay là điều xuất phát từ tình yêu ta dành cho người.




Hãy quay về trước khi quá muộn, vì con người ai cũng có giới hạn riêng của họ. Hôm nay ta yêu người nhiều hơn ta nghĩ nhưng biết được sau này khi người quay về cần ta thì lúc ấy tim ta không còn chỗ dành cho người. Đừng vì thấy cái lợi trước mắt mà quên đi tình yêu bao nhiêu năm ta dành cho người...đừng vì ham muốn vật chất công danh mà mất đi một người như ta.



Công danh vật chất chỉ là nhất thời, rồi con người cũng thay đổi kể cả ta. Yêu thương như người rồi cũng có ngày kẻ khác nhận ra và lúc đó ta không dám nói trước điều gì...Tạm biệt người...người ta từng yêu...ta chấp nhận sự thật này, chấp nhận mọi sự thay đổi của một người ta từng yêu hết lòng.
[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên