Góc khuất mang tên kỉ niệm




Hôm nay trời đẹp lắm anh à!Cầm chiếc điện thoại trên tay nó ước gì ngay lúc này nó có thể gọi cho anh.Đã ba tháng rồi nó đã không gặp,không nhắn tin,không gọi điện thậm chí không còn hỏi thăm sức sức khoẻ của anh như mọi khi nữa.Ừ nó nhớ anh lắm chứ nhưng thôi,chắc gì giờ này anh cũng đang nhớ nó.

Này anh,hôm qua trời mưa đấy!Ngồi trong nhà mà tim nó cứ day dứt không yên,chẳng biết giờ này anh đang làm gì nữa?Bấm điện thoại gọi cho anh,rồi dường như nhớ ra điều gì đó nên nó đã vội tắt trước khi anh kịp bắt máy.Cơn mưa sao kéo dài thế nhỉ?Tiếng mưa ào ào cứ xoay xoáy vào tim nó làm nó càng thêm bồn chồn.Rồi nó đã bật khóc anh à.Chẳng biết tại sao nữa?Chắc là nó nhớ anh.

Anh biết không?
Dạo gần đây nó đã khác trước nhiều lắm.Dạo gần đây nó đã không còn ngồi hàng giờ trước máy vi tính chỉ để viết vài câu chữ dành tặng cho anh.Dạo gần đây nó đã nghe những bản hòa tấu thay vì nhạc trẻ-thể loại mà nó vẫn thường yêu thích.Dạo gần đây nó đã trở nên ít nói,ít cười hơn lúc trước rất nhiều anh à!Dạo gần đây bạn bè đã không còn thấy nó xuất hiện ở những quán cà phê mà thay vào đó là những phòng trà yên tĩnh.Ừ nó thay đổi nhiều quá!Lắm lúc nó đã tưởng chừng như nó không còn là nó của trước kia nữa.Mà cũng tốt thôi,thay đổi để nó có thể quên đi những kí ức buồn.Thay đổi để nó cảm thấy được yên tĩnh hơn.Và còn điều này nữa,nó thay đổi là vì anh.

Anh đến và xáo trộn mọi thứ trong cuộc đời của nó.Anh đem đến cho nó nụ cười,cho nó tình yêu và hạnh phúc.Khoảng thời gian có anh ở bên cạnh là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời của nó.
Anh cho nó mọi thứ nó muốn rồi lại lấy đi tất cả niềm hi vọng,sự hạnh phúc và nụ cười ,chỉ để lại cho nó giọt nước mắt,sự thất vọng,và một niềm tin nay đã vụt tan.Anh đi nhanh quá!Nhanh đến nỗi nó chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.Ừm đến khi nó biết thì lúc đó anh đã đi xa rồi.

Nó không hận anh,nó chỉ ghét bản thân nó đã không đủ can đảm để níu giữ anh lại.Nó ghét bản thân nó đã quá yếu đuối nên không đủ can đảm để bảo vệ tình yêu của nó.Ừ thì anh cứ đi đi,nó sẽ luôn dõi theo và bảo vệ anh vượt qua mọi khó khăn.Hạnh phúc nhé anh,quên đi quá khứ đau buồn hãy sống cho thật hạnh phúc với hiện tại anh nhé.Còn bản thân nó,nó sẽ không khóc nữa đâu.Nó sẽ tự bước tiếp tên con đường mà nó đã chọn.Nhưng dù thế nào đi nữa thì trong tim nó anh vẫn luôn có một góc đặc biệt.Góc khuất mang tên ''kỉ niệm''.

[Xem tiếp...]


Giọt pha lê long lanh




***
Anh.

Đẹp trai thì cũng không hẳn là quá đỗi đẹp trai, nhưng anh cuốn hút. Anh biết cách thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Anh lạnh lùng, có chút bất cần, nhưng lại khiến những trái tim gần anh rung động. Anh như một ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời, và cô thấy ngôi sao ấy có chút gì đó cô đơn.

Cô.

Một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, hấp dẫn bình thường. Không có gì nổi trội. Cuộc sống cũng rất đỗi giản đơn. Có thể một ai đó khi thoáng lướt qua cô sẽ đánh giá bằng từ: Nhạt!



Họ gặp nhau mỗi ngày, đi lướt qua nhau mỗi ngày, nhưng chưa hề nói chuyện với nhau. Cô thấy anh xa xôi, vời vợi, chẳng thể nào chạm tới được. Anh thì chẳng khi nào để mắt nhìn cô. Họ cứ thế, chỉ là những người lạ, có thể chẳng bao giờ quen, chẳng có chút liên hệ nào với nhau. Nhưng cô thích anh. Cô để ý anh, dõi theo từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, thấy anh hẹn hò với rất nhiều người, chia tay rất nhiều người. Nhưng dường như anh chẳng thật sự yêu ai.

Cô thích anh vì nhiều lý do, nhưng trên tất cả là ở anh có sự khác biệt, một điều rất đặc biệt. Và lúc này đây, cô đang đứng từ ban công nhà đối diện dõi mắt nhìn anh. Mỗi ngày được ngắm nhìn anh với cô là một điều hạnh phúc. Dù hạnh phúc ấy rất đỗi nhỏ nhoi, vì cô biết có thể ngay ngày mai cô sẽ không còn đứng đây và dõi theo anh nữa.

Hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, cô như được tiếp thêm dũng khí. Được rồi, nhất định mình sẽ làm được, phải cố lên!

...

Anh bước ra cổng. Cô đứng khép nép một bên, nhút nhát sợ sệt. Lấy hết can đảm, cô chạy đến:

- Anh! Em thích anh, cho em được quan tâm anh nhé!

Anh dừng bước, cau mày quay lại:

- Tại sao tôi phải đồng ý, đâu phải mình cô thích tôi.

- Em đâu muốn làm bạn gái anh, đâu cần anh phải đồng ý, chỉ quan tâm anh thôi, và anh đâu thể cấm được em thích anh.

- Vậy nói với tôi làm gì. Tránh ra, đồ điên.

Anh hất tay cô ra, toan vội bước đi. Cô chạy với theo anh:

- Vì đơn giản là em thích anh, và em muốn anh biết điều đó. Vâng! Chào anh.

Cô dúi vào tay anh một tờ giấy gấp gọn gàng rồi chạy vội đi, tim vẫn đập thình thịch, thình thịch, chẳng dám ngoái đầu lại. Dù chạy rất nhanh nhưng cô vẫn nghe đâu đó vọng lại câu nói: "Đồ dở hơi!". Thật là phiền phức mà, mới sáng ra đã gặp chuyện đâu đâu. Vớ vẩn. Anh mở tờ giấy, dòng chữ ngay ngắn, nét chữ nắn nót:

"Hà Phương Nhi - 0989xxxxxx. Em. Một người thích anh!"

Đúng là đồ dở hơi, ai cần thông tin của cô ta chứ. Anh tiện tay vo tròn tờ giấy, ném qua bên vệ đường.

...

Tít! Tít! Tít!

Có sms, lạ thật, giờ này còn ai nhắn tin nữa nhỉ, 1h đêm rồi.

"Anh ơi, hôm nay gió mùa về đấy, anh ngủ sớm đi nha, đừng chơi game nữa. Chúc anh ngủ ngon!"

"Ai đấy?"

"Em. Một người thích anh!"

Hoàng thoáng ngạc nhiên, là đứa con gái lúc sáng đây mà. Kỳ lạ, sao cô ta biết số điện thoại mình nhỉ. Mặc kệ, không reply. Nhưng tự nhiên anh cũng thấy hơi lành lạnh. Thôi thì tắt máy đi ngủ vậy.

Ở bên kia, Nhi thấy phòng anh tắt đèn rồi mới quay vào trong, đứng ngoài ban công gió hơi lạnh, nhưng có chút ấm áp len vào tim cô. Ít ra thì anh cũng chịu ngủ rồi. Cô cũng không chờ đợi tin nhắn trả lời, vì cô biết anh sẽ không reply.

Cứ thế cứ thế, ngày nào Nhi cũng sms cho Hoàng, những tin nhắn chúc ngủ ngon, những lời nhắn nhủ giản đơn, những câu nói hỏi han quan tâm ... Rất nhiều, rất nhiều, nhưng dường như chủ nhân của nó chẳng trông chờ sự hồi đáp. Hoàng thấy lạ vô cùng, tại sao cô ta biết mình chơi bóng rổ bị ngã, hay là uống rượu say khuya mới về, hoặc là sáng ra biết trời mưa mà vẫn không mang theo ô v.v ... Dường như mọi chuyện về anh cô đều rõ, khiến anh rất tò mò. Nhưng anh cũng mặc kệ, chẳng để tâm đến cô, anh chẳng muốn có rắc rối. Con gái thích anh trên đời này nhiều lắm, anh chẳng hơi đâu mà quan tâm hết tất cả. Thỉnh thoảng, không chịu được những tin nhắn phiền phức ấy, anh cũng reply:

"Ngủ đi đồ phiền phức, đừng phiền tôi chơi dota."

Hoặc là: "Mấy giờ rồi mà còn sms, cô phá giấc ngủ của tôi rồi. Ngủ đi, lải nhải nhiều, tôi ghét đấy."

Nhưng rồi anh vẫn vui vẻ đứng dậy, tắt máy và leo lên giường. Ngủ rất ngon!

Không biết rằng ai đó cũng đang cười rất tươi. Và ngủ rất ngon!

Lạ là cũng có hôm cả ngày không thấy sms của cô bé, Hoàng nghĩ, chắc lại chơi trò mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng sms rồi đột ngột không sms nữa. Xuất hiện và biến mất chứ gì, cái trò này anh còn lạ gì nữa, như kiểu lâu lâu cho kẻ nghiện 1 liều thuốc để nó chẳng thế cắt cơn. Tiếc là anh không phải con nghiện, cũng chẳng dễ động lòng. Định bắt anh chủ động nhắn tin cho chắc. Mơ à, còn lâu nhé. Nhưng tối đó tự nhiên anh thấy thiêu thiếu, loay hoay chập chờn mãi mới tìm được vào giấc mơ.
...

Chẳng biết từ lúc nào, Hoàng bỗng thấy quen dần với sự có mặt của cô trong cuộc sống của anh. Anh không còn cảm thấy khó chịu và bực bội mỗi khi nhìn thấy cô. Ngược lại, cảm thấy việc gặp cô mỗi ngày là điều đương nhiên, giống như mỗi sáng dậy, ai cũng phải đánh răng vậy.

Sáng sáng đi bộ đến trường lại có người lẽo đẽo theo sau, phiền phức thế. Hoàng cũng đâm bực, nhưng có hôm không thấy cô bé ấy trong lòng lại thấy trống trống, thấp tha thấp thỏm không yên.

Những buổi trưa khi cô bé tíu tít mang cơm cho anh thì Hoàng tỏ vẻ không vui, cau có khi Nhi kể lể thở than làm món này khó khăn thế nào và cô phải chiến đấu như chiến binh trong bếp ra sao >.< ... Cô bé lúc nào cũng líu lo và hay cười như thế, trẻ con lắm. Nhưng, dù nói "đồ ăn cô làm khó ăn chết đi được" thì anh vẫn cứ cố ăn hết. Có hôm cô đến muộn, anh vẫn đợi mà không chịu vào căng-tin ăn cơm trước. - Xin lỗi anh, tắc đường nên em đến muộn. Anh đã ăn trưa chưa vậy. - Không sao. Hôm nay tan tiết muộn nên tôi cũng chưa kịp ăn gì. Đưa đây. Và thế là cũng chỉ kịp ăn vội, rồi mỗi người về lớp của mình. Mà thật ra, anh cũng chưa biết cô học lớp nào @@. Có phải anh quá vô tâm hay không? Nhưng anh không bao giờ hỏi, những điều anh biết đều do cô tự nói với anh. Buổi chiều tập bóng rổ, có cô bé cứ ngồi một góc nhìn anh, mang nước cho anh. Lâu dần cũng quen, cứ mỗi lần ném bóng vào rổ là anh lại quay người nhìn về phía cô. Tối muộn. Anh say rượu. Vậy mà chẳng biết tại sao cô lại xuất hiện đúng lúc thế, dìu anh vào nhà, nấu cháo cho anh. Đợi anh ngủ say rồi mới chịu rời đi. Cô gái này thật lạ, dường như toàn bộ thời gian trong ngày, cô đều dành hết cho anh, quan tâm anh mà chẳng hề đòi hỏi sự đáp trả từ anh. Lại có hôm mưa to lắm, không biết cô ở đâu chui ra, đưa ô cho anh rồi chạy mất hút giữa trời mưa. Khờ thế! Nhưng anh lại thấy cô đáng yêu, hoặc là có chút động lòng, vì sự chân thành và giản dị của cô, hay cũng có thể vì đã quen với việc có cô bên mình, quá quen với những quan tâm cô dành cho anh. Yêu thương nhiều khi chỉ đơn giản là một thói quen. ... Có hôm, tự nhiên anh hứng lên, reply sms của cô: "Học chơi dota đi rồi anh yêu em." "Em không biết chơi đâu, không làm anh yêu em được rồi >_<" Hoặc có khi: "Đồ sida, nói trước quên sau, em ngốc như thế làm bạn gái anh sao được?" "Em không muốn làm bạn gái anh, chỉ muốn là một người thích anh thôi ^_^" Hoàng không hiểu sao lại có người kỳ lạ đến thế. Thích một người chả phải là mong người đó cũng thích mình hay sao. Nhưng Hoàng không phải Nhi, làm sao anh biết được. Em chẳng thể so sánh được với những người con gái yêu anh. Em không xinh đẹp, không giỏi giang, không thông minh cũng chẳng quyến rũ. Và em cũng không thể bên anh lâu được, nên cứ thích anh thôi, thích anh là đủ rồi. ... "Sinh nhật em muốn quà gì nào?" "Em thích anh, tặng anh cho em nhé!" "Được, nhưng chỉ 24h thôi, ok? Ngày mai anh cho em mượn anh dùng tạm đấy. Sau ngày mai là không có đâu nha." "Vậy anh ngủ sớm đi ha, mai làm osin cho em, hehe. Chúc anh ngủ ngon!" ... - Lên xe em chở nào, hôm nay mình đi chơi nhé, anh hứa rồi mà. Cái gì, đi xe đạp? Mà lại ngồi sau con gái nữa? Có điên không vậy trời ^.^ ... Anh im lặng không nói gì, ra vẻ đắn đo suy nghĩ. Thấy vậy, Nhi nói: - Anh nói không biết đi xe đạp mà, lên em chở. Tuy em nhỏ bé thế này thôi, vẫn thừa sức chở anh vòng mấy vòng Hà Nội đấy. Tuy thấy kỳ kỳ sao đó, nhưng Hoàng vẫn im lặng làm theo. Đi được một đoạn thấy tay lái cô loạng choạng, thở gấp gáp có vẻ rất mệt. Anh bực quá bảo: - Dừng lại. Xuống xe đi. - "Đã yếu mà còn ra gió", anh nghĩ bụng. Cô ngẩn ngơ, mắt thoáng hiện sự lo lắng ... sao lại dừng lại. Anh hứa rồi mà, chả lẽ bây giờ lại đổi ý sao. Mặt Nhi buồn thiu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì anh nói: - Để anh đèo. Họ vòng qua biết bao con phố, qua Hồ Gươm, phố cổ, lên cả cầu Long Biên ... mệt phờ người. Hà Nội thân thương - nơi tuổi thơ gắn bó, nơi cô đã sống và yêu suốt 22 năm trời. Cô yêu từng đám mây, từng ngôi nhà, yêu từng con đường nhỏ, từng góc phố thân quen. Hà Nội trong tim cô đẹp - lộng lẫy, lung linh, và yên bình quá. Hà Nội rất tuyệt vời hay vì có anh nên em mới thấy luyến tiếc nhiều như vậy. Ngày mai xa rồi, sẽ nhớ rất nhiều Hà Nội ơi! Và nhớ anh lắm lắm! Họ dừng lại ở Hồ Tây, anh cũng thấm mệt rồi. Chỉ tại cô bé hâm hâm kia mà anh phải đổ mồ hôi giữa mùa đông thế này. Nhưng anh rất vui, cảm giác dễ chịu lắm. Cả một ngày họ đi chơi với nhau, anh thực hiện mọi đòi hỏi của cô, ăn kem này, đạp vịt này, xem phim này, đi dạo này, chụp ảnh sticker Hàn Quốc này, đi mua sách này v.v ... những điều đơn giản ấy có thể làm cô vui thì anh chẳng thấy phiền. Vì hôm nay là sinh nhật cô mà. Dừng lại ở Hồ Tây khá lâu, họ trò chuyện cũng nhiều, thì ra cô cũng thú vị đấy. Mãi lúc sau hai người có vẻ đã mệt nên cứ lặng im, nhìn ngắm dòng người qua lại ... Anh đứng đó, bóng dáng quen thuộc ấy lung linh mờ ảo, đẹp như miêu tả về các chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích. Nhưng trong chiều cuối thu chớm đông về, bóng dáng ấy nhuộm màu buồn và cô đơn. Cô khẽ lại gần, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh: - Cho em được ôm anh như này nhé. Chỉ một lúc thôi. Định trêu chọc cô vài câu, nhưng anh lại im lặng. Cứ để cho những phút giây bình yên đừng trôi mất, mãi dừng lại như lúc này, thời gian ơi trôi chầm chậm thôi nhé, để trái tim cảm nhận đủ yêu thương ... 24 giờ trôi qua nhanh quá. Cô tựa vào lưng anh, tận hưởng chút hạnh phúc dịu dàng. Ngày mai, sẽ chẳng còn được thế này nữa. Em sẽ nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh. Bỗng anh hỏi: - Tại sao em chỉ thích mà không yêu anh? Cô trầm ngâm, ánh mắt nhìn xa xăm, nhìn theo những ngọn sóng lăn tăn trên Hồ Tây: - Vì tình yêu mong manh lắm, dễ tan biến, dễ đổi thay, như pha lê dễ vỡ. Đến một ngày tình yêu sẽ như giọt pha lê gió, tan vào hư vô. Em chỉ muốn mọi thứ mãi vẹn nguyên, nên sẽ mãi giữ những xúc cảm nhẹ nhàng ấy. Thôi anh ơi, gió lạnh rồi, mình về anh nhé! - Uha. Họ cứ lặng im như thế suốt đường về. ... Tối đó anh vẫn tưởng cô sẽ ríu rít nhắn tin cho anh như mọi khi. Nhưng chờ mãi chẳng thấy tin nhắn nào nên thấy hơi bứt rứt. Anh chủ động nhắn tin trước. Lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho cô. Chả qua hôm nay là sinh nhật em nên anh mới nhắn tin trước đấy, đồ ngốc ạ. Vẫn không thấy reply. Anh gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Tự nhiên Hoàng cảm thấy bất an. Từ hôm đó không thấy cô đến gọi anh đi học, chẳng thấy cô mang cơm đến cho anh, chẳng thấy cô ngồi xem anh chơi bóng rổ, chẳng còn cô kè kè đi theo anh như hình với bóng ... Cũng chẳng một sms từ phía cô. Bỗng nhiên anh thấy hụt hẫng đến lạ. Và ngày hôm đó, cô chính thức rời xa anh. Anh bắt đầu lo sợ, cuống cuồng tìm kiếm cô. Anh đến nơi mà hai người thường lui tới, hỏi han bạn bè về cô, cố gắng đảo lại tất cả mọi điều có liên quan đến cô trong trí óc, mong sao tìm thấy cô. Anh hoang mang đến hoảng loạn. Anh sợ mất cô. Thì ra cô quan trọng với anh biết nhường nào! Cuối cùng anh cũng tìm thấy địa chỉ nhà cô, anh đến hỏi thì mẹ cô nói: - Nhi đi Mỹ chữa bệnh rồi cháu à. Cũng không biết bao giờ mới về. Cơ hội sống là 50/50 - Mắt bà ươn ướt, rưng rưng, ánh mắt u tối, hướng về một nơi xa xăm - Cháu là Hoàng? - Vâng, sao cô biết ... - Nhi nó bảo đưa cái này cho cháu. Hoàng nhận lấy gói quà rồi lễ phép chào mẹ Nhi. Lòng anh bỗng hoang mang. Anh nhớ nụ cười ngốc nghếch của cô, nhớ cái kiểu làm việc gì cũng lóng nga lóng ngóng, luôn khiến người khác phải lo, nhưng dù bị anh quát mắng vẫn chẳng một lời oán than. Cô giản dị, thuần khiết. Cô nhẹ nhàng như gió - gió mát tim anh. Cô là hạnh phúc dịu dàng trong tim anh! ... "Em thích anh từ rất lâu rồi, thích từ cái ngày đầu tiên gặp trước cửa nhà anh. Khi mà cuộc sống với em lúc này chỉ một màu đen u ám. Em thấy anh say, gục trước cửa, và đâu đó giọt nước mắt anh rơi. Lần đầu tiên em thấy con trai khóc, cảm thấy nỗi đau của anh còn lớn hơn em rất rất nhiều. Hình ảnh ấy cứ vương vấn trong tâm trí em. Cứ tưởng chỉ là phút giây thoáng qua, không bao giờ gặp lại. Vậy mà có thể gặp lại anh. Ngày em nhập học, khi thoáng thấy bóng anh, em cứ mãi đuổi theo. Thì ra duyên phận là điều có thật anh à. Đáng lẽ em chỉ lặng lẽ dõi theo anh thôi, vì như thế cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng bệnh em ngày càng nặng, em không biết mình có thể sống được bao lâu nữa, nên đã xin mẹ cho em thuê nhà đối diện nhà anh. Mẹ không hỏi tại sao cũng không ý kiến gì, chắc mẹ muốn giúp em thực hiện nguyện vọng cuối cùng. Vậy là em có thể bên anh và được quan tâm anh mỗi ngày.Em vui lắm. Anh biết không, em thích anh, thích từ lâu lắm rồi, không phải chỉ mới thích anh đâu. Có lẽ vì anh như một ngôi sao mà em không thể nào chạm tới. Sau này em nhận ra, dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng và bất cần đó là một người con trai rất dịu dàng, rất chu đáo và rất quan tâm người khác. Chỉ là anh không thể hiện ra thôi ... Anh ơi, 1000 ngôi sao này đã đủ cho một điều ước chưa. Nếu đủ rồi em sẽ tặng nó cho anh. Ước mong anh sẽ mãi luôn hạnh phúc, đừng khóc như lần đầu mình gặp nhau. Vì em chỉ muốn anh khóc trước mặt em thôi. 2 tháng qua ngày nào em cũng sms, làm phiền đến anh. Đều đặn mỗi ngày. Chỉ duy nhất có một hôm, em phát bệnh phải nhập viện, bác sỹ nói phải ở lại kiểm tra nhưng em không chịu. Thời gian với em bây giờ quý giá biết nhường nào, em không thể lãng phí bất kỳ giây phút nào bên anh. Em không trách ông trời, chỉ là em gặp anh quá muộn, hạnh phúc dù ngắn ngủi cũng đủ làm em vui, em thấy mãn nguyện rồi. Từ giờ không còn em làm phiền anh nữa rồi, chắc anh vui lắm. Em biết em phiền phức lắm. Nhưng mà anh nhớ ngủ sớm nha, đừng ham chơi game quá. Mùa đông sắp tới rồi, nhớ mặc ấm nha anh, em muốn đan khăn tặng anh, mà chẳng kịp rồi. Anh nhớ phải cười nhiều, đừng cau có như ông già nữa nhé. Anh cười trông rất đẹp trai ^_^ ... Hãy sống thật tốt nha anh! Em sẽ nhớ anh lắm đấy. Và câu này em chưa bao giờ nói, nhưng giờ không nói sợ không kịp mất. Anh à, em rất yêu anh!" Hoàng nghẹn ngào, mắt bỗng đỏ hoe. Nhận ra khoảng trống nơi trái tim đã được ai đó lấp đầy giờ đây lại bắt đầu vỡ tan ... Đồ hâm, em nhất định phải trở về đó biết không? Và trên mắt ai còn vương nhẹ một giọt nước - là giọt pha lê gió long lanh. Anh tin, ngày mai em nhất định sẽ về! Không hẹn ngày về, không hứa sẽ đợi mong - Nhưng biết đâu yêu thương vẫn mãi chờ. Vì anh yêu em!
[Xem tiếp...]


Người thứ ba và nỗi đau cho cả ba người





- Anh à, khi nào anh sẽ hết yêu em?
- Không thể nào hết yêu được đâu em... Trừ khi ...
- Trừ khi sao anh?
- Trừ khi ... Có người thứ ba...



Ừ, người thứ ba, người đứng sau mỗi một cuộc tình, người muốn yêu mà không thể nói, người muốn trao đi nhưng không ai thèm nhận, người luôn mỉm cười khi đối diện với người mình yêu nhưng lại rơi nước mắt khi thấy người ta bước đi bên một ai khác không phải là mình.
Người thứ ba là thế, là một người không ai mong xuất hiện, là cái bóng ai cũng muốn đuổi xua. Trong con người ấy dường như lúc nào cũng luôn hi vọng trong vô vọng, vì sao vậy? Cũng vì yêu cả thôi. Người ta vẫn nói tình yêu không bao giờ có lỗi, lỗi là lỗi bởi người ta yêu không đúng lúc, không đúng người, trao đi không đúng tình cảm và chưa biết phải làm sao để dừng lại thứ tình cảm dại dột này. Thế nên, người thứ ba đáng thương hơn đáng trách.
Thực ra, người thứ ba ấy sẽ không là gì nếu người ta chỉ coi họ là người dưng, là một người vô tình quen biết trên đường đời. Nhưng khi người thứ ba đã vượt qua cái giới hạn đó và trở thành "người bạn đặc biệt", thì ...
Đó sẽ là nỗi đau cho cả ba.




Dễ hiểu thôi, người thứ ba luôn lặng lẽ cười khi thấy người mình yêu hạnh phúc, nhưng họ sẽ đến bên người ấy khi người ầy buồn, sẽ giúp đỡ người ấy tất cả những gì mà người ấy muốn, sẽ trao đi yêu thương trong vô vọng. Cái tình yêu thầm lặng này lâu dần cũng biểu hiện rõ nét hơn, rồi người thứ ba sẽ bị cuốn sâu vào vòng xoáy của một chuyện tình không lối thoát. Còn người đang hạnh phúc với tình yêu khi nhận ra có người thứ ba xuất hiện, họ sẽ ra sao? Họ sẽ bị tổn thương nhiều lắm, họ sẽ trở nên nghi ngờ, sẽ mất niềm tin vào tình yêu mình đang có, lâu dần những thứ đó sẽ tích tụ lại và chờ ngày bùng phát. Lúc ấy, tình yêu tan vỡ, họ chìm vào tuyệt vọng. Còn người đứng giữa hai tình yêu ấy thì sao? Họ sẽ tìm đến người thứ ba như một điểm tựa thay thế của tình yêu. Nhưng một tình yêu bắt đầu khi niềm đau trước còn chưa chấm dứt liệu có bền vững được không? Không, không thể đâu, đến một ngày khi người ấy tỉnh ngộ và nhận ra mình còn chưa quên được người cũ thì người ta sẽ rời bỏ người thứ ba với một lời xin lỗi vụng về.
Thế đấy, sự xuất hiện của người thứ ba thì không là gì nhưng sự xen vào của người thứ ba trong một cuộc tình thì lại khiến mọi thứ đổ vỡ. Đến cuối cùng, cái mà cả ba người cùng nhận được cũng chỉ là những cơn đau triền miên không dứt.
Có ai đó nói rằng còn có một tình yêu gọi là buông tay. Ừ, đau quá thì phải buông, buông bỏ để bắt đầu một cuộc sống mới, một con người mới. Ai cũng phải khác đi, phải mạnh mẽ dần hơn theo thời gian, phải vững bước trên đường đời. Dù là tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình hay bất kì tình cảm nào khác thì cũng đều phải yêu bằng lí trí chứ không phải chỉ bằng con tim. Vì sao vậy? Vì lí trí sẽ là ánh sáng soi đường cho con tim đi theo tiếng gọi của nó.




Sẽ là những con đường không có lối thoát nếu con tim mù quáng lao vào cuộc tình mà lí trí đã bảo là đừng nên.
Sẽ là những lúc bật khóc một mình trong đêm tối vì người ta đang hạnh phúc bên người mình yêu còn mình thì chỉ biết lặng lẽ đứng sau một nụ cười như người thừa trong trái tim ai đó.
Sẽ là những nỗi đau không ai hiểu được mà cũng không thể nói cho ai biết vì sợ người ta sẽ cho rằng mình là kẻ phá hoại, là người muốn đánh cắp một thứ hạnh phúc không thuộc về mình.

Nước mắt nhiều hơn nụ cười, sự giả tạo che lấp đi gương mặt đầy nước mắt, những nỗi đau của người thứ ba là nỗi đau tuyệt vọng. Có lẽ chính họ cũng không muốn phải nhận lấy thứ niềm đau đó. Nhưng rồi họ chấp nhận, họ hi sinh tất cả vì người mình yêu, có khi họ còn để người ta lợi dụng, để người ta xem mình như một thứ trò chơi. Tất cả cũng chỉ vì họ muốn ở bên người mình yêu, muốn một tình yêu thật nhẹ nhàng và bình dị như bao cuộc tình khác. Chỉ là mơ ... Chỉ là mơ thôi ... Giấc mơ không thật.
Vậy, người thứ ba à, không gì đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn đâu, và những người đáng để bạn yêu thương, để bạn đặt vào đó một niềm tin trọn vẹn sẽ không để cho bạn say trong những giọt nước mắt triền miên như thế đâu. Hãy dừng lại trước khi quá muộn, hãy suy nghĩ khác đi chứ đừng mải miết lao vào cuộc tình đó, hãy làm cho người mình yêu được hạnh phúc chứ đừng làm tất cả để có được người mình yêu, như thế là không công bằng cho người ấy và cho cả bạn nữa. Mong rằng rồi bạn sẽ nhìn thấy con đường hạnh phúc cho riêng mình và cùng một nửa của mình đi tiếp trên con đường đó.
Còn nếu bạn đang chật vật trong một mối tình khi xuất hiện người thứ ba, bạn đừng vội vàng cho rằng đó là người phá hoại, là người muốn cướp đi tất cả của bạn. Hãy dành thời gian để nói chuyện với người bạn yêu thương, hãy hỏi họ đã làm những gì mà người thứ ba lại yêu họ nhiều đến thế bởi biết đâu chính họ mới là người mở lòng mình trước để tìm một người khác để yêu thương. Tôi vẫn thấy người ta (mà cả tôi trước đây nữa) cứ rối tung lên trong cái mớ suy nghĩ hỗn loạn rằng mình đang bị lừa dối, rằng mình sắp bị bỏ rơi trong cuộc tình tưởng chừng như sẽ không bao giờ kết thúc này. Nhưng như vậy đâu giúp bạn được gì, nó chỉ khiến bạn mất bình tĩnh, khiến bạn trở nên ghen tuông mù quáng thêm thôi. Nếu người bạn yêu thương thực lòng yêu bạn và không dành chút tình cảm gì cho một người thứ ba nào đó thì người thứ ba có là gì trong thứ tình yêu chân thành này không?
Và cuối cùng, tôi muốn nhắn với những ai đang đứng giữa hai trái tim yêu rằng sự băn khoăn không biết chọn ai của bạn bây giờ đang làm tổn thương cả hai người yêu bạn đó. Bạn hãy quyết định dứt khoát chứ đừng yêu người này rồi thỉnh thoảng lại "quan tâm đặc biệt" đến người kia. Hạnh phúc rất khó để tìm và càng khó hơn để có thể nắm giữ, chính vì vậy hãy trân trọng những gì bạn đang có, cứ đứng núi này trông núi nọ thì cuối cùng cái mà bạn nhận được sẽ là con số 0, bạn hiểu không?
Chúc những ai đang hạnh phúc sẽ tiếp tục hạnh phúc, chúc những ai chưa tìm ra lối thoát sẽ tìm được con đường thuộc về mình.
[Xem tiếp...]


Em lại yêu




Dạo bước trên con đường lộng gió, hình như em nghe được cả những lời yêu rất khẽ từ hàng cây ven đường. Trong vòm lá, từng chồi non trở mình, nhú mầm xanh non tươi rói. Bông hoa ở ban công nhà ai vừa hé nụ, hương nồng nàn tỏa xuống phố lúc chiều tan. Lòng em phơi phới bởi biết rằng, con tim mình đã biết yêu lần nữa.
Chia tay tình đầu đã hơn ba năm, cũng chừng ấy năm con tim em héo rũ, chết lặng đi từ độ nào. Ngày xưa, em và người ấy cũng từng thề non hẹn biển, những rung động đầu tiên chẳng thể kéo dài và bền lâu trước cám dỗ của cuộc đời. Người ấy quay lưng với em nhanh hơn cả khi người ta bước đến.
Sài Gòn những hôm đầy gió thế này biến em thành kẻ cô đơn. Thành phố xa lạ với những con người chẳng thân, giọng miền Trung trọ trẹ bị bỏ xó, em thấy mình lạc lõng vô cùng. Cũng đã nhiều lần, em chạy xe mải miết trong thành phố để đi tìm những gì chẳng rõ, là ký ức của người xưa hay tìm lại chính mình. Em lao đầu vào công việc, cuối ngày trở về nhà trọ khi cơ thể rã rời, em vùi vào giấc ngủ để mong tới ngày mai.

Một ngày nắng ấm, anh đột nhiên bước vào tim em. Hóa ra, tình yêu nào cũng đẹp khi ta đủ đầy yêu thương để đón nhận. Tim em nhè nhẹ rung lên những cảm xúc khôn cùng. Nhớ nhung trở về lúc em ngỡ cái cảm giác đó đã mất đi từ lâu. Em lại bồi hồi ,xao xuyến mỗi khi đôi ta hò hẹn.
Em bắt đầu xúng xính trong váy áo điệu đà, bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của mình hơn. Lại bỗng dưng thấy yêu mình khi tìm được người để mình lại yêu.
Mỗi lần thức khuya, em đã có người nhắc nhở, bữa cơm người quan tâm em ăn ngon miệng hay không. Trời đổ mưa dông, em chần chừ định chạy ù về nhà thì đã có người tới đón. Lại thấy mình bé nhỏ và quan trọng với ai kia.
Sáng sớm, em mua một bó hồng đỏ thắm về cắm trong phòng, khệ nệ bê thêm mấy chậu xương rồng, sen đá về trồng khắp lan can. Các chị trố mắt nhìn em, thời buổi này mà đột nhiên chơi sang, em cười, tâm hồn cũng cần no mà. Các chị nháy mắt nhau, đúng là em lại đang yêu rồi.
Em thấy cái kết có hậu trong những bộ phim mà mình xem, cũng thôi nghi ngờ, vị kỷ những gã đàn ông vô tình gặp. Thế giới này, dẫu gì không ai giống ai, sẽ lắm kẻ phũ phàng bội ước như người kia và cũng nhiều người bao dung, chân tình như anh. Tình yêu không hẳn là mãi mãi nhưng sự chân thành là có thật.
Mọi so sánh luôn khập khiễng và thiếu công bằng, thế nên em chẳng ngu ngốc để đi so sánh tình yêu mình với tình yêu của những ngày xưa cũ. Thảng hoặc, em muốn biết em là người thứ mấy bước vào tim anh. Sau rồi, thấy điều đó cũng chẳng có gì quan trọng vì với anh cũng hoàn toàn như vậy. Biết rằng, ta lại được yêu đã là điều may mắn.
Em lại yêu rồi. Khi hoàng hôn dần buông xuống, em không còn thẫn thờ về một ngày sắp qua mà biết nghĩ tươi vui cho ngày đang tới. Em hay hát khe khẽ một mình, có khi còn cất giọng thật to trong nhà tắm. Yêu rồi, em thấy mình hôm nay luôn cười nhiều hơn hôm qua. Cảm giác hạnh phúc len lỏi đến tận nơi sâu nhất của con tim từng chết này.
Lại yêu lần nữa, em biết cách dung hòa cái tôi của mình để không còn trẻ con mà giận hờn vu vơ. Em biết cách tiết chế cảm xúc của mình để không thể hiện thái quá những điều bi quan không cần thiết. Em biết lắng nghe nhiều hơn, biết êm đềm như một người phụ nữ chính chắn chứ chẳng còn tung tăng như thời con gái tinh nghịch. Mình cũng qua những năm tháng nông nỗi nên đã biết nghĩ tới những chuyện lâu dài của ngày sau.
Sau rồi, em vẫn tin rằng, ai cũng sẽ lại yêu thôi, bởi tình yêu luôn biết cách cứu rỗi và đánh thức một tâm hồn.
[Xem tiếp...]


Ừhm! Mẹ anh phiền thật






- Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. - Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.
- Em vào đây - Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười. - Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.
Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.

- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi " Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh", mẹ anh phiền thật đó.
Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.
- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng một hai cứ khư khư giữ anh vào lòng " Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt". Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.
Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả.
- Còn nữa đây này - Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.
- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe "Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó ". Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? - Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc " Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin", mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.
- Đây nữa, đây nữa này - Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, " mẹ anh phiền nhỉ "?
Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng...
- Em có thấy không? tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? còn áo quần nữa này, cũ mèm...- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.
- Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học...Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí...- Giọng anh lạc hẳn - Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó...Em thấy mẹ anh khỏe không?
" Tách", 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.
- Anh à - Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.
- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen...mẹ anh đó. - Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.
- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.
" Anh ", cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, " em xin lỗi ", anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.
" Choang "- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.
- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng...Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.
- Mẹ à - Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ - Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho - Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.
"Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?"
[Xem tiếp...]


Em sẽ là cơn gió bên anh mãi mãi được không anh?





Chúng ta đã chia tay




Chúng ta chia tay đã 1 năm




Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, một ngày mưa tháng 7 tầm tã, xối xả và lạnh lẽo.Lạnh lẽo giống như đôi tay em lúc đó.
Em vẫn còn nhớ, lúc anh gào tên em trong làn mưa. Em không rõ lúc đó trên mắt em là nước mưa lạnh, hay là giọt nước mắt của em?




Tiếng anh gào nghe rất thảm thiết, cào xé con tim em điên cuồng. Giọng nói của anh đã từng khiến em yêu. Giọng nam trầm, dịu dàng và ấm áp khiến em mỗi lần nghe đều như muốn tan chảy trong hạnh phúc. Ấy thế mà sao lúc này tiếng anh lại thê lương và khổ đau đến thế.
Em lạnh lùng rời bỏ tay anh.
Bàn tay của em lúc đó cũng buốt giá như làn mưa hôm đó.
Khác với bàn tay anh, vẫn ấm áp và dịu dàng như buổi chúng ta mới quen.




Ngay đến lúc chia tay, anh vẫn thế, chỉ có em là vô cảm.
Thế nên chúng ta mới khác nhau.
Thế nên chúng ta mới chia tay.
Tại sao anh vẫn buồn đau như thế?




Một năm qua




Mỗi sáng anh vẫn pha cà phê nhiều sữa cho thêm 1 thìa đường. Em nhìn cảnh này mà cười khúc khích. Ngày xưa, ngày chúng ta còn bên nhau, anh thường uống cà phê đen và khi em mè nheo bắt anh thử cà phê sữa, anh thường lắc đầu:”Cà phê ngọt đến nhức óc. ”

Một năm qua




Mỗi buổi trưa, anh lặng lẽ xuống cantin công ty mua cơm, ăn uống rất cẩn thận và đủ bữa như lời em dặn. Dù công việc có bận đến đâu, hay mệt mỏi đến như thế nào, anh vẫn ngồi tại góc chúng ta hay ngồi, đều đặn và đúng giờ. Anh ngồi bên góc nhỏ cạnh cửa sổ, mắt hướng về một nơi nào đó xa rất xa và thở dài. Anh béo hơn, da trắng hơn, tóc đổi kiểu dài hơn một chút. Em phải thừa nhận là anh đẹp trai ra, dần dần có nét chín chắn hơn, cũng phong độ hơn rất nhiều.

Một năm qua

Anh vẫn thường đến những nơi chúng ta hay đến. Mắt anh ánh lên nét buồn thăm thẳm.
Một năm qua
Một năm




Đã một năm rồi




Tại sao anh vẫn cứ yêu em dịu dàng và mãnh liệt vậy
Anh khiến em muốn níu kéo, muốn lao đến ôm anh như thuở hôm nào.
Một năm qua
Mỗi tháng một lần, anh vẫn hay đến thăm nhà em. Mẹ em nhìn anh, mẹ cười, nhưng anh liệu có biết mỗi lần như thế, mẹ lại cố dằn lòng giấu đi những giọt nước mắt không anh?




Anh đừng nhìn ảnh em trìu mến và dịu dàng như thế nữa.
Một năm qua




Em đâu còn là gì




Chỉ còn là cát bụi vấn vương chốn này
Vì em vẫn còn lo cho anh
Vì em vẫn còn lo cho một kẻ yêu chung thủy đến ngờ nghệch.




Vì em vẫn còn lo cho một kẻ đã đóng trái tim yêu thương.
Anh có biết sáng sáng có một cô bé vẫn luôn cố chờ đến lúc anh đi khỏi nhà mới nổ máy, phóng xe theo xe anh.
Anh có biết mỗi buổi trưa có một cô bé vẫn hay len lén đặt trên bàn làm việc của anh một cốc cà phê pha sẵn.
Anh ngờ nghệch không nhận ra hay cố tình lạnh lùng không nhận.
Anh yêu em. Nhưng anh không thể bên em.
Em yêu anh. Nhưng em không thể bên anh.
Và cô bé ấy yêu anh. Cô ấy biết tình cảm đó khó có thể khiến anh rung động nhưng vẫn lặng lẽ yêu, lặng lẽ chăm sóc cho anh từng ngày.
Em ghen tị với người con gái đó.
Sáng hôm đó, khi anh và cô bé băng qua đường, một chiếc xe đột ngột mất phanh vọt lên. Có lẽ cô bé ấy đã bị đâm trúng.




Lúc đó em đã có ý nghĩ độc ác rằng thế cũng tốt.




Nhưng cuối cùng anh đã đẩy cô ấy đi và người bị đâm là anh.
Trái tim em như thắt lại. Em và cô ấy cùng lao đến bên anh. Nhưng quả thật là em không còn có thể chạm lấy anh, ôm anh được nữa rồi. Em lặng lẽ nhìn cô ấy gọi xe cứu thương, ngồi run rẩy bên giường bệnh nắm chặt tay anh và thấp thỏm nhìn màn hình điện não nhấp nháy.
Cô ấy sợ mất anh.




Em mỉm cười.
Có lẽ đến lúc em nên từ bỏ rồi.
Trong cơn mộng mị, em khẽ hôn lên trán anh: “Em sẽ chờ anh, mãi mãi chờ anh. Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng ngày đó không phải là lúc này. Thế nên anh hãy sống tốt, sống thật lâu và yêu cuộc sống này thay cả phần của em nhé.”
Mí mắt anh hấp háy.
Cô bé ấy vẫn còn ngủ gục bên giường bệnh anh, nước mắt làm gương mặt thanh tú có phần tiều tụy đi.
Tia nắng ban mai đầu tiên khẽ lọt vào căn phòng.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa, ngai ngái mùi nhựa sống.
Một cơn gió thoảng qua.
“Em yêu anh.”


[Xem tiếp...]


Kì phùng địch thủ







Khoác ba lô lên vai, Vy lao khỏi phòng, nhảy 3 nhịp cầu thang một từ trên tầng 3 xuống nhà. Không quên với theo bịch sữa trên bàn ăn, nó chào với vào trong nhà rồi phóngầm ra bến xe buýt trước cổng. May quá, vừa kịp. Vừa lắc hộp sữa trên xe buýt, nó cười ranh mãnh …Hôm nay đám con trai chết với mình.hehe…



Những ngày cuối cùng của đời học sinh, sao lớp nó vẫn thế, cứ ra chơi là đám con trai lại tụ tập ngoài hành lang chém gió, con gái ngồi trong lớp tám sôi nổi, còn Vy, nó rón rén tiến đến sau lưng ba kẻ đang đứng ngoài hành lang ngắm mưa và mơ mộng :Tuấn, Quân, Long, lấy đà đẩy đánh ầm! Ba thằng lao ra ngoài trời mưa và cùng hét lên: Hà Vy!!! Thì đúng là chỉ có Hà Vy mới nghĩ ra những trò như thế mà thôi, và đương nhiên, chính nó sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của trò nghịch ngu này. Một đứa giữ, một đứa giật buộc tóc, đứa còn lại đẩy Vy ra ngoài trời mưa mặc kệ nó cứ hét oai oái. Chạy hết gốc cây này đến gốc cây khác trú mưa, Vy chẳng thể cầu cứu được con bạn cùng bàn bởi nó cũng đang nằm trong tầm kiểm soát của ba tên kia rồi.. Cả lớp lại được một phen cười vỡ bụng khi Vy xù đầu ướt nhoẹt, rón rén sau lưng thầy giáo Toán bước vào lớp … thì chỉ có vậy mới vào được lớp chứ không thì… còn khuya.( …Thầy ơi.Em đánh rơi dây buộc tóc ngoài sân trường và em đang đi tìm lại ạ, dù trời đang mưa.hix!!!...) Thực sự thì Vy không hứng thú với những trò phá đám người khác kiểu này, nhưng từ ngày nó bị lôi ra làm nạn nhân đầu tiên thì lại khác. Là một hôm nó đang ngoan ngoãn ngồi làm bài tập toán trong giờ ra chơi thì bị 3 thằng Tuấn, Quân, Long đi qua, giật mất cái buộc tóc, rồi đến cuối buổi mới trả làm máI tóc xù mì của nó được thể tung bay loạn lên trong cái gió …quạt mạnh nhất! Nó chọc tức lại cũng chỉ để trả đũa thôi, vậy mà đã lần nào thành công đâu chứ.




- á aaaaa!!!!! Vy hét lên rồi hất túi bụi, có con gì đấy từ trên trời rơi xuống cuốn sách của nó!!! - Tại sao, tại sao lại cứ phải là tớ, các cậu không tha cho tớ được à…huhu… Vy mắt đỏ hoe, cúi xuống nhặt quyển sách đang đọc dở lên, nhìn 3 thằng với ánh mắt đáng thương hơn bao giờ hết. - Không được đâu sói ạ. Trò này xưa rồi nhá. Thế cái gì đây hả? Quân giơ lên bức ảnh 3 thằng chụp tự sướng với nhau trên facebook bị copy rồi photoshop loạn lên, giờ dán trước cửa nhà thể chất với bao nhiêu lời bình luận điên đảo nhất, còn dán ở đâu nữa, thì chỉ có Vy mới biết được! Màn nước mắt bị lộ tẩy, Vy lao vù ra ngoài cửa, tay lau nước mắt, miệng thì lêu lêu 3 thằng đang mân mê xé tan tành tờ giấy, nói với vào lớp:…Mà hình như trong nhà vệ sinh nữ cũng có vài cái ảnh như thế đấy nhá.Haha… Vài vụ như thế xảy ra, và cuối cùng cũng đến ngày chia tay … buổi học cuối cùng của lớp B K46 chúng nó.Cả buổi tối hôm qua lớp nó ở lại trang trí lớp, chuẩn bị cho buổihọc cuối cùng, vui lắm, vì chưa bao giờ lớp nó đông đủ đến thế, vui, ấm áp biết bao nhiêu. Đến lúc bảo vệ lên nhắc nhở lần hai vì đã quá tối rồi vẫn chưa về, đã đứa nào muốn về đâu. Lời cảnh cáo cuối cùng không có hiệu lực, bác bảo vệ sập cầu dao điện, cả bọn mới chịu soi đèn lục đục mò về. Vy vẫn cười vui lắm, hẹn các bạn ý ới rằng mai đến sớm làm tiếp. Vậy mà tối về nó ôm gối khóc như mưa.Lững thững mở cửa lớp, Vy là đứa mắt đỏ hoe khi đến lớp sớm nhất vào buổi sáng hôm ấy. Nhìn thấy 3 thằng kì phùng địch thủ mà nó chẳng có hứng thú chọc ghẹo, chỉ im lặng thổi bóng bay, viết thiệp rồi trang trí lớp. - Này. Gà tồ. Sao hôm nay buồn so thế kia? Xem lại trong cặp xem, hình như có con sâu kia kìa.Hehe. Vy quay mặt đi, không trả lời câu hỏi của Quân, khẽ lấy tay lau nước mắt. Lớp cũng đã có ai đến đâu, ngoài 4 đứa chúng nó. Tại hôm qua Vy giấu không trả chìa khóa bảo vệ nên giờ mới có chìa khóa vào lớp sớm, còn 3 thằng kia thì bị Vy bắt đi mua hoa rồi mang đến sớm thôi. Cả bọn trèo cổng vào chứ tờ mờ 5 giờ sáng thế này thì làm gì đã có bảo vệ nào mở cổng trường. May là bác bảo vệ là chỗ quen biết vì Vy là chuyên gia đi học muộn mà lị , hôm nào chẳng đụng mặt mấy bác khi trèo tường vào, đâm ra chẳng sợ. - Đã có gì đâu mà khóc ghê thế. Có phải không gặp nhau nữa đâu, còn học thêm, còn bế giảng cơ mà. Lớp mình còn gặp nhau nhiều, không gặp ở trường thì gặp ở lớp học thêm, cậu khóc thế kia trông xấu lắm…Lau nước mắt đi, các bạn sắp đến rồi đấy, lại tưởng bọn tớ trêu gì cậu thì nguy. Hehe Long đưa cho Vy gói khăn giấy. - Xin lỗi đằng ấy đi nhá. Tại đây hôm qua thức khuya onl đêm nên giờ hơi cay mắt tí tẹo thôi, ai khóc đâu. Hơ. Lát nữa trong ba cậu có ai khóc thì bảo tớ đưa khăn giấy cho nhá.Hehe. - Thế mới là Hà Vy gà tồ chúng mày nhỉ. Tuấn lên tiếng, cả bốn đứa cười. - Còn lâu ý, có mà ba cậu gà tồ thì có… Buổi học cuối cùng diễn ra theo đúng chương trình. Đầu tiên thì là đám con gái đứng ra tổ chức, vì kết hợp tổ chức ”Ngày con trai” luôn mà. Đến nửa buổi mới có sự xuất hiện của con trai, vì buổi học cuối cùng là của cả lớp chứ chẳng phải của riêng phái nào cả. Phần hay ho nhất xuất hiện trong chương trình là màn tặng hoa của đám con trai. Xui rủi thế nào, Vy là 1 trong 3 đứa con gái không nhận được bông hoa nào!. Đúng là bọn con trai vô tâm Chương trình nhiều phần thú vị, Vy cười nhiều lắm, cười thật, nhưng trong lòng nó lúc nào cũng dâng lên một nỗi buồn. Nó đang sợ, sợ lắm, sợ chia tay, nó cố giữ lấy những khoảnh khắc cuối cùng của đời học sinh này, nhưng nó vẫn cười, và nó cũng đang vui thật. Nhưng cũng đến lúc nó khóc, khóc như mưa, khóc không kìm được, cứ ôm lấy mấy đứa bạn thân mà khóc, có ai đó đưa cho nó gói khăn giấy, mà nó chẳng nhớ là ai nữa. Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, phảI xa nhau thôi, chẳng bao giờ còn như thế nữa… Vy dọn dẹp nốt cho xong mọi thứ, nó là người ở lại cuối cùng, để khóc thêm chút nữa, để lưu lại tất cả những khung cảnh thân thuộc với nó trong ba năm cuối đờihọc sinh. Tự dưng đèn vụt tắt, lúc Vy đang cúi xuống nhặt mấy mẩu phấn màu định viết vài dòng lên bảng. Vừa quay người lại thì đèn lại vụt sáng, một bó hồng tỉ muội màu vàng xinh xắn trước mặt nó, và cả ba thằng kì phùng địch thủ nữa. - Ơ …gì đây??? - Thì có người tặng hoa cho, à mà là ba người chứ, không hiểu à? - Um…nhưng… - Nhưng sao? Thế gà tồ có nhận không nào? Là huynh muội tốt nhá.OK? Vy cười toe, quên là mình vừa khóc xong - Huynh muội giề, tại sao không phải là chị em nhỉ. Hơhơ. - Thì thôi, tóm lại là bạn tốt, OK?? Cả ba đồng thanh. - Thế còn nghe được. Hì hì. Mà này, bây giờ còn tặng hoa làm gì, còn ai ngắm nữa đâu, lúc nãy sao không tặng hả 3 con gà tồ kia? - Thì tặng trước rồi còn gì là thú vị nữa, nhỉ! Cả ba nhìn nhau tủm tỉm cười. - Thú vị cái gi? Có gì mà thú vị chứ? - Thì có chuyện mới nói chứ. Tuấn, Long đẩy Quân ra trước mặt Hà Vy. - Lại cái gì nữa đây? - Thì rủ cậu đi ăn kem cùng bọn này bây giờ thôi, nhỉ, đi nhá? Quân tỉnh bơ nói vậy, rồi tay xếp đồ vào thùng giúp Vy. - Có thế mà cũng nói. Thì đi, sao lại không nhỉ. Giúp tớ dọn nốt đồ đi đã. Vy cầm bó hoa ra ngoài lồng xe, việc còn lại thì có ba kẻ kia lo rồi. - Aaaaaaaa.Sâu....Vy hét lên. - Không phải tớ. Lần này thì không phải!!! Cả ba chạy ra. - Thì tớ có bảo sâu trên bó hoa đâu, mà là sâu trong lồng xe các cậu kia kìa. Hahaha. - Đứng lại ngay!!!.... - Thôi tớ ra quán kem trước, các cậu ra sau nhá. Hì hì. Nhớ gửi chìa khóa bác bảo vệ nhá. Gió mát, kem ngon, tình bạn đẹp, và cả chút gì hơI khó hiểu nữa, nhưng Vy chẳng quan tâm lắm, vì quan trọng là nó đã có ba người bạn tuyệt vời nhất rồi!
[Xem tiếp...]


Vết sẹo mang tên nỗi đau






Anh là một chàng trai không lãng tử,nhưng phong trần, có đôi mắt nâu biết nói, khiến nhiều cô gái say mê. Anh hơn tôi hai tuổi, sinh viên năm cuối trường Kiến trúc. Anh thích chơi guitar và nằm trong câu lạc bộ chơi guitar. Sở thích chết người đó khiến tôi cũng mê mẩn theo.







Tôi và anh tình cờ gặp nhau trong buổi biểu diễn guitar giữa các thành viên trong câu lạc bộ. Tôi được cậu bạn thân rủ đi cùng nhau. Tôi hân hoan vì được gặp anh, được nhìn thấy đôi mắt đa tình, đầy mê hoặc ấy. Tối hôm đó tôi và anh có nói chuyện với nhau rất cởi mở giống như đã quen nhau trước đó vậy.





Đêm hôm đó, tôi không ngủ được, lăn qua lăn lại suy nghĩ về cuộc nói chuyện tối nay. Tôi ngẩn ngơ, suy nghĩ vu vơ….suy nghĩ về cách nói chuyện của anh, cách anh cười và rất ga lăng….





Lẽ nào tôi đã yêu anh????





Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua……Tôi quyết định không nghĩ về anh nữa…cho đến lúc anh nhắn tin cho tôi rủ tôi đi uống café. Tôi hơi bất ngờ và trong lòng cũng khá vui sướng.





Tôi đồng ý và đi cùng anh…Tối hôm đó chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều. Từ đó tôi mới biết được anh là người sống rất tình cảm, đầy nội tâm khác hẳn với bề ngoài vui vẻ và hoạt bát của anh mà tôi đã gặp hôm bữa…Anh tâm sự với tôi rằng nhà anh rất nghèo, ba bị bệnh nên nằm liệt đã mấy năm nay. Anh đang cố gắng học để có được công việc tốt phụ giúp gia đình. Qua đó tôi hiểu và thông cảm với anh nhiều hơn.Ước gì tôi có thể tựa vào vai anh để an ủi anh.





Tôi và anh hẹn hò thường xuyên hơn, đi chơi nhiều hơn…và rồi điều tôi mong ước bấy lâu nay cũng đã đến anh ngỏ lời nói yêu tôi…Tôi sung sướng và tựa nhẹ vào vai anh thay cho một lời đồng ý hạnh phúc.





Tôi và anh đã đến với nhau như thế…………





Tôi và anh yêu nhau rất êm đềm, không cãi nhau nhiều. Anh thường xuyên mua cho tôi những con thú bông, thỉnh thoảng là những đóa hoa cẩm chướng đầy sắc màu giống như tình yêu của tôi và anh.





Tôi đã yêu anh say đắm……..





Tôi hạnh phúc vì anh yêu tôi, tôi bằng lòng với những gì mình đang có.





Một năm, hai năm trôi qua hai năm trong hạnh phúc và đầy sự vui vẻ…Anh ra trường và làm kiến trúc sư cho một công ty lớn. Ngày anh được nhận vào công ty cũng là kỷ niêm hai năm chúng tôi yêu nhau.





Đêm đó tôi và anh tổ chức kỷ niệm ngày yêu nhau trong một nhà hang sang trọng. Cùng nhau nâng ly rượu vang đỏ để chúc mừng tình yêu hai đứa. Và cũng đêm đó tôi đã trao đời con gái cho anh để chứng minh tình yêu của tôi dành cho anh ấy. Đêm đó tôi và anh lao vào nhau như những con hổ vừa vồ được mồi ngon.Tôi và anh bên nhau thật say đắm, nồng nàn. Đêm đó tôi đã mơ..mơ về tương lai thật rực rỡ. Tôi mơ rằng tôi và anh sẽ sánh bước bên nhau trong bộ váy cưới và bộ comple thật lộng lấy.Tôi mơ tôi và anh có những đứa con thật đễ thương và bụ bẫm.





Sáng ngày mai, khi thức dậy vệt máu đỏ trên giường khiến anh vô cùng sung sướng vì anh đã có được tôi, đã biết được mùi vị của đàn bà là như thế nào. Còn tôi thì cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi đã trao cái quý gái nhất của đời con gái cho người mà tôi yêu thương, người mà tôi muốn đi hết cuối cuộc đời. Anh ôm chặt lấy tôi và hỏi: “ em có đau không?”





Tôi gật khẽ đầu, anh càng ôm chặt tôi hơn và nói: “ cảm ơn em vì tin tưởng anh, yêu anh và đã trao tặng anh cái quý giá nhất, anh hứa sẽ trân trọng nó, giữ nó và anh hứa sẽ đi cùng em đến đích cuối cùng”. Anh hứa sẽ cưới tôi làm vợ và lo cho cuộc sống của tôi đầy đủ hơn, tốt hơn.Tôi vui mừng và ngập tràn trong hạnh phúc.tôi nghĩ rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.





Những ngày tháng hạnh phúc……





Sau đêm đó, dường như tôi và anh thân thiết nhau hơn. Thời gian dành cho nhau nhiều hơn, đi chơi nhiều hơn và tình cảm ngày càng mặn nồng hơn…Tôi ước gì lúc này thời gian ngừng trôi để tôi có thể cảm nhận và tận hưởng những giấy phút hạnh phúc này.





Tình cảm mặn nồng hơn, thời gian dành cho nhau nhiều hơn cũng là lúc tôi và anh quan hệ với nhau nhiều hơn..càng ngày anh càng kinh nghiệm hơn trong chuyện đó. Và cách làm tình của anh ngày càng mạnh bạo. Anh đọc truyện, xem phim và bắt tôi làm theo những tư thế trên đó.





Tôi hết sức khó chiu, cau có và giận anh hết mình. Anh nhẹ nhàng xin lỗi tôi và hứa sẽ không bao giờ làm như vậy với tôi nữa. Nghe anh nói vậy tôi cũng không muốn giận anh nữa.





Chuyện không ai ngờ……





Từ hôm đó tôi với anh ít gặp nhau hơn, anh bận nhiêu hơn. Những chuyến công tác dài ngày nhiều hơn. Hẹn anh đi chơi cũng khó khăn hơn trước rất nhiều. nhiều lần muốn gặp anh nhưng anh cứ viện lý do bận họp bên công ty nên không đi chơi với tôi được.





Tôi thông cảm cho anh và không hề giận anh. Ngược lại tôi động viên anh nhiều hơn. Vì tôi đang nghĩ anh đang lo cho tổ ấm chúng tôi săp xây. Nghĩ tới đó trong lòng tôi hạnh phúc và vui sướng hơn.





Thời gian vẫn trôi qua thật nhanh, tình trạng đó vẫn cứ lặp lại. những tin nhắn cũng thưa thớt đi rất nhiều. Những cuộc gọi điện thoại chỉ qua loa ậm ừ vài ba câu. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi chợt nhận ra rằng tình cảm của chúng tôi không còn như xưa và ngày càng nhạt dần.





Tôi suy nghĩ vu vơ và tự hỏi mình rằng: “ lẽ nào anh ta đã có người khác”. Suy nghĩ đến đây tôi không thể nào chợp mắt ngủ được, trong đầu luôn hiện ra hàng trăm câu hỏi mà không có câu trả lời.





Sáng dậy,tôi nhận thấy trong người như có một sự chuyển biến khác lạ. Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Lẽ nào tối qua tôi suy nghĩ lung tung, ngủ không sâu nên bây giờ như thế??? Lẽ nào….lẽ nào….tôi chợt nhớ ra rằng tôi đã trễ gần hai tháng… Lẽ nào…lẽ nào,....tôi có thai. Tôi vừa hốt hoảng, vừa vui mừng. Hốt hoảng vì tôi đã suy nghĩ vu vơ về chuyện hai chúng tôi mà quên mất ngày của tôi, hốt hoảng vì không biết phải đối diện như thế nào với gia đình tôi. Còn tôi vui mừng vì tôi nghĩ rằng nếu nói chuyện này với anh ấy biết đâu đứa bé sẽ là cầu nối giữa tôi và anh ấy có thể chung sống với nhau trọn đời. Nghĩ tới đây tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.. Tôi đã có thai, đã có con với người mà tôi yêu thương, người mà tôi luôn luôn muốn gắn bó suốt đời.





Tôi vội vã gọi điện cho anh để thông báo cho anh tin vui này.





Tút….tút…..tút……





Alo..Alo…..một giọng quen thuộc vang lên.





Anh hả? Anh đang làm gì đó?..tôi hỏi.





Anh đang bận…tối gặp…vậy nhé…A vội vã nói.





Tôi chỉ kịp ừ thì đầu dây bên kia đã tắt..





Tối nay tôi và anh gặp nhau...đã lâu lắm rồi chúng tôi không ở bên nhau, nói chuyện như thế này..Thực ra chỉ là gần một tháng nhưng sao tôi thấy dài quá....Chúng tôi lại gặp nhau trong nhà hàng, nơi mà tôi với anh đã có những kỷ niệm đẹp ở đó.





Tôi tựa vào vai anh và nũng nịu…” anh cứ đi công tác hoài..làm người ta nhớ anh lắm”, “ anh có nhớ em không?”





Ừ…có chứ…ừ ….anh bận lắm….





Anh à, em có chuyện muốn nói với anh, tôi ấp úng nói…





Có gì thì em nói đi, sao em cứ ấp úng thế….





Em…em…có thai..





Hả? cái gì? Sao lại có thai được…tôi đi công tác mà..Mấy tháng rồi?? Anh hoảng hốt vang lên





Làm gì mà anh hoảng lên như thế…đã được gần hai tháng rồi..tôi nhẹ nhàng nói..





Anh giật người lên và nói “ không thể như thế được, làm gì có chuyện có thai được”





Tôi hơi bất ngờ vì thái độ của anh…..Anh đâu có biết rằng đêm trước khi anh đi công tác tôi và anh đã có một đêm mặn nồng với nhau.





Lúc này tôi và anh im lặng..





Im lặng hồi lâu,thì giọng anh vang lên: “ bỏ nó đi”





Hả??? Anh nói cái gì? Sao lại bỏ nó đi??Nó là con chúng ta mà?? Tôi lớn giọng.





Anh nói nhẹ: “ Em à, anh cần thêm thời gian, sự nghiệp của anh đang phát triển, anh không muốn vì chuyện này mà sự nghiệp của anh sụp đổ. Bây giờ em bỏ nó đi thì tương lai chúng mình sẽ tốt hơn rất nhiều. Công việc của anh sẽ tốt hơn, khi có sự nghiệp trong tay rồi thì lúc đó chúng mình sẽ cưới nhau và sẽ có con thôi. Anh muốn tốt cho em thôi mà. Giờ thì nghe lời anh, bỏ nó đi em”.





“Không được..nhất định là không được”.. Em không thể nào làm như thế với con chúng ta đươc.Tôi nói lớn.





Anh gắt lại: “ Tôi nói cô bỏ nó đi mà cô không nghe à. Tôi không muốn sự nghiệp của mình đổ vỡ vì có sự xuất hiện của nó, cô hiểu rõ chưa? Vả lại đứa bé đó chắc gì là của tôi, tôi thường xuyên đi công tác, cô ở nhà quan hệ với ai thì làm sao tôi biết được.”





Tôi đứng dậy, tát thẳng vào mặt anh và nói: “ Khốn nạn, em không ngờ anh là người như thế, thật trơ trẽn. thương thay cho em đã chung thủy yêu anh hết lòng…Em không ngờ…không ngờ….”





Cô làm gì thế hả???Cô tát tôi nữa đi, nói nữa đi?? Anh quát lớn vào mặt tôi.





Và rồi anh đứng dậy, rời khỏi ghế và đi nhanh ra phía cửa chính của nhà hàng.





Tôi nhanh chóng đuổi theo anh ấy….





“Anh à, nghe em nói đã, em yêu anh lắm, em cũng yêu con chúng ta lắm,xin anh đừng bắt em bỏ nó, em van xin anh đấy”, tôi chạy vội vã, khóc lóc và nói giọng cầu xin.





Anh nói lớn: “ tôi bảo là không đươc mà sao cô cứ khóc lóc hoài thế, bỏ nó đi thì chúng ta mới có thể có cuộc sống hạnh phúc và sung túc được, cô hiểu chưa?”





“Nhưng anh ơi, nó còn nhỏ lắm, em không nỡ vứt bỏ nó đi, tội lỗi lắm anh ơi”, tôi khóc lớn và nói.





Tội nó thì ai tội cho tôi, cho chúng ta. Bây giờ tôi đưa ra hai sự lựa chọn, một là cô bỏ nó đi chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Còn nếu cô nhất định không bỏ thì đường ai nấy đi. Tôi chán cái cảnh này lắm rồi.Quyết định thế đi.” Anh nhanh chóng bước đi…





Tôi lặng người đi, cổ họng tôi cứng lại và khuỵu gối xuống đất, tôi khóc nức nở và cố gắng sức để kéo anh lại. Anh mặc kệ tôi khóc lóc,van xin anh, anh vẫn bước thật vội vã…..





Ở không gian rộng lớn đó chỉ có tôi nhỏ bé, ngồi khóc một mình trong đêm khuya. Lẽ nào cuộc đời tôi





chỉ toàn những đau khổ. Yêu tha thiêt, chung thủy lẽ nào cũng là cái tội. Tôi nên hận anh hay ghét bỏ anh





đây? Còn tương lai của tôi phía trước thì sao, lẽ nào tôi vứt bỏ nó…Còn ba mẹ tôi thì sao?? Tôi thật bất





hiếu.Hàng trăm câu hỏi vây quanh trong đầu tôi.Tôi ôm bụng và suy nghĩ về tương lai của đứa bé, nó sẽ





không có ba…còn nỗi đau nào hơn nỗi đau ấy????





Tôi thức suốt đêm hôm đó, một cái đêm thật đáng nhớ và đau khổ nhất cuộc đời tôi.Tôi khóc thật nhiều,





Cuộc đời thật bất công với tôi….bất công với người phụ nữ chung thủy như tôi





Tôi ngủ thiếp đi….





Sáng dậy, lật lại những suy nghĩ tối qua tôi cảm thấy mình đã kiệt sức. Tôi cảm thấy đói và định đi ra





ngoài ăn,đang định mở cửa chạy ra ngoài thì con bạn thân hớt hả gõ cửa.





Tôi mở cửa, nó chạy xộc thẳng vào trong nhà, vừa nói vừa thở…





“ làm gì mà mày hốt hoảng lên thế? Có chuyện gì ah”. Tôi nói





“ Mày..mày thật sự không biết gì sao???Anh….anh Hoàng của mày đang…đang đám cưới ngoài kia kia





kìa….” Nó nói vội.





“Hả, mày..mày nói cái gì thế???” mày đùa đấy ah…tôi nói lại.





Tao nói thật đấy, nó cưới con gái của ông giám đốc cơ quan nó…tao không đùa đâu..





Tôi chạy thật nhanh ra cửa và chạy ngang qua nhà anh, đau đớn thay khi tôi nhìn thấy anh đang cùng





bước bên một người khác..Tôi đang mơ chăng? Tôi cố sức chạy đi thật nhanh, tôi không muốn nhìn thấy





cảnh đó một lần nào nữa, tôi bế tắc….lẽ nào anh ta đã phản bội tôi, những lời thề hứa giờ thành mây





khói.Lẽ nào anh ta vì sự nghiệp của mình mà nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của mình….Tôi nghẹn





họng…..chạy thật vội vã ra biển..tôi muốn con sóng kia sẽ nhấn chìm mình để khỏi phải thấy cái cảnh đau





đớn ấy, để thoát xác nhẹ nhõm….để không còn tồn tại trên đời này nữa…..Tôi lao ào xuống biển……chỉ





cần một cơn sóng to ập đến là tôi có thể thoát khỏi sự đau đớn tột cùng của mình…..Nhưng…tôi không





đủ bản lĩnh để nhấn chìm nổi bản thân mình… Tôi bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ về ba mẹ tôi, về đứa con





của tôi, về tương lai sáng rực đang chờ đón tôi…ước mơ trở thành giảng viên của tôi hiện ra trước





mắt….Tôi lê lết thân mình lên bờ..tôi quỳ trên bờ cát trắng và khóc thật to, hét thật to để ai cũng có thể





nghe được nỗi đau của mình. Tôi quyết định trở về nhà, sẽ giữ đứa con lại và nuôi nó trưởng thành….





Nỗi đau nào chứa chất một vết thương. Vết thương nào cũng sẽ lành, nhưng nó luôn để lại một vết sẹo





thật lớn trong tim….vết sẹo mang tên “nỗi đau”. Nỗi đau sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời…..Cảm ơn anh vì





đã cho tôi biết “ nỗi đau” là gì.????
[Xem tiếp...]


Vì em là người đến sau...







Vì em là người đến sau...
Và với anh, đó không phải là em.



Em yêu anh rất đầy nhưng em đến sau cô ấy-sau người anh dành từng dành hết thương yêu.

Anh yêu em, nhưng chắc chắn không nhiều bằng cô ấy, hay có thể rất nhiều nhưng không đậm sâu như cô ấy.

Là thiệt thòi phần em, là những điều không thể trách phần anh.

Anh không thích đi dưới mưa cùng em, có lẽ ít nhiều là vì nó gợi lại một chiều rất xa anh đứng chờ cô ấy dưới cơn mưa không ngớt hạt.

Anh ngại đưa tay lau nước mắt khi em khóc vì nó khiến anh đau lần thứ hai cho giọt nước mắt đầu tiên.

Anh thoáng buồn khi tình cờ nghe những bài hát xưa, nơi sâu thẳm tim anh thứ âm điệu cũ kỹ dường như đang nhắc nhở với anh rằng cô ấy vẫn còn đâu đó trong anh-đẹp đẽ.

Anh sợ... sợ em sẽ xa anh, hay vì anh còn yêu cô ấy? Khi em nắm tay anh... Anh lửng lơ

Những gì anh từng có với cô ấy-thì em ở đây phải chăng chỉ đóng vai một người chia sẻ kỷ niệm.

Em đã từng rất buồn khi sắm vai người đến sau, sắm vai một kẻ yêu anh chậm chân, lạc lối.

Em đã từng rất đau khi cố ôm ghì lấy vai anh vững chãi mà hiểu rằng: cái bóng của cô ấy lớn quá.

Tháng năm lặng trôi dưới chân em âm thầm, em cố không ngộ nhận mình là bến vắng chờ anh, em vẫn yêu anh như thế.

Cho đến một hôm em chợt nhận ra điều tuyệt vời của người đến sau.

Dù gì em cũng đã nắm một vé làm người cuối cùng của anh.

Dù gì em cũng được ở bên để làm những thứ cô ấy và anh chưa từng có.

Dù gì... em cũng đang có anh.

Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có

Thật khó để viết tện em đè lên tên cô ấy

Thật khó để anh vứt bỏ kí ức của mình

Phần em, em sẽ không làm tất thẩy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.
~ Không biết rằng có được gì không. Nhưng Em vẫn đang có anh : )
[Xem tiếp...]


Cứ đi đi, sẽ có người đợi em ở đó






Em rồi sẽ lớn, rồi sẽ trải qua những thăng trầm mà không có anh ở đó, đừng mãi sụt sùi khóc lóc bởi nước mắt chỉ làm đôi chân em yếu mềm và bờ vai nhỏ mãi run.Cô gái nhỏ à, cứ tiến về phía trước đi em…Chia tay nhau rồi, anh không còn là người cuối cùng mà em nhớ đến hằng đêm trước khi đi ngủ…Chia tay nhau rồi, anh không còn là người gửi những tin nhắn yêu thương đến cho em như một thói quen…

Chia tay nhau rồi, anh cũng như em học cách xếp lại quá khứ và gói ghém kỉ niệm trong trái tim nhiều vết xước…
Nhưng hơn ai hết, anh mong em bình yên, trong an nhiên bình yên!

Cô gái nhỏ à, đừng vì tình đầu vấp ngã mà sợ sẩy chân những lần sau nữa. Tình đầu cho em khờ dại, nhưng tình đầu cũng cho em cách để em biết đứng lên. Em rồi sẽ lớn, rồi sẽ trải qua những thăng trầm mà không có anh ở đó, đừng mãi sụt sùi khóc lóc bởi nước mắt chỉ làm đôi chân em yếu mềm và bờ vai nhỏ mãi run.



Vì yêu thương cũng là một điều tất yếu trong cuộc sống nên đến một lúc nào đó, khi đủ đầy và trọn vẹn, em sẽ cảm nhận được thôi.

Em hãy nhớ, cuộc tình này kết thúc không phải vì anh sai hay em sai, mà chỉ vì cả hai ta không thể tiếp tục đi cùng nhau thêm nữa. Vì vậy, đừng mãi buồn mà nhìn đời với ánh mắt không còn một chút ánh sáng hy vọng nào như thế. Thấy em buồn, đời lại được dịp hả hê đấy em.
Vậy nên, cô gái nhỏ à, gắng lên em!
Cuộc sống này vốn dĩ rất công bằng, chỉ cần em cố gắng em sẽ nhận lại một khối chân tình như em hằng mong mỏi. Em sẽ học cách quên đi nỗi đau và tiến về phía trước, bởi cuộc sống này vẫn vồn vã đấy thôi. Em sẽ học cách đi qua nắng mưa để được nhìn thấy cầu vồng ngay sau đó. Em sẽ học cách lau đi nước mắt và biết mỉm cười kể cả khi tim rất đau, em nhé!
Anh biết, chuyện chia ly chưa bao giờ là chuyện nhẹ nhàng và có thể quên dễ dàng như người ta vẫn khuyên nhau. Nhưng thật sự thì đó là lựa chọn tốt nhất cho em rồi. Em không nên dành nhiều tâm trí cho người tình đã cũ, hãy dành trọn vẹn tin yêu cho người đến sau. Em không nên trốn tránh cũng đừng nên quá vội vã để trao yêu thương cho một người. Vì yêu thương cũng là một điều tất yếu trong cuộc sống nên đến một lúc nào đó, khi đủ đầy và trọn vẹn, em sẽ cảm nhận được thôi.

Dù tình yêu trong anh dành cho em đủ nhiều, song anh vẫn tin rằng có một người nào đó, vào một ngày nào đó, sẽ đến bên em và yêu em nhiều hơn thế!

Cô gái nhỏ à, một lần cuối anh gọi em là cô gái nhỏ của anh. Bởi anh biết, dù anh cố gắng thì vẫn rất khó để quên em, vậy nên anh sẽ không học cách để quên em như anh dặn em làm điều tương tự với anh. Anh sẽ dõi theo em hằng ngày cho đến khi nào em ổn, thực sự ổn. Anh sẽ vẫn đến bên cạnh khi em cần, khi mà em yếu đuối, khi mà em cần sự giúp đỡ từ ai đó mà mọi người đều quá vô tâm để nhận ra. Nhưng tất nhiên, chỉ với vai trò là người bạn mà thôi. Dù tình yêu trong anh dành cho em đủ nhiều, song anh vẫn tin rằng có một người nào đó, vào một ngày nào đó, sẽ đến bên em và yêu em nhiều hơn thế!
Chuyện tình yêu muôn đời là được mất, là hợp tan không biết trước được. Con người chúng ta xét cho cùng cũng chỉ là những con người nhỏ bé, ngày ngày lặn ngụp giữa biển đời mênh mông, chỉ mong sao tìm được một người phù hợp. Em cũng không phải là một ngoại lệ, anh tin điều đó, bởi em là chiến binh dũng cảm nhất mà anh từng biết.
Thế nên, cứ tiến về phía trước đi em, sẽ có người yêu em hơn anh…
[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên