Tình Yêu của hai Người Điên




Có 1 câu chuyện về tình yêu...mà nhân vật chính là 2 người điên. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai... và cười...một nụ cười...của một người điên.

Hai người trước đây không quen biết: một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên và đuổi 2 người 2 khỏi nhà làm 2 người phải lưu lạc bốn phương. Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây không điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Người con gái trước đây cũng không hề điên, trước đây thi đại học đỗ thủ khoa nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Từ đó người con gái không nói lời nào nữa về sau sinh ra bị điên.


Không biết đã lưu lạc bao lâu mà quần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn...khi mà cả 2 đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc...

Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn....người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng...kẻ thắng là người con trai...anh mở to đôi môi đen sì gặm 1 miếng...người con gái vẫn đứng yên...chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười...Người con trai nhìn người con gái...trong mắt không có chút gì động lòng...Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai...trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh...Người con trai dừng việc ăn lại...bắt đầu nhìn người con gái...đờ đẫn...2 người cứ nhìn nhau như vậy...người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào...người con gái điên điên cười....Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái...người con gái vội vàng cầm lấy...và ăn ngấu nghiến.


Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại. Lúc người con trai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, từ đó người con gái ở cạnh người con trai. Tối ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp...một cảm giác mà trước đây chưa hề có...người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành...Nhìn người con gái lúc ngủ...không hề giống 1 người điên.


Hai người cứ như vậy...sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày...không hiểu người con trai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gái cười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên...trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào.



Về sau người con gái bị bệnh...từ trước đến nay chưa bao giờ bị...nhưng bây giờ đã nặng. Ban ngày... người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn...không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa â'y ...bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt anh có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra... trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.

Người con gái nhắm mắt...không nhìn người con trai cười như trước. Người con trai đưa bánh cho người con gái...nhưng người con gái không ăn....Người con gái sắp chết rồi...toàn thân nóng rực...hôn mê... Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm - một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường...nhìn thấy một người mặc áo xanh cảnh sát...liền khóc... lần đầu tiên anh khóc...miệng ko ngớt nói “cứu người”... Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”.... Người con trai nằm cúi xuống đất....ngửa mặt lên cầu xin...Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái...và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi... Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy...trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.

...Người con trai quay... về bế người con gái ra đường... Người trên đường qua lại rất đông...nhưng không một ai chú ý đến 2 người...Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước di...Người con trai đặt người con gái xg đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa...Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi....Va`...Người con trai nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường........


Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc....Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái...máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai...Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...”
.... Xe cứu hộ đến... người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi... Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, song lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi...đợi mãi... người con gái vẫn không quay trở lại.... Người con trai khóc...khóc cả đêm...khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa...


Và...thời gian sau... tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau...người ta tìm thấy xác người con trai... Nụ cười trên mặt anh đã tắt...song tay vẫn ôm vào ngực... 1 cái bánh bao mốc meo và... 1 chai nước khoáng chưa mở...
[Xem tiếp...]


Mạnh mẽ lên nào chàng trai.





Bạn sẽ không biết họ nghĩ gì cho đến khi họ nói lên tất cả những gì họ “thật sự” suy nghĩ. Có những kẻ “tự tôn” và “lòng tự trọng” đôi khi không cho phép họ lên tiếng để giữ lấy những gì họ thật sự yêu thích. Bạn phải hiểu một điều quan trọng rằng “họ thật” hơn những chàng trai khác… nhưng chỉ là do cách họ thể hiện tình cảm khác quá… sâu quá khiến đôi mắt này nhìn không thấu cho đến khi họ tự thú nhận với mình.

Tại sao lại không mạnh mẽ và thẳn thắng giải quyết một cách rõ ràn và nói ra tất cả suy nghĩ của nhau để hiểu nhau hơn.

Ai cũng chọn cách chịu đựng?

Ai cũng chịu “tôn trọng” đối phương?

Ai cũng “sợ” người giận?

Nhưng vô tình ta làm người không hiểu ta?



Đó có phải là sai khi khiến người mình yêu thương nhất đang tổn thương trong tình yêu của mình?

Bạn tôi ơi… Bạn dũng cảm lên để dành hạnh phúc vốn thuộc về bạn đi. Đừng có vì tự cao rồi cho rằng níu giữ người mình yêu là làm mất mặt cánh đàn ông nhé! Đó không phải như vậy? Bạn đang cố gắng để giữ lấy tình yêu chân thành của mình thôi. Chẳng có gì khiến phải đáng xấu hổ cả.

Bao lâu rồi… sự chờ đợi của bạn cuối cùng cũng như bạn mong ước trong một thời gian dìa rất dài. Nhưng chỉ vì một kẻ thứ ba mà lại dánh mất đi “tự tin” “tình yêu” của tuổi trẻ của mình sao?

Có đáng hay không khi bạn đang nghi ngờ tình cảm của chính mình? Bạn yêu? Bạn cảm thấy đau khi rời xa người ấy. Bạn đã tự thú nhận “rất yêu… yêu nhiều lắm”… mà sao không mạnh mẽ giữ lại cho riêng mình người ấy.

Đừng bận tâm quá nhiều. Cứ hết sức hết lòng để giữ lại. Nếu không được gì thì sau này mình cũng sẽ mỉm cười với kết quả ấy.

Hãy mạnh mẽ đi chàng trai… Hãy cứ làm những gì mình thích… Hãy làm những gì mình nghĩ… Hãy cứ yêu như chưa bao giờ tổn thương…

Chúc bạn tôi giữ được hạnh phúc ^^
[Xem tiếp...]


Cô giáo tôi






Trong hai năm đầu cảu cấp 3 , lớp tôi A2 nổi tiếng nhất trường nổi tiếng không phải vì lớp tôi có nhiều hot boy hay hot girl gì cả mà lớp tôi nổi tiếng nhất trường vì sự nghịch ngợm bất hủ mà còn được cho và danh sách các lớp cá biệt của nhà trường vì kết quả học tập và tổng kết tuần nào , tháng nào cũng được nêu tên và đứng đầu trong sổ đen của trường. Vì vậy nên lớp tôi là một sự đau đầu không hề nhẹ chút nào của ban giám hiệu nhà trường và có một sự thay đổi giáo viên đột ngột được thầy hiệu trưởng đưa ra đối với lớp tôi với lí do là cô giáo chủ nhiệm hiện tại của chúng tôi có một dự định khác vào năm sau nên không thể chủ nhiệm chúng tôi đến năm cuối cùng được nữa , nhưng mà thực ra lớp tôi cũng tự hiểu ra một điều rằng cô không thể chủ nhiệm lớp tôi vì cô quá hiền mà lớp tôi thì quá là ranh ma đến mức nhiều lúc cô cũng chẳng buồn nói nữa và những hình phạt của cô cũng chỉ nói mà cũng chưa bao giờ làm kệ chúng tôi muốn làm gì thì làm. Vậy thế nên lớp tôi có thể nói là đã được nuông chiều từ lâu như ‘ một người mẹ chẳng bao giờ phạt các con của mình dù biết chúng có pham lỗi như thế nào’ thế nên một sự lố nhố đã được hình thành , mãi cho đến khi chúng tôi bước vào học kì đầu tiên của năm học cuối cấp. Như những gì đã được biết trong năm học này chúng tôi sẽ được nhận giáo viên chủ nhiệm mới, một giáo viên có thể quản lí lớp tôi đi vào nề nếp và quy củ không lố nhố như những năm học trước. Tuần đầu tiên sau kì nghỉ hè chúng tôi đến trường gặp lại bạn bè chúng tôi nói chuyên với nhau rôm rả và chẳng để ý đến ai đang đi vào lớp tôi , là cô giáo chủ nhiệm mới mà theo sự phân công của nhà trường mà chúng tôi đã được biết trước từ đó cô bước vào lớp tôi với một nụ cười tươi và chào cả lớp và không quên kèm theo lời giới thiệu về mình:


- Xin giới thiệu với cả lớp cô tên là Thụy và tên đầy đủ của cô là Đoàn Thị Bích Thụy

Nhưng dường như cả lớp tôi chẳng nghe cái gì cả mà vẫn chỉ mặc sức cười nói hả hê thỏa thích cho đến khi lớp trưởng phải gào hét lên thì lớp tôi mới im chút đi . Một cái lắc đầu và quay lưng đi lên trên bàn từ phía cô , một số bạn lớp tôi xì xào to nhỏ bên dưới “ định trị lớp em à quên đi cô ơi “ , còn một số đứa khác thì ‘ biết cô có trị được mình không hay bọn mình trị lại cô thì buồn cười nhỉ “ thế là cả lớp lại cười phá lên như trong lớp không có người quản lí. Một lần nữa lớp trưởng lại phải gào lên thì mới lấy được sự im lặng của lớp một chút để nghe cô giáo nói . Cô nhìn xung quanh lớp để như muốn nhìn rõ từng khuôn mặt học sinh của lớp mà mình sẽ chủ nhiệm trong năm học này , và cô nói :

- Ai là những thành viên trong ban cán sự lớp thì đứng lên cô xem – lời nói của cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự nghiêm nghị trong đó. Ban cán sự lớp của chúng tôi đứng lên lần lượt từng người và cô nói tiếp.

- Lớp có ngần này người và ban cán sự lớp cũng không phải là ít mà các em xem các em để bàn giáo viên như thế này à. Các không cảm thấy gì hay sao khi cô đứng phải hét lên mà các em vẫn chưa nghe các em thấy như thế có được không – trong lúc các bạn trong ban cán sự lớp chưa nói gì thì cả lớp đã đồng thanh lên tiếng nói nhỏ

- Bình thường – và nhưng giọng cười nhăn nhở khiến cô khó chịu

- Rồi thôi chúng ta đi vào công việc chính và cô cũng có vài điều muốn nói với các em nữa – cô nói tiếp dù trên gương mặt cô không còn tươi tỉnh như lúc đầu mới vào lớp được nữa vì sự khó chịu đối với lớp tôi quá lố và hư

Thời gian trôi qua thấm thoát chẳng mấy mà đã một tháng học đã trôi qua , và có sự quarnl lí của cô chủ nhiệm mới thì lớp chúng tôi vẫn chưa có sự khởi sắc gì lượt đi học muộn, nghỉ học không phép, trốn học vẫn luôn dẫn đầu trong sổ đen của trường. Cuối tháng lớp chúng tôi họp lớp để tổng kết có một sự không vui hiện trên khuôn mặt của cô vì lóp tôi sau một tháng cô chủ nhiệm vẫn không có gì thay đổi và hôm nay họp lớp cô đã đưa ra một quyết định mới cho lớp nữa và không nương tay những thành phần cá biệt nữa mà chuyển sang thẳng tay , cứ vi phạm một lỗi dù là lỗi như thế nào thì chúng tôi cũng bị xuống hai bậc hạnh kiểm và hạ cho đến khi nào không còn mức nào nữa thì thôi. Luật mới của cô được áp dụng vào lớp tôi như một bản án rất nặng dành cho những thành phần cá biệt trong lớp , nhưng mà nói như vậy thôi cô rất thương chúng tôi và xin cho những bạn nghịch vi phạm lỗi xuống những hình phạt nhẹ nhất , nhưng cái bản án của cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng với chúng tôi vì sang tháng tiếp theo những hạnh kiểm khá tốt lớp tôi dường như chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi có một cái gì đó khó chịu trong lớp vì cái hình phạt nặng nề đó , nhưng nó cũng thành quen với chúng tôi mà lại chính nhờ nó mà chúng lớp chúng tôi dường như đã ngoan hơn và trở nên nề nếp quy củ hơn rất nhiều . Nhờ có cô và sự an cần của cô tâm sự của cô đã giúp rất nhiều bạn trong lớp có sức học kém hay không hòa đồng với các thành viên trong lớp đã mạnh dạn và học tốt lên rất nhiều cô động viên tất cả lớp cô không bao giờ ngăn cấm lớp hay bất kì một bạn nào đó tham gia một cái gì cả mà cô chỉ cho những lời khuyên bổ ích nhất có giá trị sống nhất cho chúng tôi mà thôi. Năm nay là năm cuối cùng chúng tôi được ngồi với nhau trong lớp học thân yêu này lớp học có bao nhiêu kỉ niệm thân thương của tuổi học trò mà chúng tôi đã vun đắp cho nó ba năm trời , nhưng hình như lớp tôi vẫn còn có nhiều khoảng cách với nhau ở những hoạt động tập thể ở trường và lớp không có một nhiệt tình nào mà lớp tôi dành cho nó cả , nhưng mà nhờ cô tất cả cô đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn ở những hoạt động tập thể mà ngoài ra lớp tôi còn thân thiết hơn với nhau rất nhiều trong lớp bây giờ ai cũng là bạn thân của nhau đến lớp ai cũng có thể nói chuyện và cười nói với nhau thoải mái mà hai năm học trước chúng tôi vẫn còn thấy có một sự phân biệt nào đó trong lớp. Đến hết học kì một năm lớp 12 lớp tôi được rất nhiều lời khen ngợi của các thầy cô trong ban giám hiệu và các thầy cô bộ môn vì sự cố gắng trong học tập và nề nếp rất nhiều và một điểu đặc biệt là danh sách trong sổ đen bây giờ không có lớp tôi nữa , mọi thứ đều thay đổi rất bất ngờ trong cái nhìn của những thầy cô và các bạn lớp khác vì một sự thay đổi đi lên đến chóng mặt của lớp tôi rất nhiều. Có nhiều người nói rằng : ‘ chắc là năm nay là năm cuối cấp nên lớp tôi mới có sự thay đổi đến nhu vậy chăm học hơn để không ai trượt tốt nghiệp hết chứ giáo viên chủ nhiệm mới cũng chẳng làm gì được vì lớp tôi bất trị nổi tiếng trường rồi ‘ .

Nhưng cả lớp tôi không nghĩ như vậy và điều đó cũng chỉ là một phần là sự cố gắng của chúng tôi mà thôi , nhưng nếu không nhờ có cô đưa lớp trở về quy củ thì lớp tôi cũng chẳng được như thế có lẽ lớp tôi biết ơn cô rất nhiều và cô xứng đáng với câu mà mọi người hay nói “ cô là người mẹ thứ hai của chúng tôi và là người chèo đò mà chúng tôi tin tưởng và yên tâm nhất “

Sang kì học thứ hai của năm cuối cấp dường như mọi thứ trôi qua rất vội vàng cũng giống như chúng tôi vậy rất vội vàng cho những dự định tương lai cho mình sắp tới sẽ thi vào đâu trường nào để thực hiện những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ và chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp sắp tới nữa , nên mọi thứ trôi qua một cách xối xả không ngừng nghỉ . Nhưng chúng tôi mãi không bao giờ quên lời khuyên của cô những bài học quý giá nhất mà chắc chúng tôi không bao giờ quên được trong cuộc đời này , có một câu nói mà cô luôn nói đi nói lại một điều rằng : ‘ chúng ta sống trong cuộc đời này không ai đoán được bất kì điều gì được và cũng không nhận định được tương lai sau này được mà còn dựa vào sự cố gắng của chúng ta , có những người học rất giỏi thi vào đỗ vào một trường đại học rất danh giá sau này ra ngoài có khi cũng không bằng một người chỉ học cao đẳng hay trung cấp nào đó và có khi có người không học gì cả họ học trường đời nhưng có khi cuộc sống của họ vẫn hơn nhiều người học cao khác “.

Chính những lời nói đó của cô là động lực cho chúng tôi rất nhiều để cố gắng hơn trong học tập và điều quan trọng hơn đó là nhân cách làm người , cô đã dạy chúng tôi rằng” đừng bỏ qua những điều trước mắt mình mà hãy cố gắng giữ lấy nó và phát triển nó lên và nếu thất bại thì cũng đừng nản lòng mà coi như nó là bài học trong cuộc sống của chính mình vậy “ . Rồi cái ngày ấy đã đến chúng tôi phải xa cô một người mẹ luôn mong muốn một điều gì đó tốt đẹp nhất cho con mình mà không phải là sự nuông chiều mà là một sự nghiêm khác nề nếp nhưng luôn chan chứa tình thương và là một người chèo đò tỉ mỉ trên từng tay chèo của mình để không cho nhưng dòng nước đánh xô con đò nhỏ để cho những đứa con của mình bị ướt và đi lạc giữa dòng nước của cuộc đời. Xa dời vòng tay cô xa dời mái trường thân thương, chúng tôi bước vào một cuộc đời mới mà mỗi người đã tự chọn lựa cho mình tuy vậy chúng tôi mãi không bao giờ quên cô một hình ảnh người chèo đò , người mẹ thân yêu nhất trong lòng chúng tôi , chúng tôi yêu cô quý cô không chỉ vì những bài giảng hay trên lớp mà còn yêu cô ở những lời nói những lời khuyên thân thương chân thành bổ ích nhất dành cho chúng tôi. Dù xa đã một thời gian tuy nhiên không chỉ riêng tôi mà tập thể 12A2 luôn mãi nhớ cô thương cô và mong cô luôn khỏe mạnh và tiếp tục chèo lái con thuyền tri thức tới bến bờ của tương lai.
[Xem tiếp...]


ĐỪNG VỘI NÓI YÊU THƯƠNG KHI VẪN CÒN CHƯA ĐỦ!



- Làm người yêu anh nhé nhóc!

Chi tròn mắt nhìn anh trong vòng 30 giây. Rồi bỗng nó phá lên cười:

- Anh làm gì mà đùa ác thế



- Anh không đùa, anh nói thật. Làm người yêu anh nhé! – Long nhìn thẳng vào mắt Chi, nhắc lại câu nói vừa rồi.

Một lần nữa Chi bất động, không biết phản ứng ra sao. Long tiến tới gần nó, nó nghiêng người ra sau. Đến lúc không còn có thể nghiêng thêm được nữa, môi nó đã bị khóa lại. Ngạc nhiên và vô cùng sửng sốt, nó chưa từng nghĩ ngày này lại tới với mình. Đôi mắt mở to hồi nãy đang từ từ nhắm lại, cảm nhận hương vị của nụ hôn đầu…

Có lẽ như thế đã quá đủ cho một câu trả lời. Một buổi chiều đẹp nhất trong bao buổi chiều mà Chi đã trải qua trong suốt hai mươi năm.

***

Long hơn Chi một tuổi. Hai người học khác trường, chỉ quen nhau tình cờ qua một người bạn. Anh là anh họ của đứa bạn Chi. Anh học kĩ thuật, còn Chi học kinh tế. Tưởng chừng như chẳng có gì liên quan lắm nhưng sự thực thì mỗi khi có bài khó, Chi đều hỏi anh. Và hầu như bài nào anh cũng có thể giúp nó. Anh thông minh, học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, đặc biệt là bóng chuyền. Nó gặp anh lần đầu tiên cũng là khi nhỏ bạn rủ nó đi cổ vũ cho anh trong cuộc thi trường anh tổ chức. Nó ngưỡng mộ anh ngay từ lúc ấy.

Ban đầu là nó hỏi nhỏ bạn nick facebook của anh rồi add friend. Sau một thời gian nói chuyện, anh xin số điện thoại nó trước. Và từ đó, mỗi ngày nó và anh đều nói chuyện cùng nhau. Thực sự, nó cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó và anh trở thành người yêu của nhau. Nó biết, xung quanh anh cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi. Có chăng tình cảm của nó chỉ là thầm thương trộm nhớ, dù anh có đáp lại tình cảm của nó hay không cũng không sao. Lúc anh tỏ tình với nó, nó cũng chưa dám chắc tình cảm nó dành cho anh là tình yêu, chỉ là một chút thích, một chút rung động. Điều này vượt ra ngoài mong đợi của nó, và tất nhiên, nó không có lí do để từ chối. Nó nghĩ đây là may mắn của nó vì nó được anh dành tình cảm cho.

***

Tính cách anh cũng rất lạ, lúc sôi nổi, lúc lại trầm tư. Có những lúc chính Chi cũng không hiểu nổi, nhưng nó không dám hỏi anh. Nó nghĩ, ai cũng có những điều bí mật, muốn giữ riêng mình. Nếu họ tin tưởng, muốn kể với mình thì họ sẽ tự kể. Có chăng chỉ là do nó chưa làm anh tin tường mà thôi.

Nó vẫn tin anh tuyệt đối, không mảy may chút nghi ngờ. Dù có đôi khi, đang đi cùng nó, nhận được một cú điện thoại là anh vội xin lỗi rồi chạy đi ngay. Nó không giận, chỉ cảm thấy chút hụt hẫng và lo lắng không biết chuyện gì xảy ra. Hôm sau gặp anh, anh nói là thằng bạn anh gặp chút rắc rối nên anh đến giúp, nó cũng tin ngay, và còn thở phào nhẹ nhõm vì không phải là chuyện gì liên quan tới anh.

Chuyện giữa hai người nó vẫn không kể cho ai, mặc dù rất muốn khoe với tụi bạn, nhưng vì thấy anh không nói gì, nên nó lại thôi. Một chút buồn thoáng qua, nhưng rồi nó tự động viên mình: “Có sao đâu chứ, miễn anh ấy yêu mình thì nói ra hay không cũng không quan trọng”.

Anh đôi lúc trú tâm vào học mà không có thời gian dành cho nó, nó biết vậy nên cũng không lỡ giận. “Anh coi trọng việc học, coi trọng sự nghiệp là đúng mà, còn hơn là anh suốt ngày game hay tụ tập chơi bời”. Những lần tìm anh nói chuyện mà anh nói anh đang bận học, nó cũng chỉ ngậm ngùi “vâng” rồi thôi. Đôi lần nó cũng so sánh mình với những cô gái khác, được người yêu quan tâm, hỏi han, rồi đưa đi chơi nhiều. Có hôm buồn vì chuyện học hành, vì chuyện gia đình, nó gọi cho anh, mong nghe thấy giọng nói của anh nhưng anh lại kêu bận, nó chỉ đành cúp máy rồi ngồi thu mình nơi góc phòng và khóc một mình.

Nó nhận thấy sự vô tâm của anh, có lẽ anh lo lắng cho sự nghiệp hơn nên mới không có thời gian để quan tâm cảm xúc của nó. Đã vài lần, nó cảm thấy mệt mỏi, nó muốn nói chuyện thẳng thắn với anh nhưng rồi nó lại thôi. Việc học của anh vất vả hơn nó. Có những hôm ngồi nói chuyện với bạn, nó thấy nick anh sáng, nhưng như mọi lần thôi, anh bảo anh đang thảo luận nhóm với tụi bạn nên nó lại không dám nhắn tin cho anh. Qúa nửa đêm, lúc sắp đi ngủ, nó mới dám nhắn cho anh: “ Em đi ngủ trước anh nhé, anh đừng thức khuya quá, ảnh hưởng sức khỏe J. Anh của em lát ngủ ngoan nhé!”. Thấy anh chỉ đáp lại bằng một icon mặt cười và một câu: “Em ngủ ngon” làm nó thấy hụt hẫng và tủi thân.

Tuy vậy, nó vẫn tin, rồi một ngày anh nhận ra những gì nó dành cho anh, anh sẽ thay đổi mà bớt vô tâm với nó như thế.

***

Hôm nay được nghỉ, nhưng nó đã ra ngoài từ sớm. Nó đi chọn cho anh một chiếc áo. Ngày này 3 tháng trước, anh đã ngỏ lời với nó. Đi qua không biết bao nhiêu dãy hàng, ngắm không biết bao nhiêu chiếc áo, nó vẫn chẳng ưng được cái nào. Đến nửa buổi, nó mới chọn được một chiếc ưng ý. Mỉm cười với gói quà được bọc cẩn thận, nó tin rằng anh sẽ thích.

Nó bắt xe đi hơn 30 cây số, nhảy lên nhảy xuống 4 xe liền để tới chỗ anh. Dù rằng bị say xe, đi dưới trời trưa nắng nóng nhưng nó không ngại, chỉ cần làm anh vui thì nó chấp nhận tất cả.

Hôm nay cuối tuần, chắc là anh đang ở phòng học bài. Về độ chăm chỉ thì nó tự thấy mình thua xa anh, anh vẫn thường cốc đầu nó mà mắng yêu: “Em phải học chăm vào chứ, suốt ngày pikachu với đọc truyện như thế sau này sao được bằng giỏi”. Nó chỉ cười trừ rồi nói lí nhí trong miệng: “Phải là suốt ngày chơi với lo cho anh như thế thì lấy đâu thời gian học chứ”. Đúng là thời gian nó dành để nghĩ tới anh, để lo lắng cho anh còn nhiều hơn thế. Nhưng chắc anh chẳng biết đâu.

Xuống xe, nó bước đi lảo đảo. Vừa mệt vừa đói, nhưng nó thấy may là nó đã tới nơi, không phải lên xe nữa. Đi bộ vào chỗ anh gần 20 phút nữa, vừa đi nó vừa nghĩ, chắc anh sẽ bất ngờ và vui lắm. Tưởng tượng ra khuôn mặt anh lúc ý, lòng nó lại vui mà quên đi chặng đường dài vừa rồi.

Nhưng đến nơi, sao phòng anh lại khóa? Chắc anh có việc phải ra ngoài. Nó chờ anh về chứ nhất định không gọi cho anh, như thế thì còn gọi gì là bất ngờ nữa. 30 phút… 1 tiếng… 2 tiếng…3 tiếng… Đã gần 5 giờ chiều mà vẫn chưa thấy anh về. Nó gọi cho anh:

- Anh à, anh đang ở đâu vậy?

- Anh đang ở phòng, sao em hỏi vậy?

- Vậy ạ? Không, em chỉ hỏi vậy thôi. Chắc là anh đang học?

- Uh, tuần sau anh có mấy môn thi nên phải học nhiều hơn

- Vâng, em biết rồi, anh học đi nhé

Cúp máy, nước mắt nó tuôn rơi. Anh nói dối nó! Đây là lần đầu tiên hay là lần thứ mấy rồi?

Nó để lại gói quà trước cửa phòng rồi ra về, vừa đi vừa khóc. Nó chưa từng nghĩ anh lại nói dối nó như thế. Dù rằng anh nói dối vì không muốn nó lo lắng đi chăng nữa, thì nó cũng cảm thấy bị tổn thương. Trở về phòng, nó ném mình lên giường. Cả ngày nay nó chưa ăn uống gì. Sáng dậy sớm không kịp ăn, trưa đi sang chỗ anh thì anh không có ở phòng, về đến phòng thì đã muộn, mà nó cũng chẳng còn sức trở dậy nữa. Cảm giác say xe, lúc về lại càng mệt hơn nữa. Và nó cứ thế thiếp đi…

***

Hôm sau tỉnh dậy, nó thấy mỏi lắm, chẳng muốn nhấc mình ra khỏi giường. Sờ đến điện thoại, nó thấy 3 tin nhắn và 5 cuộc gọi từ anh.

“Hôm nay em sang chỗ anh à? Sao không nói với anh?”

“Sao vậy, giận anh à? Anh xin lỗi, anh không cố ý nói dối em, anh sang chỗ thằng bạn giúp nó học bài thôi mà”

“Em nghe máy đi chứ, anh xin lỗi rồi mà. Lần sau anh hứa anh sẽ không như thế nữa”

Anh sang chỗ bạn sao phải nói dối nó chứ? Nó mỉm cười, cười nhạt với chính mình. Nó cũng không gọi điện hay nhắn tin lại. Lần này là nó giận anh thật sự.

Buổi chiều nó phải đi học, cố gắng dậy tắm giặt rồi ăn cơm, uống một liều thuốc giảm đau đầu rồi nó ra khỏi phòng. Máy nó để ở chế độ yên lặng, anh gọi cho nó 7 cuộc mà nó cũng không biết. Mà dù có biết thì nó cũng sẽ chẳng bắt máy, nó vẫn còn giận anh.

Tối đến, về nhà ngồi onl, vừa thấy nick nó sáng, anh đã vội nhắn tin:

- Hết giận anh chưa?

- -_-

- Thái độ gì đây?

- Không cảm xúc!

- Anh xin lỗi! L

- Không liên quan

- Thằng bạn anh nó nghỉ nhiều quá, không nắm được bài nên anh sang giúp nó thôi mà

- Nhưng anh có thể nói thế mà, đâu cần phải nói dối em

- Vì nó không muốn cho ai biết là nó học kém. Lúc đó anh chỉ nghĩ được vậy thôi, không nghĩ là em đang đợi anh ở phòng.

- -_-

- Em mắng gì anh cũng được, đừng lạnh lùng thế chứ L

- Em không biết nói gì cả

- Thế để anh kể chuyện cười cho em nghe nhá

- Anh không phải học sao?

- Có, nhưng đến lúc em ngủ rồi anh học cũng được, giờ anh nói chuyện cùng em J

- * môi nó mỉm cười* thật chứ?

- Uh, thật

- Thôi, học đi, sắp thi rồi mà nói vậy

- Nhưng em còn giận anh

- Tha cho anh lần này đấy, lần sau không được thế nữa nghe chưa?

- Tuân lệnh! J

Thế đó, chỉ câu nói đó thôi đã làm nó hết trách móc, giận hờn anh. Dù muốn lắm, muốn được nói chuyện cùng anh, nhưng nó lại không muốn làm ảnh hưởng tới kết quả học tập của anh. Anh sắp thi, nó biết vậy.

***

Anh vô tâm, đây là sự thật. Nhưng không thể phủ nhận rằng đôi lúc anh cũng nói những lời ngọt ngào, dỗ dành nó. Vì thế, có những khi đã hạ quyết tâm buông tay anh, nhưng rồi nó lại không thể làm được. Yêu anh, là chấp nhận, là vị tha, bao dung với tất cả mọi thứ thuộc về anh.

Hôm nay học xong sớm, nhỏ bạn học cùng trường anh rủ nó sang đó chơi. Nó đồng ý, vì về phòng cũng chẳng có việc gì làm. Nó định thông báo với anh nhưng rồi lại thôi. Nó thích bất ngờ. Hai đứa đang tung tăng đi qua mấy dãy nhà thì nó thấy bóng anh. Nó bảo nhỏ bạn ra đợi nó trước cổng thư viện, nó đi có chút việc. Nó đuổi theo anh, gọi mấy câu mà không thấy anh quay lại. Hình như anh không nghe thấy, anh đang vội đi đâu đó. Chạy mệt bở hơi tai, đến một đoạn, nó không thấy anh nữa. Chỗ này vắng người, không hiểu anh đến đây làm gì. Nhìn quanh quẩn một hồi, bất chợt nó thấy anh đang ngồi cùng một chị hay bạn nào đó. Tò mò, nó nấp sau một cái cây to dõi theo hai người. Hình như nó đã nhìn thấy chị ý rồi, là trên mỗi status của anh, cái nào cũng có comment của chị ý. Chị ý đang khóc. Và anh…anh ôm chị vào lòng, rất tình cảm.

Không muốn nhìn nữa, nó chạy đi. Có lẽ nó hoa mắt! Nó chạy một mạch về, quên luôn nhỏ bạn đang đứng chờ ở thư viện. Nó chạy nhanh, như muốn chạy trốn điều gì đó, như sợ những điều nó vừa thấy là sự thực, như sợ những suy nghĩ trong đầu nó lúc này là chính xác. Không! Anh đã từng nói anh và chị ý chỉ là bạn bình thường thôi mà…

***

Nó bắt đầu nghi ngờ anh. Nó nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho nó. Liệu có giống những gì nó dành cho anh không?

Suy nghĩ một hồi, nó quyết định tìm hiểu thử. Nó tìm facebook của người bạn mà nhắc tới hôm trước. Nó giới thiệu là em gái của anh và muốn làm quen với bạn bè của anh. Rồi nó lân la hỏi chuyện, và anh trả lời là không hề có chuyện Long sang giúp anh học, vì anh không hề nghỉ học, và cũng chẳng cần có thêm người giảng bài hộ.

Nó sock, thế là anh lừa nó 2 lần. Vậy còn chuyện anh và chị ý là sao?

Nó nhắn tin, hỏi anh:

- Anh! Em thấy chị Loan và anh rất thân nhau. Giữa hai người có chuyện gì không vậy?

- Sao em lại nghĩ linh tinh vậy? Bọn anh chỉ là bạn thôi. Mà sao em biết Loan?

- J em thấy status nào của anh cũng có comment của chị ý

- Uh, bạn bè thôi mà

- Có thân không anh?

- Cũng hơi hơi thân. Mà sao tự nhiên em hỏi vậy?

- À không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi mà :D

- Uh, thế nhé, anh có chút việc rồi

- Vâng, byebye anh

“Hơi thân? Liệu em còn có thể tin anh được không đây?”

***

Rồi một hôm, bỗng anh cũng hỏi nó:

- Em và cái cậu tên Tùng có gì không đấy?

- Gì là gì?

- Thấy em và cậu ý comment status của nhau rất nhiều

Uh ha, nó cũng chẳng để ý. Nó và Tùng là bạn thân từ hồi cấp hai, nói chuyện với nhau rất nhiều. Nhưng giữa hai người chẳng có gì hơn tình bạn cả, cậu ý cũng có người yêu rồi. Rồi nó nghĩ, chẳng lẽ nó lại hiểu nhầm anh, giữa anh và chị ý cũng giống như nó với Tùng? Và nó thấy vui vui vì hình như anh có quan tâm đến nó, vậy là anh cũng sợ mất nó.

Và nó quyết định không hỏi anh chuyện hôm đó nữa, nó sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ hiện có giữa hai người. Có thể lúc đó chị ý đang có chuyện buồn, và anh chỉ muốn an ủi chị ý thôi. Chắc nó chỉ nghĩ quá lên vậy thôi.

Đó, cứ nghi ngờ rồi lại thôi, tự trách mình nghĩ linh tinh. Cũng chỉ vì nó yêu anh, sợ mất anh nên mới vậy thôi. Và nó biết, nếu nói ra, có thể anh sẽ cảm thấy khó xử, nặng nề, rồi suy nghĩ nữa. Thôi, nó lại tin anh! Nó cho anh một cơ hội nữa.

***

Anh bảo anh đang bận làm đồ án. Có thể trong một tháng nữa sẽ không liên lạc với nó được. Thôi đành vậy, ai bảo nó đi yêu “mọt sách” như anh làm chi.

Nhưng bảo thôi không nhắn tin, không gọi điện còn được, chứ làm sao không nhớ được. Hôm nào nó cũng nhớ anh, thấy nick anh sáng rất muộn. Nó thương anh, giá như nó biết một chút về công việc của anh thì nó sẽ có thể giúp anh một tay. Hôm nào nó cũng nhắn anh 1 tin chúc anh ngủ ngon trước mỗi lúc nó đi ngủ. Ban đầu anh cũng nhắn lại, nhưng tin nhắn cứ thưa dần rồi không thấy nữa. Có chút gì đó nhạt nhòa…

Ngày sinh nhật nó, nó lại sang bên anh. Lần này nó cũng chẳng bảo anh, nó muốn sang nấu cơm cho anh ăn. Nó nghĩ, anh học hành vất vả vậy, chắc lại mì gói thay cơm, như thế lấy đâu sức khỏe mà học tiếp được. Vậy là nó đi, đến chỗ anh, hai tay nó xách không biết bao nhiêu đồ. Hình như nó muốn mua đủ cho cả tuần thì phải. Mở cửa, thấy nó, anh không khỏi ngạc nhiên:

- Sao em lại sang đây? Đã say xe còn đòi đi xa

- Không phải tại anh sao? Em sang dọn nhà và nấu cơm cho anh, em sợ sau 1 tháng anh lại thành con cá mắm mất

- Thôi được rồi, vào đi, mang anh xách đồ cho

“Đồ vô tâm, hôm nay sinh nhật người ta mà cũng không nhớ”. Nó cười, trông anh cũng gầy đi thật, nhưng không nhiều lắm. “Uhm, thế thì em mới chăm anh lại như xưa nhanh được”.

Đang nấu cơm, hết ga, hết cả dầu nữa. Nó định đi mua thì anh bảo để anh đi. Ngồi không, không có gì để làm, nó lôi máy tính anh ra nghịch. Vào facebook, vẫn thấy đăng nhập của anh. Không cố ý xem, nhưng nó thấy mấy tin nhắn mới giữa anh và chị ý. Tò mò, nó vào đọc thử:

- Giảng lại hộ tớ bài này đi

- Cả buổi chiều nay tớ giảng cho cậu rồi mà. Tâm hồn để đâu mà không chịu nghe thế hả?

- Ai bảo cậu cứ nói chuyện linh tinh làm tớ không tập trung được

- Uh thì giảng lại J



- Cảm ơn cậu hôm nay đã ở bên tớ cả ngày

- Không có gì, thế hết buồn chưa?

- Uh, hết rồi. Không có cậu, tớ cũng chẳng biết sẽ khóc đến bao giờ nữa cả



- Tớ với anh ý chia tay rồi

- Sao lại thế?

- Thấy không hợp nữa, anh ý không hiểu tớ, không trò chuyện, chia sẻ với tớ như cậu

- Vậy cậu có định mở lòng thêm nữa không?

- Tất nhiên, nhưng phải có người chứ

- Tớ đây

- Cậu thật biết nói đùa



- Điều tớ nói hôm trước là nghiêm túc đấy

- Điều gì?

- Thật ra, tớ đã có tình cảm với cậu từ lâu rồi, chỉ là thấy cậu có người yêu nên không dám nói thôi

- …

- Tớ nói thật đấy, tớ…tớ…tớ yêu cậu



- Tớ chấp nhận J

- Đồng ý rồi hả?

- Uh, nhưng tớ thấy có cô bé nào rất quan tâm cậu

- À uh, em gái của tớ

- J



“Chuyện này là sao? Nó cứ ngồi thẫn thờ ở đó, không tin vào mắt mình. Những ngày qua, anh thức khuya, không phải chỉ học, mà là nói chuyện với chị ý. Buổi chiều anh không có nhà đó, cũng là anh ở bên chị ý. Anh nói lời yêu chị ý, và nói rằng em là em gái của anh???

Vậy rút cuộc anh coi em là gì???”

Nước mắt nó rơi, nó chạy thật nhanh về mà không đợi anh quay trở lại. Nó đã hiểu tất cả, hóa ra từ trước giờ, anh chưa từng yêu nó. Vậy thì sao anh không để yên tình bạn, tình anh em như thế, anh nói lời yêu nó làm chi?

Trách ai đây? Trách anh lừa dối nó, hay trách nó ngu ngốc đi tin lời anh?

Nó lục lại tất cả những dòng tin, những dòng status, những dòng nhật kí, những món quà thuộc về anh… Tất cả những thứ này lại gợi nhắc nó về những ngày tháng đã qua, về những yêu thương nó đã trao anh chân thành. Nó khóc, nước mắt cứ rơi không sao ngăn được. Trong đầu nó hiện lên rất nhiều câu hỏi: tại sao? Tại sao?

Nó không còn thiết tha gì nữa, nó chán ghét tất cả. Mọi thứ như sụp đổ dưới chân nó. Ngồi thu mình vào góc phòng, đến điện nó cũng chẳng thèm bật. Nó cứ ngồi im như thế, lặng lẽ khóc…

Tối đó, anh gọi cho nó. Nó tắt máy mấy lần, nhưng anh vẫn gọi. Cuối cùng, nó bắt máy:

- Em…em biết hết rồi?

- *không trả lời*

- Anh xin lỗi!

- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi. Anh nói đi! Tại sao anh làm vậy với tôi?

- Anh… anh…anh không cố ý tổn thương em

- Nếu không yêu, sao anh lại nói lời đó với tôi? Tôi đâu có ép anh!

- Xin lỗi em, lúc đó anh đang vô cùng đau khổ khi biết tin cô ấy có người yêu. Anh biết em có tình cảm với anh, anh chỉ muốn cho chúng ta một cơ hội.

- Anh coi tôi là người thay thế, là người lấp chỗ trống trong anh sao?

- Không, anh không có ý đó, anh cứ nghĩ rằng anh sẽ quên được cô ấy, nhưng anh không thể. Anh đã muốn nói với em nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào

- Đáng lẽ, anh không nên bắt đầu nó, thì bây giờ đã không phải lo kết thúc nó như thế nào.

- Xin lỗi em!

- Tôi không muốn nghe nữa, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nó quăng điện thoại xuống giường, nó thấy sợ những lời nói từ anh. Yêu anh hết lòng, vị tha cho anh tất cả để rồi nhận lại là sự dối gian. Nó khóc, rồi lại cười trong đau đớn. Tình yêu hóa ra không đẹp, không mang màu hồng như nó tưởng. Nó biết mình sai rồi. Giờ thì nó chừa rồi, nó sẽ chẳng dám tin người như thế nữa, nó sẽ chẳng chấp nhận hi sinh như thế nữa, và có thể nó sẽ chẳng yêu thật lòng như thế nữa. Nó cười chính nó, cười một con bé ngu ngốc, mù quáng tin vào những chuyện tình cổ tích để rồi tự làm đau mình. Ngày mai thôi, nó sẽ sống khác, nó sẽ không để cho ai cái quyền tổn thương nó nữa. Nó tự hứa với mình như thế. Quệt nước mắt, nó đứng lên, xóa hết những gì thuộc về anh, xóa tất cả.

“Cảm ơn anh đã dạy em một bài học sâu sắc!” – nó mỉm cười, ánh mắt không còn ánh lên niềm lạc quan, tin tưởng nữa mà thay vào đó là một thứ gì đó khó nắm bắt, rất khó. Ánh mắt đó nói lên tất cả, từ nỗi đau mà nó phải chịu và hứa hẹn những thay đổi vào ngày mai.

Ngày mai thôi, nó sẽ không còn là một cô bé như này nữa!!!

.

.

.

Bạn đã từng là nạn nhân hay “thủ phạm” của những chuyện như thế này chưa? Dù là vô tình hay cố ý, họ cũng đã giết chết một tâm hồn ngây thơ và trong sáng, biến những người đó thành những kẻ vô cảm, luôn nghi ngờ tất cả, mất niềm tin vào tất cả, thậm chí còn làm xuất hiện trong đầu họ những tư tưởng “phản động”: đi làm đau những người khác nữa. Bạn thấy sao khi chúng ta cứ làm đau nhau như thế? Bạn có từng nghĩ hôm nay bạn làm đau một người thì ngày mai, bạn sẽ chịu tổn thương gấp vài lần như thế?

Dừng lại đi bạn nhé! Đừng bao giờ vội nói yêu thương khi vẫn còn chưa đủ. Đừng làm cuộc sống thêm nặng nề, đừng biến những con người đáng yêu ấy trở lên chán ghét cuộc đời. Hãy yêu thương thật lòng, được chứ???


[Xem tiếp...]


Những con đường giao nhau




Ở sân bay, chàng trai trao cô gái một nụ hôn nhẹ chạm vào trán, chạm vào cả những sợi tóc tơ mềm màu nắng chiều ngả đỏ. Cô gái chỉ đứng yên, im lìm. Để khi bóng chàng trai mảnh khảnh bước đi, khuất sau dãy người đông đúc. Cô gái tự hỏi nụ hôn đó là lời ước hẹn ngày cậu trở về hay là lời vĩnh biệt cho tình yêu đơn phương không lối thoát của cậu dành cho cô.

...



"Tú, cậu gặp Thiên chưa?"

Hưng như gần thét lên trước mặt Tú. Hưng là người có đôi mắt sáng, cái đầu gồm tổ tập hợp các sợi tóc ngắn khoảng năm xenti chia chỉa, dường như có một vẻ nghịch ngợm tai quái nào ẩn trong con người của cậu ta.

"Hôm nay chúng ta tụ họp lại đây để đón Thiên trở về sau bảy năm ở nước ngoài!"

Tú cười nhẹ, định nhắc bảo Hưng nói nhỏ tiếng một chút thì Phương ngồi ngay bên cạnh, một cô gái để xõa tóc vẻ mỏng manh, hiền lành, nhưng không che dấu nổi sự đanh đá qua đôi mắt sắc lẹm. Phương đập bốp vào vai Hưng, mắng xa xả :

"Đồ to mồm, bao năm chẳng sửa được cái tính. Ông Thiên về thảo nào cũng chạy mất dép vì cái mồm của ông. Ai chẳng biết tên đó về, Thiên báo cho tất cả chúng ta mà. Có cần phải hét lên cho người vũ trụ nghe thấy không? Hả? Hả? Không tin được ông là người kết hôn sớm nhất cái hội này."

"Đúng rồi tin ông tháng sau kết hôn làm tôi suýt té trên giường."
Xen vào câu chuyện là một cô gái khác, có mái tóc ngắn lưng chừng vai, khuôn mặt xinh xắn, đó là Linh. Hưng quay lại phía Linh, thở dài :

"Linh, bà thật là...ai lại nói bạn bè như thế."

Chàng trai còn lại duy nhất là Cương, chiếc áo sơ mi trắng sọc mờ, quần tây đen đĩnh đạc, người có vẻ chững chạc nhất nhóm cũng hài hước :

"Linh, không chừng sức hấp dẫn của Hưng là cái tính trẻ con đấy! Đừng coi thường nhé!"

Cả bọn cười phá lên trong góc sân quán cà phê. Phá tan không khí uể oải và buồn tẻ của một sáng chủ nhật đẹp trời. Nắng sớm thôi nằm vắt vẻo qua giàn thiên lí, le lói xuyên qua màu xanh mươn mởn hòa vào con suối nhân tạo cạnh sân. Con suối nhỏ cười róc rách trà trộn vào tiếng rộn rã của hội bạn lâu ngày không gặp.

"Không biết ông Thiên có gì thay đổi không?"

"Không chừng lại dẫn cô nàng nào xinh đẹp về ra mắt nhỉ? Á Á...đau... Phương bà làm cái gì thế...?" Sau khi bị huých, Hưng chĩa mắt đầy căm thù về phía kẻ tàn nhẫn, ngồi gần Phương đúng là sai lầm nhất trong ngày của Hưng :

"Sao bà cứ thích hành hung người khác thế? Sao lấy được chồng?"

"Lấy chồng hay không thì tôi lo được, tôi chỉ nhắc nhở ông đừng nói năng linh tinh thôi!"

Linh và cương cũng không hiểu lắm tại sao Phương lại làm thế với Hưng. Phương hơi khó xử để giải thích, vì hầu hết mọi người đã quên đi, cô không cần phải hạ thủ với Hưng như vậy. Phương nhìn Tú, cô bạn thân của mình, ngồi quá lặng yên từ đầu. Tú quận mái tóc đỏ cháy nắng của mình vào trong một búi tóc màu rêu, để lộ khuôn mặt hơi tròn và chiếc cổ thon thả, chiếc áo khoác xám có những chi tiết tối giản bên ngoài không khóa, để lộ áo sơ mi hoa cam nhạt li ti trên nền trắng. Tú ngồi lơ đãng, ngắm nhìn con suối nhỏ nhân tạo bên cạnh, như chẳng để ý gì đến việc vừa rồi. Phương thầm nghĩ :

"Cả nó cũng quên rồi à?"


* * *


Tú cũng nhìn Phương ngay khi Phương rời mắt khỏi cô. Tú chẳng hề lơ đãng chút nào. Cô chỉ nghĩ miên man không ngờ Phương lại nhớ dai như vậy. Thiên đã về chín tháng rồi nhưng vì công việc cả bọn đều bận rộn nên hôm nay mới hẹn gặp nhau. Thiên liên lạc với mọi người, chỉ trừ Tú ra, điều này càng làm cô hơi buồn. Thỉnh thoảng, cô oán trách Thiên quên cô, vốn cũng là bạn cậu. Nhưng thú thực, Tú vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp; như lúc này đây cô muốn đứng lên, cô muốn bỏ chạy, muốn gào thét, trốn biệt đâu đó trước khi Thiên tới. Một phần còn lại trong cô lại khao khát gặp, khao khát nhìn thấy cậu.

"Sao Thiên lâu vậy? Trời ơi!" Tiếng Linh than vãn làm cắt ngang suy nghĩ của Tú. Cô cười nghĩ Thiên mà không tới nhanh thì Linh sẽ lăn ra cái bàn ăn vạ mất.

"Người đẹp vừa nhắc tên tôi, nhớ tôi thế à?" Một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên sau lưng Tú. Cả bọn im phăng phắc đưa ánh nhìn về phía cô. Tú cũng quay lại, nhìn thấy một chàng trai hai mươi lăm tuổi, giản dị và cao lớn, mặc chiếc áo khoác thể thao xanh xám nhạt, vẻ trưởng thành dầy dạn qua đôi mắt. Miệng cô vô thức phát ra tiếng "Thiên", xen bao bất ngờ và mừng rỡ, nhưng tiếng Hưng đã át đi.

"Thiên!!!! Hahaha! Mày về rồi à?"

"Chàng bị lạc hay sao mà muộn thế?" Phương cười hóm hỉnh.

"Ừ! Bị lạc đường một chút, bảy năm rồi mà!"

"Dóc tổ, mày bị lạc mới là lạ đó? Về chín tháng rồi, lạc gì" Cương cũng đứng lên cười tươi rói, vỗ vai Thiên bộp bộp.

"Ừ, không lạc, vì tiện ghé qua đón bạn."

Nói xong, tay Thiên quay qua vẫy một cô gái xinh đẹp đứng cạnh đằng xa, mái tóc dài bồng bềnh, chiếc váy voan sang trọng màu xanh bạc hà uyển chuyển tôn dáng người. Cô gái có nụ cười của nắng, tỏa ra một không gian tươi tắn nhẹ khiến người ta chênh vênh. Cả Hưng, Cương, Linh đều ngẩn người ra, chỉ có Phương là nhìn cô gái lạ lại quay qua nhìn Tú. Còn Tú đột nhiên cảm thấy hết sức phức tạp, cô cứ nhìn mãi cô gái Thiên dẫn về không chớp mắt mà lòng thấy thấp thỏm, hơi so bì và hơi khó chịu. Sự hỗn độn trong cảm xúc đó làm cô càng cảm thấy bản thân mình chả ra làm sao cả.

"Đây là Jenny, cô ấy là đàn em người việt dưới một khóa, đã bầu bạn với tớ suốt những năm tớ ở nước ngoài mọi người làm quen đi!"

Thiên vừa dứt lời, Hưng đã chạy tót lại chào hỏi từ lúc nào. Linh cũng thế, cô đứng cạnh Hưng bấm điện thoại nói rằng sẽ gọi điện cho vợ chưa cưới của Hưng mách lẻo hắn ở ngoài tán gái làm Hưng cụt hứng. Cương và Phương cũng khá vui vẻ bắt chuyện nhanh chóng với Jenny. Thiên lại gần Tú, bàn tay to lớn khẽ chạm nhẹ vào vai cô. Tú nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và nhanh, cô biết nó đang cố gắng che giấu nỗi ngượng ngùng và lúng túng của chủ nhân nó. Giọng Thiên đều và chậm khiến cô lấy lại sự bình thường nhưng lại mơ màng tới chiều thu ngày cũ, dường như chưa hề qua :

"Cậu thế nào rồi, Tú?"

"Tớ bình thường thôi, vừa kiếm được việc làm!" Tú nhìn Thiên, cười thật tươi. Khi ai đó ở rất xa, cô đã sống bảy năm, rất yên ổn.


...

"cậu...cậu có bạn trai chưa..., hãy làm bạn gái của tớ nhé?"

Chàng trai nói khẽ, tiếng nói của cậu nhỏ đến mức có thể tan biến vào trong bầu trời đêm đen thẫm, tan vào cả những cơn gió mong manh thổi qua hai người, như thể chỉ để một người con gái duy nhất trên đời nghe thấy điều đó. Chàng trai lấy hết dũng khí để thổ lộ với cô bạn gái mà cậu đã thầm thích suốt một thời gian dài. Nhưng cô gái nhỏ lùi lại khẽ lắc đầu, cô rụt cổ lại vào trong khăn len như chú mèo sợ lạnh, mi mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào chàng trai. nhanh chóng, cô gái bỏ chạy. Đằng sau...

Chỉ còn chàng trai đứng đó với những cột đèn đường sáng chập choạng và tê lạnh.

...


Tú vừa biết Thiên là cấp trên của mình cách đây một tuần trong công việc mới nhận được. Với những cảm xúc vây bủa trong lòng bây giờ thì điều này chẳng tốt chút nào với cô. Chỉ có Thiên là vẫn tươi cười :

"Mong cậu làm việc tốt nhé tớ sẽ không nương tay với bạn bè đâu!"

Cuộc đời lính mới gian khổ của cô bắt đầu. Thiên phê bình Tú chậm chạp, thiếu tác phong nên cần phải làm nhiều việc cho quen, thế là công việc cứ chồng đống đấy, dù sao nó cũng giúp cô bớt suy nghĩ linh tinh. Tú biết bản thân mình vốn hoài cổ, nên cô cho rằng những cảm xúc cho Thiên bây giờ cũng chỉ là chút dư vị còn lại của quá khứ khó dứt ra. Ngày xưa khi Thiên tỏ tình, Tú dứt khoát từ chối vì muốn giữ tình bạn, nếu một ngày nào đó tình yêu giữa hai người chấm hết, chắc chắc tình bạn sẽ theo đó mà sẽ vỡ tan. Cô không thích thế, cô sợ một ngày nào đó Thiên sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, nhưng bảy năm qua, Thiên đã ra đi khỏi cuộc đời cô như để chứng minh rằng cô thật sự mất cậu.

...

" Tớ có bạn trai rồi đấy, cậu đừng hi vọng gì nữa, chúng ta có thể trở về là bạn!"

"Cậu nói dối giỏi thật nếu không biết trước chắc tớ cũng tưởng là thật rồi." Chàng trai cười đau khổ, cậu tiến gần lại cô gái, nhìn cô thật gần. Cô gái định quay mặt đi nhưng lại nghĩ mình nên dứt khoát, cô quay nhanh người lại nhìn mắt cậu thật lâu và sâu. Đôi mắt của cậu nhìn cô hết sức mền mại, chan chứa làm cô gái bối giối suýt đánh rơi cả tim yếu ớt vốn có, nhưng lúc này cô cần sự can đảm.

"Mình không thể...với cậu thì không thể..."

Đôi mắt chàng trai trùng xuống, thôi nhìn cô, sự im lặng bao chùm, rồi như oán trách, cậu nói:

"Tớ hiểu rồi, cậu cũng giống họ. Đều khinh thường tớ."

Chàng trai bước đi, cô gái đứng lại, mái tóc cô trong gió xác xơ bay tung lên cùng với những giọt nước mắt.

...

"Không lơ là khi làm việc." Thiên lấy cuộn giấy trắng cốc đầu Tú một cái nhẹ bẫng. Tú giật mình, cô đang nghĩ về bộ phim tối qua cô xem, đọng lại nhiều cảm xúc. Tú lấy tay xoa xoa đầu :

"Ơ! Tớ xin lỗi!"

"Cậu có thể hoàn tất nó thay cho lời xin lỗi!" Thiên liếc Tú, ánh mắt của một ông sếp nghiêm khắc. Tay cậu giơ lên đập bàn làm cả phòng nín lặng, đổ dồn hết vào Tú. Cô cũng giật mình, hoảng sợ nhưng sau đó lại nhanh chóng thu hết sự cứng cỏi và bướng bỉnh của mình. Cô nhìn Thiên như thách thức :

"Chiều nay, hai giờ sếp sẽ thấy chúng đã được hoàn tất trên bàn."

Thiên mỉn cười, kèm theo lời đe dọa.

"Tôi sẽ chú ý đến đồng hồ!"

Thiên quay đi. Tú vật xuống bàn, tinh thần cô trong vài giây tụt xuống dốc nhanh chóng. Một phần do Thiên, một phần do cô không thích làm việc này, một công việc trái ngành, nếu không phải vì đồng tiền bát gạo, Tú chẳng phải è cổ ngồi làm giấy tờ văn phòng thế này. Nghĩ đến cái bằng đại học treo ở nhà, cô lại thở dài, cúi đầu vào làm việc với những con số khô khan đầy ngán ngẩm. Nhưng ý chí thúc giục, bắt cô phải chứng tỏ với Thiên rằng bản lĩnh của mình cũng không vừa.

Đầy mải mê và quyết tâm, lúc cô dứt ra khỏi đống giấy tờ, bảng số thì chẳng còn ai trong văn phòng nữa, hầu hết họ đã rủ nhau đi ăn Trưa. Tú khoanh tay lại, gục đầu xuống bàn định đánh một giấc cho đỡ mệt thì cô nhận thấy có một vật âm ấm chạm vào tay mình. Tú vội ngẩng lên, thấy Thiên đang một cầm hộp cơm đặt trước bàn làm việc của cô.

"Ăn đi, đừng có xỉu ra đấy thì làm sao mà hoàn thành công việc được!"

"Cậu..." Tú ngạc nhiên, đón lấy hộp cơm tỏa mùi thơm phức, nhận ra là món cô thích ăn.

"Cậu mà xỉu tớ bảo phòng kế toán trừ hai phần ba lương." Thiên nhăn mặt cảnh báo. Dù nói gì, Tú vẫn rất cảm động vì Thiên còn quan tâm chút ít đến cô, nhớ những thứ cô thích. Thiên luôn tốt với cô, nhớ ngày nào, lúc cô bị phạt trong lớp, không biết bao nhiêu lần cậu đứng ra biện hộ cho cô. Những lần gặp Thiên đi ngang qua phòng, hay nộp cho Thiên báo cáo, Tú muốn kéo áo Thiên lại, muốn hỏi rất nhiều, rằng phải chăng cậu giận cô nên bảy năm qua không thèm liên lạc, không cần biết cô sống chết thế nào. Mỗi mùa đi qua, cô luôn nhớ về cậu, nỗi nhớ mềm mại và bồng bềnh, để cô cứ hoang hoải trong những năm cậu ở xa mãi, bên kia đại dương. Và khi cậu trở về vẫn là cả đại dương, xanh thẳm.

"Thiên!" Cô đứng khỏi bàn, gọi to.

"Có chuyện gì vậy? Tớ có việc." Thiên quay lại, nhìn cô với ánh mắt không một cảm xúc. Vì đó, cô cứ đứng yên mãi không thốt lên lời.

"Ơ! Thôi, cậu đi đi!"

Tú ngả người ra ghế, đôi mắt Thiên giờ khác xưa rồi, nó nhìn cô như thể chả là gì. Cậu đã quên cô rồi. Tú bần thần, cô tự nhủ mình, thôi nhớ.


...

Cô gái khép người, cúi chào người đàn ông lớn tuổi ngồi phía đối diện. Người đàn ông to lớn, uy quyền này khiến cô có chút e dè, áp lực:

"Nghe nói cháu là bạn thân con trai bác phải không? Bác nghe kể nhiều về cháu!"

"Dạ, đúng ạ! Bác có việc gì mà cần gặp riêng cháu ạ?" Cô gái nở một nụ cười gượng gạo.

Người đàn ông lớn trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng nói:

" Mẹ nó vốn mất từ bé, nó không phải là đứa con chính thức nên khi bác đưa nó về nhà, rất nhiều người đã tỏ ra khinh ghét, hắt hủi nên thành ra cái tính khó chịu, quậy phá, chẳng thèm nghe ai." Cô gái hơi bất ngờ nhưng vẫn mím môi nghe." Chính cháu đã giúp nó hòa nhập được với nhiều người, cũng chính cháu khiến nó không bị lôi kéo vào những phù phiếm bên ngoài. Nên nó sẽ nghe cháu, đúng không? Bữa nay bác thấy nó học sút quá. Cháu khuyên nó nhé!"

"Nhưng cháu có biết gì về nguyên nhân cậu ấy học sút đâu ạ?" Cô gái hoảng loạng khi nhìn thấy tia hi vọng của người đàn ông nhìn vào cô quá mãnh liệt.

" Đừng để nó dính vào chuyện yêu đương, bác vừa biết ở trường nó bị hai cô bạn cùng khối tát vì chuyện tình cảm gì đó. Cháu hãy khuyên nó học để lấy học bổng, vứt chuyện tình cảm nhăng nhít sang một bên. Nó ra nước ngoài, tương lai sẽ sáng lạng hơn rất nhiều, có ai dám cười chê nó nữa. Cháu cũng nghĩ vậy, phải không?"
...




Tú bước xuống lầu, chuẩn bị về nhà, thấy Jenny đang đứng dưới, cô định tránh đi thì bị Jenny kêu lại, cô cũng không biết tại sao mình kì cục như thế.

"Tú! Bạn của anh Thiên đúng không? Sao chị lại ở đây?"

" À! Jenny ! Chào em! Chị cũng làm công ti này mới hơn hai tháng thôi. Em không biết cũng phải." Tú tỏ ra hết sức tự nhiên có thể, nhưng cô cảm giác mặt mình đang đỏ dần vì cái hành động "lơ tự nhiên" vừa nãy cô đã làm.

" Em đang chờ Thiên nhưng mãi chẳng thấy anh ấy ra."

"Chắc cậu ấy còn làm việc, em lên tầng ba hỏi người xung quanh là biết."

"Em chẳng làm phiền anh ấy khi đang làm việc đâu! Lúc này, anh ấy quả là một người cau có đầy khó chịu." Jenny xua tay, làm vẻ mặt bắt bắt chước Thiên hết sức tự nhiên và buồn cười, nhưng sau đó ngừng lại. Jenny nhìn chằm chằm vào Tú thật lâu, rồi hỏi :

"Chị Tú này, chị có biết anh Thiên thích ai trong lớp hồi cấp ba không? Trước khi đi du học ấy!"

"Ơ...sao em nghĩ thế ? Thiên nói à? ..." Tú giật mình ấp a ấp úng.

"Tại em thích anh Thiên nhưng có vẻ như trong lòng anh ấy vẫn có một cái gì đó không thể quên được, Chỉ là cảm giác thôi, Thiên ít khi nói về chuyện ở Việt Nam lắm, nhưng khi ở bên Mĩ, khi ai nói thích anh ấy thì cứ như là anh ấy lại nhìn thấy một ai khác trước mặt chứ không phải người đó." Tú chưa kịp nói gì thì Jenny đã cắt ngang:

"Anh ấy bị quá khứ vương vấn quá chị nhỉ? Đó vốn đâu phải là yêu đâu."

Tú sững người lại, rồi buồn như ngơ ngẩn. Dù bao nhiêu lần nhìn Thiên mà không còn là Thiên của ngày xưa nữa. Cô chưa bao giờ hối hận để cậu đi. Sự thành công và trưởng thành bây giờ của Thiên chứng minh rằng cô đã lựa chọn đúng. Những con đường tương lai của hai người, tình bạn giữa hai người khiến cô yếu mềm và dùng hết sức đẩy cậu ra xa. Và giờ đó đã là quá khứ rồi.

Một ngày nào đó, cô sẽ đi xa, cô sẽ biến mất trong cuộc đời của Thiên. Và cô biết, cứ như vậy thì không chừng trên một con đường nào đó trên cuộc đời, cô và Thiên, sẽ bước qua nhau, một cách xa lạ.



* * *


...

"Cậu lạnh đúng không? Xem này tay cậu lạnh quá!" Giọng cô gái êm ả, khẽ chạm vào tay chàng trai truyền hơi ấm.

...

Thiên giật mình tỉnh giấc sau khoảng chợp mắt, uể oải nhìn qua ô cửa kính, trời mưa lất phất, khung cửa sổ mờ ảo khiến cậu cứ nghĩ ngợi không dừng. Bởi cách đây không lâu Jenny nói yêu cậu, chính vì cậu mà mới về Việt Nam. Jenny đã ở bên cậu rất lâu, rất hiểu cậu nhưng Jenny quá khác Tú.

Tú...

Cô ấy vẫn không hề đổi thay, vẫn sống nội tâm, trầm lặng và dịu dàng. Tú như đóa hoa ngọc lan, nở e ấp và khiêm nhường dưới những tán cây xanh vời vợi. Những năm tháng trung học, những ngày tháng cô ở bên cạnh, bình yên và ấm lòng. Thiên cứ ước cả cuộc đời mình ở bên cạnh cô như thế, cậu nói lời yêu mong rằng cô cũng có chút tình cảm nào đó với mình, nhưng cô bỏ chạy rời xa, cậu như rơi từ trên trời xuống, như một kẻ vỡ mộng đẹp khi phát hiện ra đó chỉ là ảo tưởng của một thằng bé mới lớn mà thôi. Thời gian qua đi, một Thiên đầy trẻ con và bồng bột nóng tính xưa kia đã chẳng còn, cậu trở thành người trầm tính hẳn đi.

Bao nhiêu năm cần mẫn, cầu tiến cho tương lai của bản thân; Cậu cứ ngỡ đã quên Tú rồi. Để rồi một ngày phát hiện ra, những cô gái mà cậu hẹn hò đều có một phần gì đó của cô. Đến bây giờ gặp lại, mặt cậu đăm đăm, cau mày chỉ để che dấu bao xốn xang, da diết đọng lại với cô. Nhìn dưới lòng đường, người người bước qua nhau, có bao nhiêu kẻ đã từng thắm thiết rồi trở thành xa lạ, rồi từ xa lạ lại trở thành yêu. Họ hợp rồi lại tan hoặc tan rồi lại hợp. Như ngày đó, hai kẻ bên nhau, một kẻ bước đi xa, một kẻ bước lùi lại. Những năm tháng khi cậu ở bên kia, khi cách xa cả khỏang trời, khi cậu và cô sống như hai kẻ không quen biết, thời gian và không gian đã đủ để vùi lấp đi tình cảm cậu dành cho cô chưa?

"Làm gì mà suy tư dữ vậy?" Thiên ngoảnh lại theo giọng nói, là Jenny.

"Sao em đến đây mà không báo?"

"Tại gọi điện hoài mà có nghe đâu? A! Đơn xin thôi việc của chị Tú không ngờ lại sớm như vậy! Chị ấy muốn vào trong Đà nẵng nhanh chóng quá nhỉ?!'' Jenny tiến lại gần bàn làm việc. Tay cô nhấc một vài tờ giấy trắng mỏng bị quạt thổi rớt xuống sàn nhà.

"Cái gì?" Thiên giật mình nhìn theo hướng nhìn của Jenny. Thiên nhớ ra vừa nãy cô gái cắt tóc tém vừa đặt xấp giấy này trên bàn. Hóa ra Tú đã nhờ người nộp hộ mình để cô không phải đối mặt với cậu. Chẳng hiểu sao cậu thấy tức giận. Nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy Jenny có vẻ biết chuyện, thậm chí còn có cảm giác thân thiết với Tú nữa. Jenny nhìn sự ngạc nhiên của Thiên, cô chỉ mỉn cười, cô dùng tay nhấc tờ xin nghỉ việc của Tú để gọn chỗ cũ.

"Một tuần trước, lúc em đến tìm anh, đúng lúc chị ấy đi về, em có trò chuyện một lúc trong lúc chờ anh, được biết chuyên ngành chị ấy thiên về quảng cáo đồ họa, em mới ngạc nhiên sao cô ấy lại làm việc văn phòng kinh tế đầy nhạt nhẽo này thì chị ấy bảo là đây là việc tạm bợ, không lâu nữa chị ấy ấy sẽ vào Đà Nẵng, có một ông chú họ trong Đà Nẵng định mở công ty, chắc chị ấy sẽ đi vào đấy khoảng cuối tháng."

"Sao cô ấy là giấu anh, bạn bè kiểu gì thế?" Thiên cầm tờ giấy, cậu nổi cáu.

"Lúc về nước, anh có nói tiếng nào với chị ấy đâu! Mấy năm đi du học anh có bao giờ hỏi thăm chị ấy đâu? Bạn bè kiểu gì thế?" Jenny cắt ngang.

Thiên nhìn Jenny, vắt óc để nói một câu biện minh cho hành động của mình nhưng chả biết nói làm sao.

"Chị ấy là mối tình đầu của anh đúng không? Đừng tưởng em không biết gì?" Jenny liếc nhìn Thiên, khó chịu.

"Ừm, anh tự nhủ bao lần là mình không yêu nữa, bỏ cuộc đi. Nhưng..." Thiên ngả vào lưng ghế, nhắm tịt mắt lại.

"Phải, anh không dám nhìn vào mắt chị ấy trong ngày gặp lại. Anh lại tức giận khi chị ấy bỏ đi không nói tiếng nào với anh như anh là kẻ dưng. Giả dụ, người đó không phải là Chị Tú nếu là chị Linh hoặc chị Phương, anh có thế không? Anh cứ vương vấn chị ấy thế này, sao có thể vẹn toàn yêu một người khác, sao không dứt khoát cho xong. " Jenny đến gần chất vấn.

"Đến gặp chị ấy nói hết rõ ràng đi. Một là cắt giao làm người lạ hoặc là người yêu, thế thôi. Đừng có cái kiểu nửa vời tình bạn nữa." Giọng Jenny đầy dứt khoát và quyết đoán.

"Đã xa lạ từ lâu rồi! Cô ấy không cần anh!" Thiên ngạc nhiên, vì câu cậu vừa thốt ra, cứ như thằng bé mười bảy tuổi nào đó vừa bị từ chối, rồi hờn dỗi một cách trẻ con.

"Không! chị ấy sợ gặp anh." Jenny cương quyết. "Sao anh không hỏi lí do?"

"Thật ra anh muốn nói với cô ấy rằng..." Thiên hơi ngập ngừng, rồi thở ra hơi dài. "Nhưng cô ấy sẽ lại từ chối anh?"

"Anh là người bị từ chối vài lần là sẽ bỏ cuộc và sợ hãi à? Mấy năm nay lặn lội, em tưởng da mặt anh dày lắm rồi cơ đấy." Jenny cười, nửa thật, nửa đùa. Thiên tròn mắt nhìn Jenny, ngẫm một hồi rồi mỉn cười, câu nói vừa rồi của Jenny vừa khiêu khích bản tính hiếu thắng của cậu.

''Jenny! Xin lỗi em! Em mãi luôn người bạn tốt nhất mà anh có!" Thiên vớ cái áo khoác rồi chạy vội đi, lao ra khỏi phòng. Chỉ để Jenny đừng đó một mình.

" Ngốc ạ! Chị Tú chỉ chuyển công ty thôi, cho anh bài học vì tội dám đá em.''Jenny cười khúc khích với trò đùa của mình. Nhưng sau đó, cô lầm bầm:

"Em thật muốn nguyền rủa cả hai người!" Nước mắt cô tự dưng chảy dài vài phút. Rồi cô lại mỉn cười thật tươi tắn, bước ra khỏi căn phòng của người đàn ông mà cô đã từng rung động.

Trong lúc đó, Thiên lao băng nhanh qua đường; gió, mưa và lá cứ buông nghiêng nhè nhẹ trên người cậu, chúng rải thảm trên con đường để mừng rỡ đón mùa thu. Thiên gọi điện cho Cương hỏi về Tú khi nào đi. Cương ngớ ra bảo Tú chỉ đổi việc, rồi bảo cậu là cấp trên mà sao không biết. Thiên cũng đơ ra, là Jenny lừa cậu. Nhưng Thiên suy nghĩ rằng Jenny nói đúng, bảy năm qua cô ấy như thế nào, Cương đều kể cho cậu nghe, cậu giả bộ như không quan tâm, thật ra là có để ý từng chút một, nhưng có những thứ sâu xa trong lòng Tú thì cậu cứ mơ mơ hồ hồ không rõ được. Sao cô ấy im lặng nghỉ việc mà không nói một tiếng? Cứ thế này cô ấy chuyển nhà lúc nào cậu cũng chẳng biết. Thiên nhận ra mình hiểu Tú rất ít, nhận ra mình mới là kẻ ương ngạch và ích kỉ, cả trước kia và bây giờ vẫn vậy. Nắm trong tay học bổng, lòng tự trọng bị thương tổn quá lớn bởi những người xung quanh, cả sự từ chối quyết liệt tình cảm của cô; lúc đó, cậu hận cả thế giới này, cậu gào lên trước cô, trút hết lên cô.

"Tớ sẽ cho mọi người thấy đứa con hoang này làm được những gì! Tất cả mọi người coi thường khinh bỉ tớ ngày hôm nay rồi sẽ thấy!"

Ngày ấy, Tú chỉ cười khẽ " Chắc chắn rồi!" Bây giờ cậu nghĩ lại cậu mới thấy nụ cười ngày hôm đó thật buồn biết bao, nó phản chiếu qua lại giữa đôi mắt đen láy của hai người. Cậu trách cậu ngày đó, tuổi mười tám đầy ích kỉ và hiếu thắng.

Trước mắt Thiên hiện ra căn nhà của Tú, cô đang ở đó, trái tim cậu cồn cào. Cậu muốn mình ích kỉ thêm một chút nữa, cậu sẽ ôm Tú thật chặt, đôi vai gầy của cô sẽ trọn vẹn trong tay cậu đến khi cậu vơi đi hết bao nỗi xót xa trong lòng mới thôi. Có thể cô ấy sẽ dùng hết sức để đẩy cậu ra xa. Nhưng Thiên mặc kệ, cậu cứ bước thêm một bước nữa, trước khi họ tan ra, bước trên hai con đường song song vĩnh viễn...


* * *


Cả bọn Hưng, Cương, Phương, Linh bốn mắt nhìn nhau khi thấy thiếu người. Linh mở đầu:

"Tú đâu? Tiệc mừng xin được việc làm mong muốn sao thiếu nhân vật chính thế này?"

"Vừa nãy Thiên gọi điện cho tôi, nó không biết con Tú xin được việc khác, ai nói đùa bảo Tú chuyển vào Đà nẵng làm nó hốt hoảng cả lên. Hình như nó đang đến nhà Tú. Lẽ nào bây giờ...!" Cương dừng lại, đảo mắt một vòng quan sát.

Cả bọn im lặng. Hưng tròn mắt:

"Thế liên quan gì?"

"Ngày xưa Thiên thích Tú! Hình như bây giờ vẫn vậy!" Phương thở dài, nhìn xa xăm, cô đang nhớ về những ngày xưa. Cô cũng nhớ Tú buồn thế nào khi Thiên đi, sự mập mờ làm cô có lúc tưởng Tú cũng thích Thiên nhưng...

"Có một lần Thiên hỏi tôi làm sao để chinh phục Tú, tôi bảo là nó phải tặng thật nhiều quà vào, vì con gái thích thế.'' Cương cũng nhìn Phương, cũng xa xăm theo quá khứ.

"Chính tôi khuyên Tú từ chối khi biết Thiên tỏ tình với nó!" Linh nhìn Cương thú nhận.

"Trời! Bà khuyên gì lạ vậy?" Cương và Phương ngạc nhiên đồng lúc hỏi.

"Ai biểu Thiên lăng nhăng. Thiên tỏ tình Tú sau khi bị hai đứa con gái cùng khối đến trước cửa lớp, mỗi đứa tát một bên sưng vù lên đấy thôi, tôi thấy Thiên không đáng tin!" Linh biện hộ cho lí do hành động của cô đầy thuyết phục. Lúc đấy, Hưng quay sang ái ngại:

"Cái đó do tôi, giới thiệu cho nó và bày cách thực tập tán thử với hai con nhỏ cùng khối, kết quả là cả bọn biết đấy! Nó ăn tát! Sau đó tôi bị nó chửi lên mây luôn, haha!"

"Trời!" Cả Linh và Phương rú lên. "Sao bày gì mà dại dột vậy? Mà sao Thiên lại tin ông sái cổ thế không biết!"

"Bỏ đi! Thời còn học sinh, một lũ ngốc xít như nhau cả!" Cương lắc đầu, ôm bụng cười ha hả vì hai người bạn của mình.

''Nhưng còn cô Jenny gì đó?" Linh hỏi.

"Chắc chỉ là bạn thôi!" Cương gật, như vẻ biết tỏng. Linh và Hưng hơi im lặng cúi xuống bàn, nghĩ ngợi gì đó.

"Thật ra nguyên nhân tại sao họ không thành đôi cũng không phải do tụi bay đâu. Chắc gì Tú đã thích Thiên." Phương quay sang cười với Linh và Hưng dù cô không nghĩ vậy vì hành động lẳng lặng không thông báo cho Thiên đi tìm việc khác lần này của Tú cực đáng ngờ. Nhưng cô linh cảm như hai đứa nó đang tự trách mình nên đành nói vài câu an ủi.

"Thế còn bây giờ?'' Hưng hỏi, gãi cái đầu chôm chôm.

"Biết đâu, bây giờ lại khác, chỉ khổ thằng Thiên, lúc nào cũng phải tấn công, con Tú là người thụ động trong chuyện tình cảm."

Cương nháy mắt, cả bọn cười vui vẻ. Bên ngoài, trời mưa ẩm ướt và lạnh tê, lá me lãng đãng rụng, rơi đầy đường bê bết. Đôi chân của những người xa lạ lướt qua nhau, dẫm lên chúng hờ hững. Những con đường họ đi qua vốn chật hẹp, chỉ có lòng người là xa cách, trải dài mà thôi. Và họ cứ bước thêm trong vội vã, biết không chừng một ngày nào đó, họ lại giao nhau ở những điểm yêu thương nào đó trên đường đời.

[Xem tiếp...]


Nỗi Đau Xót Xa !!~



Chia tay T,mỗi tình đầu của tôi, tôi như gục ngã trước nỗi đau lòng ấy. Người ta thường nói rằng “Mỗi tình đầu là mỗi tình đẹp nhất và mỗi tình cuối là mỗi tình ngọt ngào nhất” có lẽ vậy. Có lẽ do tôi quá yêu T nên tôi mới khó quên như vậy.

Một năm trôi qua … kể từ khi tôi và T chia tay, tôi có cảm giác khá xa lạ với con gái, tôi hoàn toàn mất niềm tin vào tình yêu. Vết thương lòng tôi quá lớn chăng ? Hay do” tôi quá yêu em”? Tôi vẫn thường tự hỏi mình những câu ngớ ngẩn như vậy… Đôi lúc tôi tự thấy mình như một thằng điên vậy. !!~

Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm , vào một hôm trời mưa tôi nhận được sms từ em :

- Chia tay đi.

- Tại sao? Anh làm sai gì à?

- Không . Em hết yêu anh rồi. Yêu lâu như vậy anh không thấy chán à?

- Em làm sao thế? Anh không hiểu em đang nói gì nữa?Em không cầm máy đúng không ?Nếu là em em sẽ không bao giờ nói với anh những điều này.

- Thì giờ em nói này. Mình chia tay đi. Em mệt mỏi lắm rồi.

- Anh làm em mệt mỏi sao?Anh luôn làm mọi thứ để em được vui. Lẽ nào … Với em bấy nhiêu đó chưa đủ sao

- Em thấy mình không còn yêu anh nữa. Chia tay nhé.

- Lý do đó à? Anh không chấp nhận đâu. Hmmm

Tôi tức giận reply cho em, tôi cố gọi cho em nhưng… Em không bắt máy.Hôm đó tôi buồn nhiều lắm.

- Tùy anh.Nhưng em không yêu anh nữa.

“Tùy” ý em là sao ? Tôi lặng đi, tôi không còn bấm nổi bàn phím nữa. Tay tôi run run, tôi như muốn ngất đi. Ôi … Cảm giác ấy,trái tim tôi như tan nát. Chưa bao giờ tôi yêu một người con gái nhiều như thế … Chưa bao giờ tôi lại khóc vì một đứa con gái. Hồi bé Mẹ nói tôi lỳ lắm, Mẹ đánh đòn đau đến mấy cũng không hề rơi một giọt nước mắt, vậy mà tôi đã khóc vì em, thậm chí em không hề đánh tôi lấy một cái vậy mà sao tôi thấy nhói đau quá.

Tôi cứ ngỡ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau. Tôi cứ ngỡ … Mỗi tình đầu và cũng là mỗi tình cuối của tôi. Nhưng chỉ cái suy nghĩ trong mơ của tôi thôi. Tôi đã lầm … Sự thật lại không như những gì tôi mong muốn. Mỗi tình đầu… Nó làm tan nát trái tim tôi.

----

Hai ngày trôi qua, tôi không chịu được nữa, tôi không thể chấp nhận cái lý do đó,cái lý do mà em đưa ra, em nói rằng em hết yêu tôi, nhưng còn tôi, em không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi, em không hề nghĩ đến cảm giác của người ở lại, lúc này tôi ức lắm, tôi tức ,giận em lắm … Tôi gọi em … Nhưng cô ấy không bắt máy.Không còn cách nào khác, tôi sms :

- Mình gặp nhau đi, chia tay như thế anh không đành.

- Em không còn gì để nói cả.

- Sẽ không lâu đâu. Chỉ 20’ thôi. Xin em …

- Xin lỗi em bận rồi.

- Vậy khi nào em rảnh ? Không thể bớt chút thời gian cho anh sao ?

- …

Cả ngày hôm đó tôi đã đợi nhưng em không gọi cũng không sms cho tôi. Thất vọng… Tôi thầm nghĩ cuộc tình hơn 1 năm qua chỉ vậy thôi sao? Vụt bay theo sóng điện thoại chỉ với vài lời qua sms thôi sao. Thậm chí em còn không cho tôi cơ hội được nghe giọng nói của em nữa. Tệ thật… Tôi tiếc cho tôi, tiếc cho cuộc tình hơn một năm qua của tôi. …

Thật ra… cô gái này đang làm gì với cuộc đời tôi vậy.?Cô ấy đang làm gì trong trái tim tan nát của tôi vậy? Nói là chia tay rồi … Vậy tại sao cô ấy còn lì lợm quanh quẩn trong trái tim tôi? Tại sao em còn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi. Tôi thật không hiểu cô ấy đang làm gì nữa. Tôi buồn nhiều lắm em có biết không?

Từ đó tôi trở nên sống khép mình lại. tôi không còn chơi game nữa, cũng không lê la hàng trà đá nữa. Tôi đang cố gồng mình lên để vượt qua nỗi đau ấy. Là một thằng con trai nhưng cũng không tránh được những giây phút yếu đuối như thế này.

Một tuần sau … tôi lại sms cho em :

- Em rảnh không ? Anh muốn nói chuyện với em. Tối 7h anh đợi em chỗ cũ nhé. ^^

- Có chuyện gì anh nói qua điện thoại luôn đi, em rất bận.

- Không thể bớt chút time cho anh sao ? tình yêu của anh bấy lâu nay không còn gì trong em sao ? Em đang nghĩ gì vậy T ?

- Em đã nói mình chia tay rồi còn gì? Em không muốn nhìn thấy anh nữa?

- Anh tệ đến thế sao ? đến nỗi em không còn muốn nhìn mặt anh nữa sao T? Em nghĩ gì vậy ?Là lý do gì khiến em đánh đổi bằng cả tình yêu hơn 1 năm nay của em vậy ?



Những câu hỏi của tôi vẫn chưa được giải đáp. Là cái gì vậy?… cái gì đang diễn ra vậy ? Chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Ôi sớm biết tình yêu là cái thứ đau đớn như thế thì tôi đã không yêu,tôi đã không dám động đến nó rồi,để giờ đây tôi như một thằng điên giữa dòng đời trái ngang này…

Lần này cũng vậy, em lại im lặng , em lại không reply sms cho tôi. Em lại để tôi chờ … chờ mãi, nhưng rồi lại hụt hẫng. Tự hỏi “Em coi tôi là cái gì vậy ?”.

Không đợi được nữa, tôi phóng xe đến trước cổng nhà T, Mẹ em ra mở cửa.

- Cháu chào Cô ạ. T có nhà không cô ?

- D đấy à cháu. T không có nhà.

- T đi đâu ạ ?

- T và Huy đi Nha Trang cùng công ty Huy rồi, cháu không đi cùng với T à?

- Lâu chưa ạ ?

- Hơn 1 tuần rồi cháu. - Nói rồi cô cười mỉm.

- Cháu không hề biết. ~ Thôi cháu xin phép ạ.

- Ừ chào cháu. Lái xe cẩn thận nhé.

- Vâng ạ.

Là như vậy ... Là em bận đi chơi ư? Là em đã có người khác ư ? Nhanh vậy sao em?Mình yêu nhau một năm cơ mà. Chẳng lẽ tình yêu đó trong em chưa đủ lớn như trong tôi hay sao?

Là ai chứ? Là ai đã khiến trái tim em thay đổi ? Là ai đã khiến em quên mất tình yêu của tôi hơn một năm qua? Tối muốn biết rằng người ấy hơn tôi ở điểm nào mà em lại đối xử với tôi như thế? Tôi vừa buồn vừa thất vọng về T..

Tôi cố gắng gọi cho T nhưng em không bắt máy. Tôi giận lắm:

- Em được lắm.Đi Nha Trang không hề nói với anh ?Anh là gì với em vậy T ? Đã bao giờ anh cấm em không được thế này thế kia chưa? Vậy tại sao lừa dối anh ? anh không ích kỷ đến thế chứ?

- Anh biết rồi à? Tốt thôi…Vậy đã đủ để anh chấp nhận chia tay chưa? Lý do đó đủ rồi chứ?

Em reply cho tôi dòng sms ấy. Em đã thay đổi thật rồi. Trước giờ em chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng hay khiến tôi phải buồn nhiều như thế này. Em thật sự đã thay đổi rồi sao ? Em của ngày xưa mà tôi quen không còn là em nữa rồi. Em giờ đây khác xưa nhiều lắm. Không còn là cô gái ngoan hiền mà tôi yêu nữa.

- Quá thất vọng về em. ừ thì chia tay. Đừng gặp lại nhau nữa nhé.

- Ok ! Anh sống tốt nhé.

Sống tốt ư ? Làm sao tôi có thể sống tót được khi em như thế? Đùng một cái em thay đổi một cách đáng sợ. Tôi sợ, tôi sợ tình yêu? Tôi sợ những cô gái … Tôi không còn tin ở họ nữa.

Từ hôm đó … Tôi không sms , không gọi cho em nữa,mặc dù đôi lúc tối nhớ em đến phát cuồng lên. Nhưng … Tôi quyết định quên em. Tôi đấu tranh với lòng mình, tôi phải buộc lòng mình lại, không cho phép mình nhớ em nữa. Vậy là chúng tôi chia tay nhau,nhanh thật mới đó mà đã hai tháng trời rồi. Tôi không gặp em cũng khá lâu rồi. Tôi cứ ngồi rồi tưởng tượng ra hình anh ngày xưa đó của em. Tôi nhớ em nhiều lắm .

Tôi vẫn hi vọng một ngày nào đó tính cờ tôi sẽ nhìn thấy em giữa dòng người tấp nập. Tôi vẫng mong được nhìn em cười. tôi nhớ ánh mắt đó của em.

Hôm đó trời mưa … là T , em gọi cho tôi, vì lúc này tôi đang cố gồng mình lên để quên em đi, tôi ghét em,tôi hận em mặc dù tôi rất muốn được nghe giọng nói của em dù chỉ một lần.Nhưng rồi lòng kiêu hãnh không cho phép tôi bấm nút nghe máy… Cuộc gọi thứ 2, thứ 3 tôi vẫn không bắt máy.. … Tít… tít… tít … chuông sms reo “D à. T mất rồi em đến nhà đi – Anh Huy” …

Trời ơi!! Là cái gì vậy? Tôi không hề biết gì. Tôi lúc này đây như muốn ngã khụy xuống sàn. Tôi không còn nhìn thấy gì nữa, mắt cay cay, tôi lao thẳng đến nhà T .Là thật ư ? cô ấy đã mất thật ư? Tôi không muốn tin. Tại sao vậy ? Không ai nói gì cho tôi hết.Đến nơi tôi ngã khụy xuống trước tang lễ của em. Không thể, tôi không thể đứng lên, tay chân tôi run run, người lả đi, tôi như muốn xỉu đi. Sự thật ư?Em đã mất thật rồi ư? Mẹ T chạy đến ôm chầm lấy tôi, giọng run run cất lên :

- Cô xin lỗi D à. Xin lỗi vì đã nói dối cháu. Cháu đã rất buồn phải không? Tha thứ cho cô.

Cô ấy vừa nói vừa khóc gào lên. Cô ôm chặt lấy tôi. Đôi tay cô tái đi. Tôi không biết phải làm sao nữa? Là em không đi Nha Trang , tất cả chỉ là một màn diễn.

- Tại sao ? Tại sao không ai nói gì với cháu.

Tôi gào lên. Nước mắt không ngừng chảy hai bên má tôi. Thật đau đớn. Tôi ngã gục xuống sàn, đôi chân tôi không còn đủ vững để đứng dậy nữa. Anh Huy đỡ tôi dậy :

- Xin lỗi là vì T muốn vậy.

- Là thật hả anh? T mất thật hả anh ?

Tôi vẫn không tin, cứ như một giấc mơ vậy, tôi cầm tay anh Huy và gào lên.

- Anh xin lỗi … Mạnh mẽ lên nào,anh cũng rất buồn.

- Là chuyện gì vậy ? Em không hề biết chuyện gì xảy ra với T hết, cô ấy không hề nói gì với em.

- T bị thận,khi phát hiện bệnh thì không còn thời gian cứu chữa nữa rồi.Hai tháng trước T nói chia tay với em là khi cô ấy và gia đình anh nhận được tin T đang trong giai đoạn cuối,cơ hội sống là rất mong manh. Và chỉ còn hai tháng nên … T quyết định chia tay với em. T đã rất buồn, cô ấy đã khóc rất nhiều,đôi lúc cô ấy xỉu đi. Những giây phút cuối cùng cô ấy vẫn gọi tên em. Cô ấy vẫn yêu em rất nhiều D à.

- Tại sao vậy ? Tại sao lại đối xử với em như vậy ?Em không hề biết gì? Ôi em phải làm sao??

Đây là những giây phút tôi yếu đuối nhất từ trước đến giờ, cảm giác mất đi người mình yêu thương có mấy ai thấu hiểu cho tôi, tôi luôn hy vọng rằng cô ấy sẽ mãi ở bên tôi. Niềm hy vọng của tôi bấy lâu nay mất rồi, tan biến thật rồi, giờ chỉ còn là kỷ niệm. Một kỷ niệm buồn, một quá khứ đau đớn.

- Được rồi vào trong thắp nén nhang cho T đi, không cô ấy lại trách bây giờ - Anh huy nói.

Anh Huy dắt tôi vào trong. Tôi thật sự không muốn… Tôi không muốn những nén nhanh đó bị cháy, tôi ghét nó, tôi không muốn… Tôi không muốn phụ nhận rằng T đã rời xa tôi, rời xa gia đình bạn bè và ngời thân. Thật khó tin, tại sao chuyện đó lại xảy ra với cô ấy chứ?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện không bao giờ được gặp em nữa. không bao giờ được nhìn em cười nữ lòng tôi lại đau như bị bóp nghẹt. Trái tim tôi như muốn nổ tung ra. Vậy là tôi mất em thật rồi, hai tháng qua tôi như một kẻ ngốc cứ trách móc em, cứ hận em … tôi không hề biết rằng em còn đau đớn hơn tôi biết bao. Còn tôi, chỉ biết trách móc rồi căm hận em. Em đã buồn rất nhiều. Tôi thật ngốc …

Vậy là một năm trôi qua … Một năm tôi không có em bên cạnh tôi vẫn sống tốt đấy thôi nhưng chỉ là mọi thứ với tôi không còn ý nghĩa nữa rồi. Tôi không còn yêu được ai nữa, vết thương ấy, nỗi đau ấy quá lớn đối với tôi. Em cứ lì lợm mãi trong tim tôi. Hình bóng ấy, nụ cười ấy vẫn quanh đây. Tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, em cũng vậy đúng không ?

“Em àh!~ Anh sẽ chỉ yêu mình em thôi, em cũng vậy nhé! Mình đã hãy là mỗi tình đầu của nhau và cũng là mỗi tình cuối của nhau nhé, anh sẽ là chàng trai chung thủy nhất trên thế giới này, nhất em đấy nhé !!~ Anh yêu em nhiều lắm T à” …
[Xem tiếp...]


Quy luật tình yêu: sòng phẳng, ích kỷ và vị tha ..



Đi cùng với Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.

Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau.


Sòng phẳng: Cho bằng Nhận.



Ích kỷ: Cho ít hơn Nhận.



Vị tha: Cho nhiều hơn Nhận.



Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình. Sòng phẳng lên tiếng:



- Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng.



- Anh làm thế nào cho cân được? Ích kỷ hỏi.



- Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang ơn.



Ích kỷ:



- Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó.



Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích kỷ ngạc nhiên:



- Tôi nói vậy không đúng à?



- Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.



Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng:

- Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.



Ích kỷ tán thành:

- Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”.


Sòng phẳng trầm ngâm:


- Đôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều – ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm.


Ích kỷ:


- Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.


- Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? Sòng phẳng hỏi.


- Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?



- Anh có người yêu không?



- Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn lo sợ. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi ám ảnh của tôi.



Tàu qua cầu vượt sông Âu Lo. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời tâm sự của Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích kỷ và Sòng phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:



- Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “vì mình, cho mình”. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh?
Ích kỷ và Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Vị tha nói thêm:
- Anh Sòng phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân – Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy.

- Đủ đầy? Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.

Vị tha mỉm cười:

- Đấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh.

Ích kỷ và Sòng phẳng nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.

Ngước nhìn vào sân ga, Sòng phẳng và Ích kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới thấy và thấu hiểu.

Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Để kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người: Đón Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.
[Xem tiếp...]


Về Với mẹ





Có bao giờ chúng ta suy nghĩ sẽ còn bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa trong đời ta sẽ về ngồi bên cạnh Mẹ, dành thời gian riêng cho Mẹ.

Một câu hỏi thật đơn giản nhưng cũng rất khó trả lời. Điều này mỗi chúng ta tự hiểu và rồi cảm thấy ray rứt sao thời gian còn lại dành cho Mẹ ít quá vậy. Này nhé, mỗi ngày một tiếng. Đời Mẹ còn lại bao nhiêu ngày? Đó là thời gian số đông chúng ta không làm được.

Một tiếng mỗi ngày thôi.

Thời gian yên bình nhất là lúc tôi được ngồi cạnh Mẹ, được nghe Mẹ nói, được thấy Mẹ cười. Tôi may mắn được có mỗi chiều như vậy. May mắn có ngôi nhà của Mẹ để tôi trở về làm đứa con nhỏ bé trước Mẹ. Đôi khi cũng nũng nịu như thuở năm mươi năm trước chờ Mẹ đi chợ về lục giỏ tìm quà.

Mắt Mẹ bây giờ không còn nhìn thấy được bầu trời có màu gì nũa, bàn tay quờ quạng tìm cái li pha nước cho tôi uống. Không phải tôi nhẫn tâm để Mẹ làm điều này mà chính là vì hạnh phúc của Mẹ được chăm sóc con trai mình. Đón nhận li nước của Mẹ tôi mang tội bất hiếu nhưng nếu từ chối tôi sẽ tước đi niềm hạnh phúc đó của người Mẹ đã từng yêu thương, che chở tôi thuở nào. Mẹ vẫn luôn xem tôi là đứa trẻ lên năm của ngày xưa củ.

Trong những lúc khó khăn, tâm không yên bình, hoang mang và thất vọng là lúc ta cảm nhận ngôi nhà của Mẹ chính là nơi để cho ta trở về trú ngụ. Ta khao khát được trở về bên Mẹ, được khóc như thuở nào.

Ta có sai lầm, lòng Mẹ luôn bao dung. Ta lạc lối, Mẹ sẽ đưa ta về.

Ta bao nhiêu tuổi vẫn luôn nhỏ bé trước Mẹ. Gìa bao nhiêu, Mẹ vẫn luôn muốn che chở cho ta, luôn xem ta cứ nhỏ dại, khờ khạo. Đó là lòng Mẹ, tình yêu Mẹ dành cho ta.

Thời gian sẽ lấy đi mọi thứ nhưng với những gì ta làm cho Mẹ vui sẽ mang lại một phép màu cho tuổi già của Mẹ.

Có bao giờ bạn nhận ra điều này. Cái gì của Mẹ là của ta nhưng những thứ ta có, được bao nhiêu là của Mẹ?

Có bao giờ bạn suy nghĩ mình còn có bao nhiêu thời gian dành cho Mẹ.

Hãy về ngồi bên cạnh Mẹ mỗi ngày nếu có thể.
[Xem tiếp...]


Mất anh....Em vẫn là em




Tình yêu!

Có lẻ là điều duy nhất mà cả thế giới chạy theo,để yêu,để nhớ,để buồn và để hận.

Nhưng tình yêu...em chưa bao giờ nghỉ rằng em sẻ hận,mà chỉ để nhớ,dù có nhiều lúc anh làm em bật khóc vì nhớ anh,vì hạnh phúc,và cả khi hụt hẫn đau khổ tột cùng...

.......Nhưng yêu chi đề rồi hận?Em mãi không muốn thế.Em không muốn hận anh,hay cho dù là ai đi chăng nữa???

Tình yêu em dành cho anh có phải là điều bé nhỏ,để anh có thể dể dàng bỏ rơi? Em chỉ biết lặng thinh và rơi nước mắt..Dù đau,dù đã cố gắng nhưng mọi thứ vẫn cứ bình thường tuông ra như cái gọi là quy luật vậy,nhưng...em đã tự nhủ rằng ... yêu em không chỉ mình anh...Tình yêu hết không có nghĩa là mất tất cả,nhưng nó sẻ là vết thương mãi không bao giờ quên được,nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng nhớ,vì tình yêu không phải là duy nhất.

Em chỉ nhói đau,chỉ cay mắt khi có người nhắc đến anh,khi biết được cuộc sống của anh...và khi chợt thấy bóng anh trên đoạn đường ngày hôm qua mình cùng dạo,và cả những khi anh rước em tan sở về...

Ký ức vẫn mãi là ký ức,không thể tồn tại mãi với thời gian,vì thời gian vô tình và rất lãnh cảm.

Nếu thế giới cho em hàng ngàn điều ước thì em vẫn ước rằng thời gian đừng bao giờ trở lại.Dù thời gian có trở lại hay mọi ký ức đó có thể thay đổi khác,em cũng chẳng mong,chẳng cần...Vì đó mãi là thực tế,mãi là dấu chấm dù đậm nét hay mờ nhạt.Nhờ như thế em biết phải làm gì cho mình,và em biết được anh đã mang cho em những gì,nhờ như vậy mà em đã và được anh yêu,dù tình yêu ngắn ngủi và rồi ...không còn nữa.

Nhưng em cảm ơn anh,cảm ơn vì tất cả.Nhưng người quay lưng với em thì em không muốn nghe câu cảm ơn gì cả,vì yêu anh đâu phải chờ đợi được cảm ơn như thế hả anh.Em hạnh phúc vì thời gian bên anh quá đẹp,đâu phải chia tay vì không yêu,nhưng vì một lí do khác đúng không anh?Em tin những ngày tháng xắp tới anh cũng chẳng bao giờ quên em,vì em vẫn đang cùng tồn tại với anh trong cuộc đời này anh có biết?

Em không tuyệt vọng vì mất anh,mà em đang phấn khởi đón nhận cuộc sống mới.

Ngày tháng trôi qua lặng lẽ êm đềm,em không mong gì hơn như thế,chỉ có điều em cảm thấy đau ở nơi nào đó trong cơ thể em,trong tâm tư em mỗi khi nhớ đến anh thôi anh.

Tình yêu đấy!!!

Người ta thường nói nó chỉ đẹp khi dang dở đó anh...

Em không tin chia tay là định mệnh,gặp nhau cũng chẳng phải là định mệnh gì cả.Đơn giản vì mình thích nhau,yêu nhau và đến với nhau.Có đúng không anh?

Chia tay là chuyện bình thường trong tình yêu mà ai cũng gặp.Đâu phải ai yêu nhau là cũng được đến với nhau?Và chia tay hãy xem là một khởi đầu cho cuộc sống mới,cuộc sống không có anh,không được nũng nịu,nhỏng nhẻo khi bệnh,khi em muốn anh chở đi ăn kem...Và bắt đầu được chàng khác để ý,và bắt đầu với tình yêu mới nhưng với một người mới,đơn nhiên anh chàng đó chẳng phải là anh,chẳng phải cùng tên với anh,cũng chẳng đi xe giống anh,cũng chẳng yêu em như anh và hàng ngàn điều không phải khác nữa.Nhưng sẻ có nhiều lúc em thấy anh từ trong con người mới lạ đó ở những cử chỉ quan tâm,âu yếm,chìu chuộng cả những khi cáu gắt,giận hờn và yếu đuối...

Và nếu chia tay ,em cũng sẽ nhớ đến anh ta như đã từng nhớ đến anh.Chỉ có điều nỗi nhớ sẽ khác nhau.Vì anh và người đó khác nhau...

Nhưng em sẻ nhớ mãi vì anh đã từng là của em,và nghe từ anh nhiều câu nói mà chưa bao giờ em được nghe người khác nói với em như vậy.Mọi thứ vẫn luôn còn đó,anh đừng phủ nhận mà hãy nhìn thẳng vào sự thật,vì em vẫn là em,là cô bé tinh nghịch,bướng bĩnh,cứng rắn nhưng lại rất yếu đuối và điều quan trọng là đã từng yêu anh.Em mất anh có lẽ vì em quá yêu anh,nhưng đó là điều em nghĩ,hơn nữa khi chia tay em cũng chẳng hỏi anh lí do.Em chỉ nghe anh nói rằng,mình CHIA TAY nha em.Và em chỉ cười và bảo rằng em đồng ý,chỉ để cho chuyện chia tay không là nỗi đau,em muốn giấu đi nỗi đau ấy hay em đang tự dối mình???

Nhưng quay lưng lại đi,em cố gắng không cuối đầu gục mặt,nhưng nước mắt em rơi,em không dám dùng tay gạt đi vì sợ anh nhìn thấy...em mạnh mẽ bước đi,nhưng lòng tan nát tự khi nào không biết...!!! Nhưng tình yêu em vẫn còn dành đó cho anh.Em sẽ không cố quên điều gì về tình yêu của mình cả.
[Xem tiếp...]


Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu



Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu
Có đôi lúc yếu lòng anh lại chạy đến một nơi nào đó để cho đôi mắt này tự đỏ hoen lên
Em là sao hiểu được cảm giác ấy của anh lúc đó chứ
Vì em là cả thế giới trong lòng anh
Muốn chạy thật xa thật xa để anh ko còn nhìn thấy em nữa
Nhưng quá khó để cho anh trốn chạy lòng mình
Em ơi... Muốn xóa em ra khỏi tâm trí thì phải làm thế nào đây...
Dạy anh cách yêu nhưng sao ko dạy anh cách xóa
Để giờ đây anh phải như thế này
Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu
Vì lòng kiêu hãnh ko cho phép anh gặp lại em
Vì yêu em nên anh không muốn nhìn thấy em khóc...
Anh ko mạnh mẽ như em nghĩ đâu
[Xem tiếp...]


 

Thông Báo

Nếu các bạn có mẫu truyện hay hoặc có những tâm sự muốn chia sẻ đến tất cả mọi người. Hãy đăng ký trở thành cộng tác viên của Blog ngay hôm nay để viết bài trên Blog

Gửi mail đăng ký cộng tác viên

Thành viên đóng góp

Lên đầu trang Copyright © 2015 by Truyện Gì Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi Ty Sàn
Lên Trên